Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 823: Vận rủi liên tục




Dịch: lanchiyeudieu
Biên: Hoangtruc
Tu hành là không hối hận, chỉ một đường đi đến, có hối hận cũng vô dụng.
Nhìn linh vị, Hà Điền cười khổ một tiếng, nói: "Phút cuối lúc Trường Phong đem Nguyên Anh thể giao cho Đại Xuyên, ta cũng ở đó nên ta biết rõ sư đệ ta dặn dò đệ tử duy nhất của hắn điều gì."
Giọng nói nhỏ đi nhự tự nói với chính mình. Hà Điền trầm ngâm một lúc lâu mới nói tiếp.
"Đại Xuyên! Nhớ kỹ, thà chết cũng đừng để mất thần hồn, tâm trí. Tu vi cao nhưng chỉ có thể xác thì chỉ là khôi lỗi, không phải là người. Đã làm người, phải thật thống khoái. Một đường đi tới, một đường sát phạt. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Sống thống khoái, chết thống khoái..."
Theo giọng nói nhỏ của Hà Điền, Từ Ngôn dường như thấy lại được khung cảnh sinh ly tử biệt của thầy và trò nhiều năm trước bên trong tòa Hung điện to lớn này.
Hắn thấy một lão giả cao lớn ngồi xếp bằng chỗ sâu trong đại điện, ánh mắt đục ngầu, chỉ còn lại một chút sự sống. Lão giả dặn dò đệ tử của mình, sau đó tự cắt đứt liên hệ giữa bản thân và Nguyên Anh, đem tu vi cả đời truyền lại cho truyền nhân. Bản thân thì cứ vậy thần hồn tiêu tán.
"Tên Đại Xuyên kia tương đối đặc biệt, từ nhỏ đã hung tợn. Trường Phong nhìn trúng hung tính của hắn mới thu làm chân truyền, kế thừa nhất mạch truyền thừa của Hung điện."
Hà Điền lắc đầu, chỉnh linh vị lại ngay ngắn. Lão không nói đến sư đệ nữa, mà nói về Khương Đại Xuyên.
"Biết sao hắn càng ngày càng hung tợn không?" Hà Điền cười hắc hắc, nói: "Bởi vì hắn luôn không may. Người luôn không may từ nhỏ đến lớn đều trở nên càng ngày càng hung tợn. Bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng tiểu tử này tâm trí kiên nghị, chứ người khác thì đã sớm điên rồi."
"Ta cũng không may, bị hai lão mất nết gài bẫy." Từ Ngôn nói giọng lạnh như băng.
"Chuyện ngươi gặp thì tính là gì. Ngươi cũng biết việc Đại Xuyên có thể sống đến giờ chính ta cũng không tin nổi. Hắn có vận rủi rất đáng sợ, lại còn bị liên tục."
Nhắc đến Khương Đại Xuyên, Hà Điền trở nên hào hứng, kể thêm: "Năm xưa, khi Trường Phong thu hắn làm đệ tử, hắn chỉ mới là thằng nhóc choai choai. Lúc đó, Trường Phong đang đi chu du thiên hạ thì gặp hắn đang chém nhau với một yêu vật. Nhìn thấy hắn sắp bị giết, Trường Phong mới ra tay cứu. Sau đó hỏi hắn vì sao lại dám dùng thân thể phàm nhân đi chém giết yêu vật kia..."
********************
"Ta đói a!"
Trong rừng hoang, thiếu niên bộ dáng chật vật trừng mắt đỏ bừng gầm lên với lão giả.
Chử Trường Phong vừa kinh ngạc, vừa tò mò, hỏi: "Đó là yêu, không phải thú. Ngươi không giết được thì sẽ bị nó ăn luôn. Ngươi không sợ sao?"
"Ta không sợ!" Khương Đại Xuyên nói giọng khàn khàn đầy kiên quyết:
"Nó dám nuốt ta? Ta sẽ ăn sống đồ lòng của nó, nuốt sống lá gan của nó. Ta năm ngày rồi chưa ăn. Nếu không có gì ăn thì cả con người ta cũng ăn luôn!"
"Trong núi rừng có quả dại cũng có thể đỡ đói..."
Chử Trường Phong nói chưa hết câu thì ngừng lại, bởi vì lão thấy núi rừng này tuy rộng lớn nhưng trên cây không có trái cây nào. Trên trời không có chim bay, dưới đất ngay cả kiến còn không thấy. Muốn no bụng ư? Chỉ có cạp đất.
"Làm sao mà ngươi lại đến nơi này?"Chử Trường Phong nhìn đầu yêu vật bị dọa chạy mất, linh thức khẽ động, liền phát hiện trong mảnh rừng này vẫn còn có Yêu linh. Hèn chi vùng đất này không có một tiểu thú nào dám ở lại.
"Ta đã giết người mới trốn tới đây. Lão đầu, ngươi muốn bắt ta quy án sao?" Khương Đại Xuyên lạnh giọng quát:
"Nếu ngươi muốn bắt ta quy án, ta sẽ giết chết ngươi. Sau đó ta ăn thịt ngươi!"
"Còn nhỏ mà khẩu khí lớn thật!" Chử Trường Phong cười ha ha, vung tay lên. Khương Đại Xuyên rốt cuộc không thể động đậy.
"Ngươi giết người ở đâu? Người nhà ngươi ở đâu?"
Khương Đại Xuyên bị giam cầm, phát hiện ra không thoát được, vậy mà càng thêm hung tợn, quát lên giận dữ: "Thả ta ra, lão già chết tiệt này!"
"Trả lời câu hỏi của lão phu rõ ràng. Xong, ta tự nhiên thả!"
Chử Trường Phong mỉm cười nhìn tên hài tử choai choai trước mặt. Gặp nhau chính là duyên phận. Lão giả chưa từng thu đồ đệ này dĩ nhiên đã có ý truyền y bát.
Chử Trường Phong không phải không thu đồ đệ, mà lão phải tìm được truyền nhân đệ nhất hung lệ mới được. Bởi vì lão chính là Điện chủ Hung điện của Thiên Quỷ tông.
"Ta không biết người nhà ở đâu. Ta bị vứt bỏ năm ba tuổi, lưu lạc bảy, tám năm. Ta đã phải tranh đồ ăn với chó hoang, đánh nhau với ăn mày. Cuối cùng được một người nhận nuôi, còn tưởng rằng đã gặp được người tốt. Không ngờ hắn mang ta bán cho gánh xiếc, ảo thuật. Họ nhốt ta vào trong vò gốm, muốn biến ta thành người lùn để kiếm tiền thay bọn hắn."
Không còn cách nào, Khương Đại Xuyên đành kể rõ thân thế.
"Ngươi làm thế nào thoát ra khỏi vò gốm?" Chử Trường Phong kinh ngạc nhìn thiếu niên chỉ khoảng mười tuổi này.
"Dùng đầu!" Khương Đại Xuyên hung dữ, nói: "Thừa dịp cổ vẫn còn nhúc nhích được, một ngày nọ, trong đêm ta đã húc nát cái vò gốm to đó. Trước khi đi, ta cũng giết luôn tên đã mang ta bỏ vào vò gốm."
Dùng linh thức quét qua đầu thiếu niên. Chử Trường Phong biến sắc.
Lão phát hiện đầu Khương Đại Xuyên bể nát.
Chỉ mới mười tuổi lại dùng đầu húc vỡ vò gốm. Hành động này khác gì tự sát. Nhưng đầu đã bể nát vẫn còn sống tới giờ, lại có thể cùng yêu vật chém giết. Loại người này có sinh mệnh lực đáng sợ và bản tính hung lệ trời sinh.
"Tiểu tử! Ngươi có muốn bay lên trời, độn xuống đất, xưng hùng với thế gian?"
"Ngươi biết bay?"
Vừa hỏi xong, Khương Đại Xuyên bỗng nhiên bay lên. Hắn đã bị lão giả mang theo, bay lên trời, đứng trên một thanh kiếm lớn đen kịt.
"Bái ta làm thầy! Lão phu sẽ dạy ngươi pháp môn. Ngươi sẽ không bị đói nữa. Nếu có người bức hiếp, cứ thẳng tay chém chết!"
"Sư phụ tại thượng! Đệ tử, Khương Đại Xuyên..."
Thiếu niên gia nhập Thiên Quỷ tông. Thiên phú hắn cũng không thấp. Nhưng sư phụ hắn cũng từ từ già đi. Phút cuối, người gọi hắn vào, chỉ để lại một câu dặn dò và Nguyên Anh nguyên vẹn, sau đó người mất.
Nghe được chuyện cũ của Khương Đại Xuyên, Từ Ngôn khẽ nhíu mày. Hắn không nghĩ cuộc đời Khương Đại Xuyên lại khổ và trắc trở đến vậy. Tiểu đạo sĩ như hắn còn không khổ bằng.
Bên trong Hung điện, Hà Điền thở dài, nói:
"Đại Xuyên nó bị vận rủi đeo bám. Dù trở thành tu sĩ vẫn liên tục gặp xui xẻo. Lúc hắn Trúc Cơ lại bị vương xà hung tợn húc sập hang rắn. Đại Xuyên bị rơi vào miệng vương xà. Nếu sư phụ hắn không tới kịp, cạy miệng rắn ra thì hắn đã mất mạng."
"Lúc hắn tiến giai Hư Đan cũng xui không tưởng. Hắn mang theo một nhóm đệ tử đi bắt một Yêu linh. Không hiểu sao lại gặp cả bầy Yêu linh. Ai chúng không bắt, chúng bắt Trưởng lão Hư Đan Khương Đại Xuyên kéo về sào huyệt. Hắn cũng phải cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được."
Nhắc đến vận rủi của Khương Đại Xuyên, vị Thần Văn Hà Điền này lắc đầu không thôi.
"Ngươi còn không biết đó, Đại Xuyên có thiên phú vô cùng tốt. Sư phụ hắn để hắn nghiên cứu đan đạo. Nhưng bởi vì dùng đan đỉnh quá cũ, lúc hắn sắp luyện thành viên linh đan đầu tiên thì lò đan nổ tung, mặt hắn máu không."
"Sau này hắn đổi qua luyện khí. Người tinh thông thuật luyện khí nhất Thiên Quỷ tông chính là Khâu Hàn Lễ. Lần này có vẻ ổn, Khâu Hàn Lễ dạy hắn chế Thần Võ Đạn. Khâu lão đầu tốn nhiều năm vậy còn chưa luyện ra một viên. Đại Xuyên lại luyện nổ cái đùng, toàn thân đầy máu. Vụ đó thảm lắm, hắn phải dưỡng thương nửa năm mới xuống giường, cứ tưởng bị nổ nát bét rồi."
"Trong tà phái không có nhiều đan dược lắm, lão phu lại ít khi về tông môn. Khi Đại Xuyên tu tới Hư Đan đỉnh phong thì chính hắn lẻn vào chính phái, đi trộm đan dược. Ta biết không dễ dàng gì hắn mới lấy được đan, nhưng Thiên Hà vịnh, hắn không thể không đi. Lần này hắn cũng lại xui xẻo. Lúc ta vừa trở lại thì hắn cũng vừa ăn linh đan chuẩn bị tiến giai. Ta cũng hết cách, đành phải phong bế tu vi của hắn, lại làm hắn không có cách nào phá cảnh."
"Về sau, khi hắn thoát ra khỏi Thiên Hà vịnh, ta lại quên béng đạo cấm chế đã hạ trên người hắn. Thoáng cái đã hai mươi năm. Khi ta nhớ ra thì hắn đã tự phá vỡ cấm chế Thần Văn..."
Nói đến đây, không chỉ có Hà Điền nhíu mày mà cả Từ Ngôn cũng vậy.
"Vận rủi quấn thân" - Bốn chữ này xem ra đặt trên người Khương Đại Xuyên cũng không sai. Bởi vì ngay cả khi hắn hao tâm tổn trí lấy được đan dược kia thì... Đan dược cũng chỉ là đồ giả.
Từ bên ngoài đại điện, có dáng người lảo đảo đi tới.
"Từ Chỉ Kiếm... Ngươi đứng cách xa linh vị một chút! Chờ lão tử khỏi hẳn sẽ đánh với ngươi một trận!"
Khương Đại Xuyên đã được băng bó trông như bánh chưng kia đang thở hồng hộc, không biết là do đau hay là còn tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.