Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 818: Quả nhiên lại không may




Dịch giả: Hoangtruc
Thiên Quỷ tông cát vàng khắp nơi, nay đã trở nên thê lương đi nhiều. Trong tông môn, đệ tử rải rác không còn bao nhiêu.
Ở lại môn phái hiện nay đa phần là những môn nhân Trúc Cơ thiên phú không tốt, còn không thì cũng chỉ vài trưởng lão Hư Đan thủ hộ tông môn.
Ngoại trừ Khâu Hàn Lễ bế quan nhiều năm, hôm nay thân phận cao nhất ở Thiên Quỷ tông lại chính là quỷ sứ.
Ở trong Hung điện âm u, Khương Đại Xuyên lạnh lùng âm trầm ngồi khoanh chân. Xung quanh y là xương trắng đủ loại, có của người cũng có của yêu.
"Hai mươi năm rồi"."
Khương Đại Xuyên bỗng nhiên mở hai mắt ra. Trong con mắt bắt đầu nổi lên sát cơ kinh khủng. Y trợn mắt, tiếng dây trói quanh người bị đứt gãy vang lên. Một luồng khí tức màu xám tro từ trong cơ thể y căng tràn ra, sau đó rút về, cứ thế lặp lại nhiều lần.
"Cấm chế Thần Văn, vỡ ra cho lão tử! Vỡ ra!"
Bành!
Khí xám như thể quả cầu theo tiếng gào thét của Khương Đại Xuyên mà bị căng ra đến tận cùng, rồi hoàn toàn vỡ vụn đi mất.
"Lão già Hà Điền kia, lão không phải sư bá ta, mà là khắc tinh của lão tử, khắc tinh!!!"
Trong Hung điện truyền đến tiếng mắng to. Gia hỏa dám chửi rủa Thái Thượng trưởng lão ở trong Thiên Quỷ tông như vậy cũng chỉ có vị quỷ sứ này rồi.
Đạo cấm chế cuối cùng bị phá vỡ, Khương Đại Xuyên chỉ vui sướng trong chốc lát đã chuyển sang ảo não, tức giận mắng lên: "Hai mươi năm trước ngươi không cho ta tiến giai, còn dùng cấm chế vây khốn ta. Lão tử từ Thiên Hà vịnh về, cửu tử nhất sinh, ngươi lại không biết đang ở đâu. Cấm chế của lão tử ngươi cũng quên luôn a!"
Kỳ thật không trách Khương Đại Xuyên ảo não như vậy, có là ai thì cũng bị tức chết mà thôi.
Hai mươi năm trước lúc Ma La động mở ra, Hà Điền muốn giam cầm cảnh giới Hư Đan của Khương Đại Xuyên mà không tiếc dùng thủ đoạn Thần Văn giam cầm tu vi y lại. Đến lúc Khương Đại Xuyên bò ra khỏi Thiên Hà vịnh trở về tông môn thì Hà Điền đã sớm rời khỏi Thiên Quỷ tông. Những năm qua căn bản lão cũng không trở về, hoàn toàn bỏ quên chuyện cấm chế trong cơ thể Khương Đại Xuyên ra sau đầu.
"Thật cmn không may."
Khương Đại Xuyên mắng chửi một lúc lâu, rồi ngửa mặt lên trời thở dài: "Cái vận rủi này có giới hạn không vậy? Cấm chế Thần Văn đã bị lão tử phá vỡ, còn ai ngăn trở ta tiến giai Nguyên Anh nữa chắc hẳn Hư Đan của lão tử sẽ bị tạc nổ mất!!!"
Đã ở Hư Đan đỉnh phong từ hơn hai mươi năm trước, đến nay quả thật Hư Đan của Khương Đại Xuyên đã sắp phát nổ rồi. Coi như Hư Đan không nổ thì thêm hai ngày nữa gã cũng sẽ phát điên lên mất.
"Không phải vận rủi vẫn không tiêu tán đi chứ? Lão tử không phục!" Khương Đại Xuyên chỉ vào mái vòm đại điện mắng chửi: "Lão tặc thiên, có gan ngươi cứ thử tới xem, có giỏi cứ gieo vận rủi bẫy lão tử nữa đi, đến đi!"
Ầm ầm!!
Tiếng mắng vừa rời khỏi miệng, mặt đất Hung điện lập tức run lên. Chấn động từ bên ngoài tông môn truyền ra bên ngoài. Chỉ có đại trận hộ sơn bị tấn công mạnh may ra mới gây ra động tĩnh như thế.
"Đến thật sao?" Ánh mắt Khương Đại Xuyên biến đổi, không mắng chửi ông trời nữa mà đứng dậy bước ra ngoài cửa.
Cọt kẹt..t..tttt.
Cửa điện cực lớn mở ra. Lúc này mặt trời lên cao, cửa mở khiến ánh mặt trời chói mắt tiến vào, y phải nhắm mắt lại.
Y ở trong Hung điện quanh năm không thấy ánh mặt trời, u ám giống như quỷ vực, vừa rồi bị chấn động ảnh hưởng tới tâm thần nên không chú ý tới giờ giấc. Nhất thời y bị ánh mắt chiếu đến không cách nào mở mắt ra được.
"Lại không may."
Khương Đại Xuyên trực tiếp vận chuyển Tiên Mi Quỷ Nhãn, lập tức khôi phục thị giác. Một loại cảm giác vận rủi đột kích đột nhiên dâng lên trong lòng y.
Cả đời không may, cho nên Khương Đại Xuyên vô cùng quen thuộc với thứ huyền diệu khó giải thích như vận rủi này. Y lại cảm giác mình sắp không may.
Đứng ở ngoài cửa đại điện, sắc mặt Khương Đại Xuyên biến ảo không thôi.
"Thời điểm này còn ai đến Thiên Quỷ tông gây chuyện được? Chẳng lẽ lại là Đại yêu Thiên Bắc?"
Đang lúc Khương Đại Xuyên còn lẩm bẩm, một luồng ánh kiếm rơi xuống. Trưởng lão Thiên Quỷ tông ngự kiếm mà đến, mang theo một thân đầy máu vô cùng chật vật.
"Khương trưởng lão, ngoài sơn môn có Đại yêu đột kích!"
Một câu Đại yêu đột kích đã khiến mặt mày Khương Đại Xuyên trở nên đầy âm trầm. Hai bàn tay to của y siết lại rặc rặc, lạnh lùng nói: "Từ lúc nào mà Thiên Quỷ tông ta sa sút đến mức Đại yêu cũng dám đến giương oai? Triệu tập tất cả nhân mã làm thịt tên Đại yêu đột kích đến cho ta."
"Lần này phiền toái, không phải một tên a."
Sắc mặt trưởng lão báo tin trắng bệch, không đợi lão nói tiếp. Trên đỉnh đầu đã vang lên tiếng nổ mạnh, một vết rách xuất hiện giữa không trung.
Đại trận hộ sơn Thiên Quỷ tông bị xé nứt, một con cự lang lông xanh vọt vào. Vừa rơi xuống đất, con cự lang cao tới ba trượng, đồng tử đỏ thẫm ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Ngao ô o o o!!!
Tiếng gào thét động trời mang theo uy áp mạnh mẽ lập tức bao phủ toàn bộ Thiên Quỷ tông. Một vài trưởng lão Hư Đan nghe động chạy tới hỏi cũng bị uy áp trói buộc lại, phải dùng toàn lực giãy giụa thoát ra.
Rầm!
Sau lưng cự lang lông xanh, từng con Đại yêu liên tiếp xuất hiện. Đa số trong đám là Lang tộc, có tới mười con.
"Mười con Đại yêu."
Khương Đại Xuyên nhìn con cự lang cách đó không xa, mặt đầy âm trầm, đáy lòng thầm mắng không thôi.
"Quả nhiên lại xui xẻo, lần này còn hỏng bét hơn."
"Thiên Nam, tông môn tà phái." Lang Khiếu há mở miệng, phát ra giọng nói khàn khàn: "Nếu như Nguyên Anh không có ở đây, vậy thì tông môn này nên biến mất đi."
Ầm ầm ầm.
Móng vuốt sói vung lên, Hung điện cách gần nhất bị đánh nát một mảng lớn. Cung điện cao lớn sụp xuống một nửa, cửa điện nát bấy, đất cát mù mịt.
Lang Khiếu ra lệnh một tiếng, Đại yêu phía sau gã nhao nhao đánh về đại điện khác, gặp phải tu sĩ thì nuốt sạch. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Thiên Quỷ tông loạn thành một mảnh.
Đối mặt với mười Đại yêu đột kích, ý nghĩ đầu tiên của Khương Đại Xuyên là bỏ trốn mất dạng. Thậm chí y còn chuẩn bị thi triển Thiên Quỷ thất biến Quỷ Đạo Bàn Thiên, mượn chiêu này rời khỏi hiểm địa.
Đám điện chủ Nguyên Anh không người nào ở đây, phần lớn trưởng lão Hư Đan cũng đi qua Đại Phổ tụ họp với chính phái. Hôm nay sơn môn Thiên Quỷ tông không có mấy kẻ cường nhân. Nếu chỉ một con Đại yêu còn dễ nói, đến mười đầu Đại yêu thì Khương Đại Xuyên không cách nào ngăn được.
Pháp quyết đang được bấm niệm, chợt ngừng lại.
Qua góc điện vỡ nát của Hung điện, có một tấm bài vị ló ra. Đó chính là mật thất sâu nhất trong Hung điện. Trong mật thất không có bảo bối gì ngoài một tấm linh vị được đặt nhiều năm ở đó.
Lang Khiếu không để ý đến Hư Đan như Khương Đại Xuyên, lại lần nữa vung trảo lên định phá hủy hoàn toàn cung điện này.
"Cút ngay!"
Khương Đại Xuyên tản ra pháp quyết, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào cự lang, trầm giọng nói một câu.
"Ngươi, nói cái gì?" Lang Khiếu đảo hai mắt đỏ ngầu nhìn qua. Trong mắt đầy trào phúng và miệt thị, gã cất tiếng nói: "Nhân loại hèn mọn, dám ngăn cản trước mặt bổn vương, ngươi sẽ không có kết cục tốt."
"Ngươi cút ngay cho ta!!!"
Ô...ô...n...g!
Khương Đại Xuyên gầm nhẹ lên lần nữa, một luồng sáng đen xuất hiện ở trước người y. Đó là một thanh trường kiếm đen kịt, trên thân kiếm còn lưu chuyển khí tức pháp bảo đáng sợ.
"Pháp bảo?"
Lang Khiếu xoay người, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Khương Đại Xuyên, giọng nói càng trở nên lạnh như băng: "Nhân tộc thú vị, cảnh giới Hư Đan lại có thể khống chế được pháp bảo. Pháp bảo của ngươi không tệ, ta muốn rồi."
Móng vuốt sói cực lớn bỗng nhiên giơ lên, Lang Khiếu mãnh liệt vọt về phía Từ Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.