Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 811: Mọi sự chuẩn bị xong




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Trong nhà vui, có ăn có uống, có giường ngủ.
Dù nhà chỉ có bốn bức tường, dù quê quán chẳng qua là một con sông, nhưng Hải Đại Kiềm vẫn nhớ tới quê hương của mình.
Trở thành cu li suốt mấy ngày nay, Hải Đại Kiềm không cảm thấy mệt mỏi gì. Dù sao gã cũng rất khỏe mạnh, khiêng tảng đá có tính là to tát gì đâu. Chẳng qua gã cảm thấy dường như mình càng lúc càng gần Thiên Nam.
Có thể làm cho tráng hán thân cao hai trượng này rơi lệ thì đủ hiểu người này gặp phải thê thảm đến thế nào.
Bị người ta coi là bao cát, là lao động tay chân... Hải Đại Kiềm đều nhịn được. Bị bắt nhốt trong hồ nước nhiều năm gã cũng không dám nói nửa câu. Thế nhưng chuyện vượt qua Thông Thiên hà đi tới Thiên Nam là chuyện mà Yêu linh Hải Đại Kiềm có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Đại yêu có thể vượt qua Thông Thiên hà nhưng Yêu linh lại không qua được.
Đại yêu không sợ Nhân tộc Thiên Nam, nhưng Yêu linh rất sợ a.
"Nghe nói Thiên Nam có tông môn tu hành, có cường nhân Nguyên Anh, còn có cường giả Thần Văn. Ta đây là một con tiểu cua, đi Thiên Nam chẳng phải cua vào miệng người hay sao? Sớm muộn gì cũng thành bàn tiệc cua Đại Vương hấp!"
Thiên Bắc là đất của Yêu tộc, còn Thiên Nam thì Nhân tộc chiếm thế lớn, điểm này Hải Đại Kiềm đã sớm nghe qua.
Gã còn biết tu sĩ Nhân tộc thường xuyên săn giết Yêu thú, giết chết Yêu linh rồi thu lấy ba hồn, rút gân lột da, huyết nhục toàn thân đều bị tế luyện thành đan dược.
Nghĩ tới thảm trạng bị xẻ thành tám khối, Hải Đại Kiềm không khỏi bi thương lau nước mắt.
"Quỷ Diện một người xông Thiên Bắc được, chẳng lẽ lão tử không thể một cua xông Thiên Nam sao?" Vừa đi, Hải Đại Kiềm vừa động viên chính mình: "Hắn là Quỷ Diện, lão tử cũng dùng tên giả là Giải Diện. Đến lúc đó sẽ đại náo trăm thành Thiên Nam, phát uy cua tộc ta!"
Nói đến mấy lời mà đến cả mình còn không tin được, Hải Đại Kiềm càng cảm thấy chột dạ. Trước mắt gã chỉ toàn một hình ảnh bốc đầy khí nóng, thậm chí gần đây gã còn nằm mơ mình bị người ta hầm cách thủy nữa.
"Được rồi, cường long khó áp địa đầu xà*, vẫn nên van cầu Quỷ Diện để cho ta ở hồ nước trong Thiên Cơ phủ đi. Dù sao nơi đó không ít linh khí, không đến Đại yêu lão tử không rời khỏi hồ nước!"
*Chú thích: *câu gốc là “Cường long nan áp địa đầu xà”. Nghĩa đen: một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nó.
Còn nghĩa bóng: (cường long chỉ người có quyền, địa đầu xà chỉ tên ác ôn côn đồ) hàm ý người có quyền hành không chế ngự được kẻ ác ôn ở địa phương (tương tự câu “phép vua thua lệ làng” trong tiếng Việt).

Lần mạnh miệng này Hải Đại Kiềm cảm thấy đáng tin cậy hơn một tí, bèn quyệt miệng gật gật đầu như thể đang tự tâng bốc mình.
Qua khu rừng cây này có một cái hố to đầy cổ quái, xung quanh chồng chất đống đá tảng như thể một gian nhà đá không mái.
Nhà đá sắp hoàn thành. Hải Đại Kiềm đặt tảng đá cuối cùng che lấy nóc nhau, rồi đi vào ngồi xếp bằng cạnh Từ Ngôn, ăn nói khép nép: "Trưởng lão, Đại Kiềm không phụ sự ủy thác, cuối cùng đã dựng xong gian nhà đá dưới lòng đất rồi. Mấy tảng nham thạch này đều do ta lựa kỹ từ mỏm Mai Hoa, đến Linh thức cũng có thể che đậy được."
"Vất vả cho ngươi rồi."
Từ Ngôn đang nhắm mắt ngồi, vẫn không mở mắt ra nói: "Qua bên kia nghỉ ngơi đi, thay ta để mắt tới nơi đó."
"Được a."
Hải Đại Kiềm vội vàng lui về phía xa, vừa quay người lại, sau lưng đã truyền đến tiếng của Từ Ngôn: "Chờ đến Thiên Nam, ta dạy cho ngươi bài dân ca Thiên Nam. Ngươi hát khó nghe quá."
Hải Đại Kiềm co rụt cổ lại, vội vàng chạy đi.
Lúc này trăm yêu đã xuôi Nam được hơn nửa tháng, mà Từ Ngôn cũng ngồi trong sơn cốc này đã gần nửa tháng.
Hắn đang chuẩn bị cơ hội trở về Thiên Nam lần cuối cùng. Lúc này tuyệt không thể xuất hiện sai lầm, nếu thất bại chỉ có thể công cốc mà thôi.
Một thanh phi kiếm pháp khí thượng phẩm đã được tế luyện ra, được cắm vào trong gian nhà đá dưới lòng đất, lại dùng trường đao Giao Nha cùng Hổ Cốt làm là trận nhãn Tru Yêu trận. Coi như mọi chuẩn bị đã hoàn tất.
Cảm giác của Đại yêu thập phần linh mẫn. Nhiều năm trước Thiên Nhãn vương xà xuất hiện ở Kim Tiền tông, bị cường giả Nguyên Anh đánh trở ngược về, nó không dễ dàng xuất hiện rơi vào bẫy lần thứ hai nữa. Đến loại Yêu linh như Hải Đại Kiềm còn nhớ dai, huống chi là một Đại yêu chân chính.
Để có thể tóm được vương xà, lại không để đối phương lao toàn bộ thân rắn ra khỏi Tinh Hồn cấm, có thể nói Từ Ngôn đã phí hết toàn bộ sức lực.
Trước tiên hắn tìm đến hạp cốc cực lớn này, lại để Hải Đại Kiềm tìm kiếm đá Mai Hoa có thể ngăn cách Linh thức và uy áp Đại yêu, dựng nên một gian nhà đá trong lòng đất. Chưa kể hắn còn chuẩn bị pháp khí thượng phẩm cấu thành Tru Yêu trận, lại thêm uy lực của hai kiện pháp bảo, Từ Ngôn có lòng tin có thể tóm được vương xà này.
Cơ hội chỉ có một lần, tất nhiên hắn cần phải thật cẩn thận.
Gian nhà đá trong lòng đất không chỉ có bố trí kiếm trận mà còn có thể ẩn thân vô cùng hoàn mỹ. Một khi trong sơn cốc xuất hiện khí tức Nhân tộc thì nhất định Thiên Nhãn vương xà sẽ không đến.
Từ Ngôn mở mắt ra, phi thân lên, hai cánh chấn động, cứ vậy mất tung tích.
Chỉ cần hàng phục Thiên Nhãn vương xà là có thể dùng Tinh Hồn cấm đi thẳng đến được Thiên Quỷ tông. Cho nên trước khi đi, Từ Ngôn cần phải đến bờ biển thu Tiểu Thanh lại một chuyến, không rõ nó đã tụ họp lại được bao nhiêu con cua xanh rồi.
Nhìn thấy Từ Ngôn bay đi, Hải Đại Kiềm nhếch nhếch miệng, không dám lộn xộn mà thành thành thật thật ngồi một bên canh chừng gian nhà đá trong lòng đất.
Không bao lâu, Từ Ngôn đã tìm được Tiểu Thanh nơi bờ sông. Ngoài dự liệu của hắn là chung quanh Tiểu Thanh còn tụ tập đến hơn một ngàn con Băng Ti giải lớn nhỏ không đều, ước chừng tới ba ngàn con.
Có thể tìm về nhiều cua xanh thật không tệ! Thoả mãn thoả mãn gật đầu, thu thập toàn bộ bầy cua vào Thiên Cơ phủ, rồi quay trở về hạp cốc.
Không cần Từ Ngôn mở miệng, nhìn thấy hắn về, Hải Đại Kiềm vội vã tiến lên. Thiên Cơ phủ mới vừa xuất hiện, gã đã hết sức chủ động chui vào bên trong.
So ra Hải Đại Kiềm còn giống với Linh Thú hơn cả đám Linh Thú kia. Kỳ thật điều này cũng không liên quan tới Từ Ngôn lắm, căn bản hắn chỉ thu lấy gã, dưới áp bách cường thế, Yêu linh không phải Linh Thú cũng phải trung thực nghe lời.
Mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội!
Vẻ mặt Từ Ngôn trở nên ngưng trọng, tâm niệm vừa động, một con luyện hồn Yêu linh vừa mới thu cách đây không lâu được thả ra.
Đây là một con Yêu linh loài chim ưng. Nó vừa xuất hiện đã lập tức bay về phía xa xa, cuối cùng đáp xuống tòa núi cao giữa sườn núi. Đôi mắt ưng chỉ nhìn chằm chằm vào một hướng. Đó chính là phía trên gian nhà đá.
Thị lực của loài ưng rất tinh tường, luyện hồn cũng tương tự vậy. Thả ra luyện hồn này rồi, Từ Ngôn bèn thúc giục một đạo pháp thuật cuồng phong, xốc lên cự thạch phía trên nhà đá lên, nhảy xuống bên dưới.
Một tiếng cộp vang lên, nhà đá bị bịt kín lại. Ở trên có cuồng phong cuốn, thổi tung cả đám đất đai cây cỏ xung quanh.
Rất nhanh, nhà đá biến mất, chỉ còn lại một tầng đất cát. Từ bên ngoài rất khó nhìn ra bên dưới còn ẩn giấu thứ gì nữa, dù cho dùng Linh thức cảm giác cũng chỉ nhận thấy nham thạch trong lòng đất mà thôi.
Đất cát rơi rớt lộn xộn, trong hạp cốc trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn một tấm ngọc bàn Tinh Hồn cấm hình tròn lưu lại.
"Phục!"
Qua khe hở của gian nhà đá, Từ Ngôn thúc giục Phục Linh quyết. Một cánh cửa cấm chế to lớn cứ vậy xuất hiện sâu bên trong hạp cốc này.
Cấm chế hiện lên hình nửa vòng tròn, bên trên trải rộng đường vân phức tạp, nhìn qua còn sáng óng ánh.
Cách hơn hai mươi năm, cấm chế tinh hồn này lại lần nữa được Từ Ngôn khôi phục nguyên trạng.
Tuy rằng chuẩn bị đã lâu, thế nhưng Thiên Nhãn vương xà có bò ra hay không vẫn còn khó nói. Cách nhiều năm như vậy, Từ Ngôn cũng không rõ hang rắn dưới lòng đất ở Thiên Quỷ tông có còn hay không nữa. Nếu như Thiên Nhãn vương xà bị điện chủ Nguyên Anh Thiên Quỷ tông thu mất, hoặc dời đi chỗ khác thì có chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
"Còn chờ vào vận khí rồi. Thiên Nhãn vương xà, ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng a."
Nói thầm trong lòng, ánh mắt Từ Ngôn mang theo hy vọng cùng lo lắng dần trở nên âm trầm. Tia sáng trắng lưu chuyển trong mắt phải, hắn dùng luyện hồn chim ưng nơi sườn núi nhìn chằm chằm vào Tinh Hồn cấm, chờ đợi lâu dài đến nhàm chán và buồn tẻ.
Còn Hải Đại Kiềm về tới Thiên Cơ phủ lại thở phào một hơi, hừ hừ ngâm mình trong hồ nước. Gã cảm thấy hồ nước này vẫn là nơi an toàn nhất. Tuy rằng nơi đây có một đám cua ngốc cứ bò lên bò xuống trên đầu gã, nhưng so với việc phải đối diện với kẻ địch như Quỷ Diện thì mấy thứ này chẳng đáng là gì cả,
Một lần chờ đợi này, kéo dài tới bảy ngày!
Kiên nhẫn cuối cùng cũng có hạn, nhất là thời khắc chờ đợi hy vọng duy nhất phủ xuống.
Bảy ngày này, Từ Ngôn còn không dám nháy mắt, không chút nhúc nhích như thể tượng đá. Cuối cùng, đến ngày thứ tám, đồng tử vẫn luôn thúc giục Tiên Mi Quỷ Nhãn của hắn đột nhiên khẽ giật giật!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.