Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 8:




Dịch giả: Spring_Bird
Bên trong quan tài đá trống rỗng có từng trận gió lớn thổi ra. Chứng tỏ vực sâu bên dưới quan tài đá này có thể thông với bên ngoài.
Vực sâu đen kịt không thấy đáy, không nói gì nhiều, chỉ cần đứng ở trên này nhìn xuống một cái đã thấy rợn người. Cho nên với đề nghị chạy trốn bằng cách tiến vào trong quan tài của Từ Ngôn, chỉ trừ Thiết Trụ trầm ngâm không lên tiếng, còn lại tất cả bọn trẻ đều lắc đầu.
Thật ra không phải chúng không muốn thoát ra, mà nhìn vực sâu như thế nên không đứa nào dám.
Phía dưới quan tài đá không có đường, mà chỉ có một mạng lưới kì dị. Theo đánh giá của Từ Ngôn, miễn là tấm lưới đó có thể chịu được sức nặng của bọn chúng, thì chúng có thể bò qua từ từ, nhưng mà bò ra đến chỗ nào thì hắn cũng không biết được.
Tuy rằng không biết vực sâu dẫn đến đâu, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm, nhưng đó lại là con đường thoát thân duy nhất vào lúc này. Điều này Thiết Trụ cũng biết rõ, bọn nó đã đào bới suốt một ngày một đêm, đến nó còn kiệt sức. Hiện tại nếu còn muốn đào tiếp đến khi thành lối ra, chỉ e không thể làm nổi.
"Ta đi xuống trước xem xét một chút."
Sau khi Từ Ngôn nhoài người quan sát ở rìa quan tài đá một lúc lâu, rốt cục cũng hạ quyết tâm, quay lại nói đùa với mọi người: "Nếu như ta té xuống, các ngươi cứ tiếp tục đào. Ở đây đã có sẵn quan tài cũng tiện, không cần phải mất công chôn ta."
Nghe câu nói đùa của hắn, Tiểu Hoa lại khóc lên hu hu. Thiết Trụ ngồi bên nghiêm mặt nói: " Cái tên đầu heo này, định chết trong quan tài của người khác sao, nếu thấy không ổn phải quay lại ngay, ta sẽ kéo ngươi lên."
Từ Ngôn men theo tấm lưới lớn bên dưới quan tài đá đi xuống bên dưới. Còn đám trẻ, đứng đầu là Thiết Trụ thì đều cắn răng gồng mình, đứa này níu thật chặt tay đứa kia. Đến Tiểu Hoa cũng cố sống cố chết nắm chặt lấy tay thiếu niên phía trước, chỉ sợ lỡ như lời Ngôn ca ca lúc nãy, đi xuống vực sâu là một đi không trở lại.
Dùng cách "bầy khỉ vớt trăng" trong mộ cổ nhỏ hẹp, khi hai chân Từ Ngôn dẫm lên được tấm lưới, liền buông lỏng tay Thiết Trụ ra, nó nhún nhún để kiểm tra xem dây này chắc không, hóa ra dây này giống sợi dây cao su đàn hồi. Sau đó, hắn dùng sức nhún người xuống, cả người chợt rớt xuống dưới.
Bọn nhỏ vây quanh miệng quan tài trên kia lại kêu lên kinh hãi. Tuy nhiên may mắn là khi Từ Ngôn rơi xuống chưa đến ba thước lại bắn ngược trở về. Sau mấy lần lặp lại như vậy, chắc chắn tấm lưới này kiên cố thì Từ Ngôn mới phất tay ra hiệu cho đám bạn phía trên.
"Rất chắc chắn đó, từng người một xuống đi!"
Tấm lưới quả thực rất kiên cố, nhưng lại hơi dinh dính. Từ Ngôn thử vẩy vẩy tay nhưng cảm thấy vẫn còn dính dính. Hắn bèn không để ý nữa mà bắt đầu quan sát xung quanh.
Bên dưới quan tài đá rất tối, nhưng từ chỗ xa nhất lại xuất hiện một chút ánh sáng. Vực sâu bên dưới tấm lưới này đen ngòm không nhìn thấy đáy, trong không gian tĩnh mịch này chỉ có tiếng gió gào thét. Đột nhiên con ngươi của Từ Ngôn co rút lại, hình như hắn vừa nhìn thấy trong bóng tối bên dưới, có thứ gì đó vừa nhúc nhích.
Thứ đang động đậy đó rất lớn, như hòa vào làm một với bóng tối. Nhưng Từ Ngôn hiểu rõ, bóng tối thì không thể động đậy được, còn thứ có thể chuyển động, chỉ có thể là một vật còn sống!
Sau lưng, mấy đứa bạn hắn lần lượt nhảy xuống, tấm lưới lại trùng xuống bên dưới một chút. Đến khi Thiết Trụ là đứa cuối cùng nhảy xuống, thì tấm lưới bên dưới quan tài đá này đã bị trùng xuống thêm nửa trượng.
Trên đầu là tường đá lạnh buốt, dưới chân là vực sâu vạn trượng, cảm giác đứng lơ lửng ở giữa chừng thế này cũng không hề thoải mái chút nào. Tựa như chỉ sẩy một chút là sẽ té xuống dưới. Đám trẻ ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không ai dám nói thêm câu nào. Nhất là Tiểu Hoa, nếu không có Từ Ngôn lôi kéo thì cô bé cũng không dám cất bước.
"Đi!"
Thu hồi ánh mắt, Từ Ngôn khẽ nói một chữ đi, kéo Tiểu Hoa đi trước, tiến về phía có ánh sáng.
Tuy nói là đi, nhưng kỳ thực là nửa bò nửa đi. Trên đỉnh đầu quá sát với tường đá, dưới chân lại vô cùng trơn dính. Bọn nhỏ đi theo sau lưng Từ Ngôn, đi trong tư thế ngồi xổm, chầm chậm di chuyển về phía trước. Nếu nhìn từ phía dưới vực lên, trông giống như trên đỉnh động xuất hiện một đàn kiến nho nhỏ, thẳng hướng cửa động mà bò ra.
Mặc dù đám trẻ là thiếu niên, nhưng đã đến tuổi choai choai nên thân thể cũng không được coi là nhỏ nhắn nữa, ít nhất thì cũng lớn hơn kiến rất nhiều lần. Thế nhưng trong mắt một vài dị thú, thì đám nhỏ này cũng chỉ giống như mấy con kiến yếu ớt mà thôi.
Trong lúc bọn nhỏ đang bò ra cửa, trong bóng tối dưới vực sâu, một cặp mắt đỏ tươi cũng chầm chậm dõi theo đường đi của chúng.
Không biết từ lúc nào, gió càng lúc càng lớn. Từ Ngôn đang dẫn đầu phải đưa tay che mặt mới có thể tiến tới trước được, nếu không thì rất khó mở mắt. Mấy đứa bạn phía sau hắn cũng vậy, tất cả cả đều đưa tay che kín mặt. Cho nên, ngoại trừ nhìn thấy được lưng đứa phía trước mình thì bọn chúng không còn nhìn thấy gì khác nữa.
Che mắt như thế cũng tốt, không những có thể chắn gió lớn,mà còn che luôn cảhình ảnh con quái thú bên dưới vực sâu đang dang rộng bộ móng vuốt khổng lồ.
Chỉ cần không nhìn thấy, thì sẽ không thấy sợ. Thật ra nếu đem điển cố Bịt tai trộm chuông áp vào trong hoàn cảnh này thì cũng có mặt tốt đấy. Ít nhất chính là chắc chắn lũ trẻ sẽ không bị hù dọa đến chết điếng.
Phía xa xa, ánh sáng càng lúc càng rõ hơn, phát ra từ một khe nứt dài, tiếp nối nơi đó là bầu trời bên ngoài. Chỉ cần đến được chỗ đó thì coi như bọn chúng đã đi đến được đầu cuối của hành trình sinh tử cực kỳ nguy hiểm lần này.
Hy vọng thoát thân đang gần ngay trước mắt, vậy mà trong lòng Từ Ngôn lại càng lúc càng lạnh giá.
Bởi vì hắn có thể nhìn thấy...
Mặc dù bị gió lớn quất vào mặt, mặc dù không mở mắt ra được, nhưng Từ Ngôn khẽ nhìn qua khóe mắt vẫn có thể thấy được trong bóng tối phía dưới, một cái đầu quái vật khổng lồ đang lộ ra một bộ mặt hung tợn trong ánh sáng mờ mờ.
Đó là một con nhện, con vật tám chân dang rộng có thể bao phủ phạm vi mười trượng, một con nhện khổng lồ!
Là mạng nhện.
Tấm lưới lớn dưới đáy quan tài đá quả thực cực kỳ lớn, đến nỗi thật khó mà tin được đó lại là mạng nhện. Con nhện có thể dệt ra được tấm mạng nhện khổng lồ như thế này, hẳn nào phải dã thú bình thường. E rằng lại là một con Yêu khác còn hung ác gấp vạn lần so sới Yêu Lang kia.
Bước chân nặng nề đi về phía trước càng lúc càng chậm, cuối cùng Từ Ngôn đứng lại, đem tay Tiểu Hoa giao cho Thiết Trụ, thì thầm: "Đi mau, đừng nhìn gì cả."
Thiết Trụ thoáng sững sốt, rồi khẽ gật đầu. Nó bắt đầu lôi kéo Tiểu Hoa tiếp tục chống chọi với cuồng phong, khó nhọc tiến về phía trước. Đừng nói là nhìn xuống chân, chỉ riêng việc phân biệt hướng ánh sáng đối với Thiết Trụ đã là việc vô cùng khó khăn rồi, nó làm gì còn có tâm trạng quan sát xung quanh nữa.
Chỉ một lát sau, Từ Ngôn từ đứng đầu hàng đã thành cuối hàng. Hắn vừa đi theo sau lưng đứa nhỏ cuối cùng, vừa chăm chú nhìn vào vực sâu dưới chân, trong tay đã cầm sẵn viên Lôi châu thứ hai.
Bị mạng nhện che chắn, hẳn sẽ hạn chế sức công phá tối đa công phu Phi thạch của Từ Ngôn, hơn nữa cánh tay của hắn còn hơi nhức mỏi, không thể dùng hết lực. Nhưng trong tình thế như vầy, rõ ràng chỉ có viên Lôi châu trong tay hắn mới có thể ngăn cản con quái vật đến gần.
Bước chân chạy trốn vẫn đang tiếp tục, đầu bên kia Thiết Trụ càng lúc càng gần lối ra, lúc này đứa nhỏ đi sau cùng chợt nghe đằng sau lưng Từ Ngôn phát ra một tiếng rên đau đớn, có thứ gì đó đã bị Từ Ngôn ném về phía dưới mạng nhện.
Đứa nhỏ không kịp nhìn kỹ, quay lại thấy Từ Ngôn vẫn còn, liền vội vàng chạy theo mấy đứa kia.
Viên Lôi châu thứ hai bị Từ Ngôn dùng hết sức ném xuống dưới, nhưng lại không phát ra tiếng động nào. Có lẽ là do khoảng cách quá xa, hoặc là do gió quá mạnh làm thay đổi phương hướng của Lôi châu, dù sao thì cũng hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Tuy hiệu quả của viên Lôi châu thứ hai không lớn, chẳng qua chỉ khiến cho thân thể con thú khổng lồ trong bóng tối cứng đờ lại, một lúc sau mới di chuyển tiếp. Nhưng khoảng thời gian quý giá này lại đã giúp đám thiếu niên tranh thủ được cơ hội chạy thoát thân. Bên kia đã thấy bóng Thiết Trụ ôm Tiểu Hoa leo ra khỏi khe hở.
Khe hở này nằm giữa một phiến đá kỳ lạ ở lưng chừng núi. Khi leo ra khỏi khe nứt đó Thiết Trụ cuối cùng cũng thấy được trời xanh mây trắng. Con đường núi trước mắt dù có hiểm trở, nhưng việc này đối với những đứa trẻ khốn khổ này mà nói đã là điều vui mừng khôn xiết rồi. Cho dù lúc xuống núi có bị ngã gãy chân thì chẳng phải vẫn còn tốt hơn là bị chôn sống sao.
"Mau nắm lấy tay ta!"
Thiết Trụ đứng bên ngoài khe hở thò tay vào bên trong giúp kéo mấy đứa bạn ra ngoài, lúc đó trong này Từ Ngôn cũng đang hối thúc
"Mau đi đi!"
Thế nhưng trong khi giọng Thiết Trụtràn đầy vui sướng, giọng Từ Ngôn lại vô cùng lo lắng. Lúc đó âm thanh sột soạt quái dị đã truyền tới, dù ở bên ngoài khe hở Thiết Trụ vẫn nghe rõ mồn một.
"Nhanh lên! Nhanh lên!"
Bởi vì nghịch sáng, Thiết Trụ không thể nhìn rõ đằng sau đang xuất hiện cái gì, nó chỉ có thể nghe giọng nói lo lắng của Từ Ngôn, cùng với âm thanh sột soạt kì dị vọng đến. Thiết Trụ bắt đầu nôn nóng la lớn, lôi kéo từng đứa từng đứa bạn ra, bất chấp cả việc làm bọn nó ngã sấp xuống đất, chỉ biết liên tục túm lưng áo mấy đứa nó kéo lên, muốn lôi hết tất cả ra ngoài thật nhanh chóng.
Một đứa, hai đứa, ba đứa.
Mãi đến khi, trừ Từ Ngôn, mười đứa trẻ đều đã thoát được ra ngoài. Đứng ở chỗ khe hở nhìn vào khoảng sâu tranh tối tranh sáng bên trong, Thiết Trụ cuối cùng nhìn thấy một cảnh tượng kinh khủng mà nó suốt đời không thể quên được.
Nó thấy đằng sau lưng Từ Ngôn, từng cái que lông lá khổng lồ với móng vuốt dài thò ra từ bên dưới tấm lưới lớn, tựa như những đầu lưỡi hái cực lớn, bất ngờ nhắm vào đỉnh đầu Từ Ngôn mà bổ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.