Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 753: Tính thêm ta vào!




Dịch giả: VoMenh
Biên: Hoangtruc
Mọi người trên quảng trường đã tản hết ra chừa lại một khoảng trống lớn, hai vị tu sĩ Nguyên Anh đến từ Trảm Yêu Minh đang đứng đối mặt với bốn tên Đại yêu.
Sáu cỗ uy áp kinh người va chạm nhau trong không khí, sau đó tán loạn, lại va chạm, vòng đi vòng lại dây dưa liên tục không ngừng.
Có thể thấy rõ hai cỗ uy áp của Thợ rèn và Phí lão đang bị bốn luồng uy áp đến từ bốn tên đại yêu kia áp chế, bao vây xung quanh.
"Ngươi là Phí lão à? Tốt lắm, lên đến Nguyên Anh rồi cơ đấy. Hiện tại xem như Ngũ Địa này náo nhiệt nhất rồi." Kim lão đại tiên phong mở lời, hàm ý nhạo báng.
"Ta lại nghĩ đây lại là nơi quá bệ rạc ấy chứ, đến nỗi có Nguyên Anh tiến giai mà còn không cảm giác được. Vừa hay hôm nay tiễn bọn chúng quy thiên luôn." Quỷ Nhãn khàn khàn nói, ánh mắt đầy sát khí.
"Đến thì đã đến rồi, nhị vị đừng mong rời đi được." Hổ vương Thương Mộc trầm giọng quát; mặc dù lão ta bất hòa với Minh Phong, nhưng nếu đối diện với cao thủ Nhân Tộc, đám Yêu tộc này chắc chắn sẽ chung sức đồng lòng.
"Ta tưởng có một tên thôi chứ, ai ngờ đến luôn hai tên. Nguyên Anh của đầu trọc ta lấy. Thương Mộc, Nguyên Anh của lão già kia cho ngươi." Minh Phong cười vang, thòm thèm nhìn hai vị Nguyên Anh nhân tộc như miếng mồi ngon.
Phí lão liếc nhìn Thợ rèn, nặng nề gật đầu một cái, nói: "Trảm yêu trừ ma là tôn chỉ của Trảm Yêu minh chúng ta. Yêu tộc các ngươi giết oan vô số người thường, không sợ ông trời trách phạt, giáng xuống báo ứng hay sao?"
"Nhân tộc chúng ta vốn là linh hồn của trời đất, hà cớ gì lại có thể trở thành nô lệ khuất phục dưới chân Yêu tộc!" Thợ rèn dõi nhìn hàng chục vạn nhân tộc xa xa kia, thét to: "Nhân tâm bất tử, Nhân tộc bất diệt!"
"Đoạn đầu đài đã ở ngay trước mặt, các vị còn do dự làm gì?" Phí lão cười to, nói với về phía nhóm người phàm: "Sức lực của một người có hạn, nhưng mọi người tập hợp lại, các ngươi lại có mười vạn, chỉ cần mỗi người có thể cắn một cái, cũng đủ giết một con Đại yêu."
Nắm bắt được nhân tâm, đó mới là điểm cao minh của Phí lão.
Tràng tử chiến sắp bắt đầu. Phàm nhân vốn chắc chắn phải chết, nếu như toàn bộ dám phản kháng lại chưa chắc tiêu diệt được một con Đại yêu, nhưng lại dễ dàng giết chết được vài tên tu sĩ cậy thế Yêu tộc. Thậm chí còn có cơ hội giết chết được cả Hư Đan và Yêu linh.
Dù sao phàm nhân có quá nhiều, tới gần hai mươi vạn người, số lượng vượt xa số Yêu tộc trong thành Ngũ Địa. Phí lão là định mượn lực lường này khiến cho thành Ngũ Địa lâm vào đại loạn. Nếu không Trảm Yêu Minh lúc này thật sự rất dễ lâm vào cảnh toàn quân bị diệt.
Lão ta và Thợ rèn đã ở cảnh giới Nguyên Anh, đủ sức chạy trốn khỏi vùng đất chết này, nhưng mà những môn nhân của Trảm Yêu minh liều mạng đến đây cùng những người dân bình thường bị áp giải vào thành chắc chắn phải bỏ mạng.
"Nhân tâm bất tử, tâm bất tử..."
Một người đàn ông vai u thịt bắp lẩm nhẩm lời nói của Phí lão, bỗng nhiên ngẩng cao đầu hô to: "Nhân tâm bất tử, Nhân tộc bất diệt!"
"Nhân tộc bất diệt!"
"Nhân tộc bất diệt!"
Có người dẫn đầu đã thức tỉnh nhiệt huyết của đám đông còn lại. Đối mặt với lưỡi đao tử hình, người phàm cũng có thể bộc phát ra sức mạnh to lớn.
"Nhân tộc bất diệt!"
Một khi phản kháng xuất hiện, sẽ lan tràn ra như một loại dịch bệnh. Chẳng mấy chốc cả tòa thành trì cực lớn dần dần vang lên tiếng gào thét động trời.
Tại cổng thành, thi thể Thương Hưng từ từ ngã xuống. Trước khi chết, gã như thấy một cảnh tượng kinh khủng nhất. Đến lúc chết đi, ánh mắt vẫn mang theo cực độ hoảng sợ.
Gã đã trông thấy quỷ, ác quỷ thật sự.
"Minh chủ!"
Vòng sắt trói buộc Tiểu Linh Đang bị một đạo linh lực phá vỡ. Nhìn thấy vị Minh chủ biến mất sáu năm trời, nàng rơi nước mắt, khóc lóc như mưa, quỳ xuống đất mà bái kiến.
"Ngài là... Từ thúc thúc?"
Vòng dây xích quấn quanh người Dương Đại Vũ cũng vỡ vụn. Trông thấy một bóng dáng đã lâu không gặp, gương mặt của nó đỏ bừng hưng phấn.
"Thúc thúc, con đã ở cảnh giới tông sư nha, con là tu sĩ Trúc cơ ở cảnh giới Tông sư rồi!"
Dương Đại Vũ đã không còn là cậu bé nhỏ nhắn ngày nào mà giờ đã là thanh niên ở tuổi hai mươi, nhưng lúc này nó lại cứ như một trẻ nít, khoa tay múa chân vui mừng.
"Không tệ."
Nói khẽ duy nhất một câu, Từ Ngôn bước chân thẳng vào thành.
"Thúc thúc, trong thành có Đại yêu đó, nguy hiểm lắm!" Đại Vũ được khen rất là vui, nhưng chợ nhớ đến thế cục nguy hiểm trong kinh thành, liền bật thốt lên lời cảnh báo.
"Đại yêu à...?"
Khóe miệng Từ Ngôn nhếch nhẹ, sau đó hắn tung người, một đôi cánh xanh thẫm xuất hiện sau lưng mang cả người hắn bay lên.
"Cũng chỉ là đồ ăn mà thôi..."
Vèo!
Đôi cánh đập một cái, bóng dáng Từ Ngôn vụt biến mất. Tốc độ ấy làm Dương Đại Vũ và Tiểu Linh Đang khó mà thấy kịp.
"Thúc thúc nói Đại yêu... Là thức ăn thôi sao?" Dương Đại Hải gãi đầu, khó hiểu nhìn về Tiểu Linh Đang.
"Linh Đang tỷ, chúng ta mới chính là thức ăn của Đại yêu mà?"
"Trong mắt chúng ta, Đại yêu rất là đáng sợ. Nhưng đối với Minh chủ, có lẽ Đại yêu vốn dĩ cũng chỉ là thức ăn..."
Tiểu Linh Đang mấp máy đôi môi nhỏ bé, thầm thì trong miệng, ánh mắt lóe ra một tia cứng cỏi.
"Đi thôi, hỗ trợ Minh chủ trảm yêu!"
"Đúng vậy! Giết sạch đám yêu thú kia thôi!"
Cả hai người này đều là thanh niên trẻ tuổi, nhiệt huyết dâng trào. Một khi đạt được khích lệ, như thể có được một nguồn khí lực nhiều đến dùng không hết, cứ như vậy liên thủ đánh vào thành Ngũ Địa đầy hỗn loạn.
Lúc này, quãng trường vô cùng hỗn loạn. Mười mấy tên tu sĩ Yêu tộc áp giải đội ngũ phàm nhân bị chính những người phàm tục này cứng rắn đánh chết. Thậm chí có một tên trưởng lão Hư Đan bị xé nát áo khoác, còn may là y bỏ chạy thật khanh, không thì đã phải bị thương nặng rồi.
Nhờ sự giúp đỡ của môn nhân Trảm Yêu minh, chùm dây xích trói gô nhóm người phàm liền bị chặt đứt. Những dây xích này lại được mọi người tận dụng làm vũ khí, nhất thời tiếng hò reo vang dội một góc trời.
Thế nhưng, tiếng hò reo của người dân càng cao, thì tiếng gầm rú của đại quân Yêu tộc càng dữ tợn.
Vô số yêu thú vọt đến từ bốn phương tám hướng thay vào vị trí trấn thủ của bọn tu sĩ ban nãy, há miệng tàn sát. Cảnh tượng bỗng chốc trở nên máu chảy thành sông.
Màn thảm sát chính thức bắt đầu!
"Ra tay đi!" Giọng nói nặng nề của Phí lão vang lên.
"Liều mạng!" Thợ rèn quát lớn.
Hai vị cao thủ Nguyên Anh cùng nhau ra tay. Phí lão đánh về Quỷ Nhãn và Thương Mộc trong khi một mình Thợ rèn chiến đấu với Minh Phong và Kim lão đại. Hai bên bắt đầu giao tranh khiến tầng tầng chấn động nổ ra ầm ầm.
"Bọn người ngu dốt này!"
Tại vòng ngoài chiến sự, Kim Tình ỷ thân phận cao quý nên không thèm tham gia. Yêu tộc Ma Huyết quật đang đánh chết huyết thực, có điều ả không muốn máu tươi của đám phàm nhân ti tiện tung tóe lên người mình.
"Hai tên Nguyên Anh dám quyết đấu với bốn Đại yêu à? Ai ban cho các ngươi lá gan liều lĩnh đến vậy? Chờ chết đi, một đám Nhân tộc ngu ngốc."
Hừ!
Những lời tự nói của Kim Tình sặc mùi khinh thường. Dưới cái nhìn của ả, chỉ cần bốn vị Đại yêu hợp sức thì hai tên Nguyên Anh kia khó mà kháng cự nổi; thế nhưng, một luồng gió kỳ lạ bỗng nhiên xẹt ngang trước mặt ả ta là gì vậy?
Ngay lúc ả đang buồn chán thì tròng mắt ả lóe lên một vẻ ngạc nhiên, chóp mũi xinh xắn khẽ đọng.
Ngửi mùi đánh hơi kẻ địch chính là thói quen của Kim Ma thử, dùng để truy đuổi con mồi, cũng có thể sớm tránh né nguy hiểm.
"Mùi này sao quen quá, đó là..."
Trong thoáng chốc, Kim Tình đã nhận ra nguồn gốc của cái mùi này. Ả ta trợn trừng đội mắt, sợ hãi cùng cực nhanh chóng dấy lên.
"Gia gia cẩn thận, Quỷ Diện đến rồi!!!"
Rắc rắc!
Bóng người nhanh hơn gió ấy từ cổng thành đã lướt đến chiến trường ngay khi Kim Tình vừa mở miệng cảnh báo; Giao Nha vùn vụt chém đến cắt mất một nửa cái đầu của Kim lão đại, cứa đứt một phần cánh của Minh Phong.
Dưới vầng trăng sáng lạnh lẽo nhô cao, một bóng người kỳ dị hiện thân.
Gương mặt quỷ xanh biếc, hai cánh tựa chim ưng, thân thể là hình người nhưng nét miệng lại trông như nụ cười của một đầu ác quỷ đến từ địa ngục.
Vèo vèo!
Hai tay của hắn lay động, phiến cánh mỏng tựa ve sầu của Minh Phong bị xé thảnh hai mảnh.
Lơ lửng giữa không trung, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo nhìn về bốn tên Đại yêu bên dưới, nói dửng dưng:
"Các vị vẫn khỏe chứ? Hôm nay ta cũng tham gia Bách Yêu yến. Các ngươi cứ yên tâm! Các ngươi cứ hưởng dụng đồ ăn của mình, ta sẽ không quấy rầy! Ta chỉ ăn bọn Đại yêu các ngươi mà thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.