Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 751: Nhân tộc phản kháng




Dịch: VoMenh
Biên: Spring_bird
"Rầm rầm rầm", "ào ào ào"...
Tiếng xích sắt ma sát vào nhau vang dội hòa với từng giọt máu nhỏ xuống gần cánh cổng, mội đội ngũ dân thường vừa đi vào bên trong tòa thành; trong đó, có một cô gái nhỏ vừa ngã xuống bất tỉnh vì nhiều ngày bôn ba.
Có người ngã xuống làm đội ngũ này nhốn nháo cả lên.
Nguyên nhân là do mọi người đều bị khóa cùng nhau bởi một sợi dây xích duy nhất, trong khi kẻ dẫn đầu vẫn tiến bước thì người phía sau lại dừng chân, do đó kéo theo có nhiều người bị giật ngược lại; nhất thời, từng tiếng rên la vang lên.
Chát!
Thanh roi dài vun vẩy; bọn tu sĩ tay sai Yêu tộc áp giải nhóm người này vô tình quất roi vào đồng tộc của bọn chúng.
"Đừng quên rằng bọn ngươi cũng là con người!" Một lão già khàn giọng hét to từ bên trong đội ngũ: "Các ngươi cũng là Nhân tộc đấy!"
Vèo một tiếng, ánh kiếm lóe lên, chiếc đầu của ông lão liền rơi xuống đất. Tên tu sĩ cầm roi lạnh lùng quát: "Máu thịt của bọn ta khác ngươi, bọn ta là thủ hạ của Yêu tộc, mà bọn ngươi, chẳng qua chỉ là bọn người tầm thường".
"Đứng dậy ngay, ai dám đi chậm một bước, chết!" Một tên tu sĩ nghiêm nghị quát. Bọn tu sĩ máu lạnh này đều vô cảm đối với đồng bào của mình, tựa như bọn chúng đã thật sự trở thành Yêu thú.
"Các ngươi giết chết người cùng giống loài, rồi sẽ gặp quả báo thôi!"
Một bà cụ trong đội hình cúi đầu khóc ngay tại bên cạnh cái xác của ông lão, sau đó lau nước mắt, khản cổ mắng chửi. Ngay lập tức, một thanh trường kiếm hiện ra trước ngực, bà cụ liền ngã xuống ngay tại vũng máu.
Hai người mất mạng khiến đội hình ổn định trở lại.
Ai lại không sợ chết, dù họ biết rõ sẽ chết chắc khi tiến vào thành Ngũ Địa nhưng nhóm phạm nhân vốn dĩ là người thường này vẫn muốn sống lâu thêm vài ngày, thậm chí là được sống thêm trong thoáng chốc.
Tên tu sĩ chịu trách nhiệm áp giải bèn đi đến bên cạnh cô bé bị hôn mê, cầm kiếm lên định kết thúc sinh mạng vướng víu này - nếu con nhãi này vẫn không chịu tỉnh lại, thế thì không cần tỉnh nữa đâu.
"Đã chết hai tên rồi, giữ mạng oắt con này lại đi, bằng không đại nhân mà nổi giận thì chúng ta gánh không nổi đâu." Một tên tu sĩ đi đến khuyên nhủ, vừa nói vừa lật qua lật lại cô bé.
"Dáng dấp cũng ngon đấy, giải xuống đem cống nạp cho Thương Hưng đại nhân." Tên trưởng lão Hư Đan nghe thế liền đi đến xem một cái, nhìn thấy dung mạo của cô bé coi như là tạm được, bèn sai bảo thủ hạ làm theo lời mình.
Không lâu sau, cô gái bé nhỏ được cởi bỏ xích sắt rồi bị một tên tu sĩ Yêu tộc cõng sau lưng.
"Nhóm người này bắt ở đâu vậy, dáng dấp xinh đẹp cũng thật là nhiều nha." Tên trưởng lão Hư Đan vừa định quay gót thì chợt thấy một cô gái đứng phía sau đội hình; hai mắt lão sáng lên, vội ra lệnh: "Dẫn theo nàng ta đi cùng."
Cô gái nọ vừa được mở khóa sắt bèn thanh nhã buộc một chiếc lục lạc lên mái tóc. Nàng ta cất bước, từng âm thanh đinh đương vang lên, trong vòng kiềm kẹp của hai tên tu sĩ, đi theo gã trưởng lão Hư Đan tiến đến một căn phòng nhỏ.
Từ khi quy thuận Thương Mộc, mặc dù Thương Hưng không có địa vị như trước kia, nhưng cũng chiếm được thân phận cao quý tại Thương Hổ lâm do y cơ bản là một yêu linh hóa hình. Một mình y chiếm lấy một căn phòng cực kỳ to lớn, bên trong nào là rượu ngon, mỹ vị, còn có một vài cô gái người phàm xinh đẹp được bọn thủ hạ dâng lên để hắn hưởng dụng.
Dù sao thì đợi đến lúc đầy đủ số lượng, bọn người phàm này chết hết rồi, Thương Hưng gã vui đùa với bọn phụ nữ đó một phen thì cũng chả ai đoái hoài tới.
Chỉ cần những tên Đại yêu kia không hỏi tới, tại địa ngục trần gian ở thành Ngũ Địa này, yêu linh hóa hình đúng thật muốn làm gì thì làm!
Đinh đương đinh đương.
Tên Thương Hưng này đang nhai một cái đầu heo nướng bỗng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua cô gái đang đeo chiếc lục lạc trên tóc cùng bé gái ban nãy vừa bị áp giải vào.
Lau vội đôi tay bóng nhẫy dầu mỡ, Thương Hưng đi tới trước mặt cô gái, nâng chiếc cằm của nàng lên, nhìn tới nhìn lui rồi nói: "Không tệ nha, vẻ đẹp này đúng là hiếm thấy. Từ nay trở đi, ngươi chính là người của bổn đại gia đây, nhưng mà trước đó, ha ha ha..."
Trong lúc nói chuyện, Thương Hưng bỗng nhiên rút một thanh đao dài ra, đâm vào bụng cô gái này.
"Ngươi phải chết trước đã!"
Đinh!!!
Đao chưa kịp đến thì ánh kiếm đã nhanh hơn. Cô gái đeo lục lạc bất ngờ triệu hồi một thanh phi kiếm xuất hiện, gạt bỏ trường đao của đối phương bay ra ngoài.
"Quả nhiên người của Trảm Yêu Minh cũng dám đến." Thương Hưng lui về sau hai bước, cười khặc khặc nói: "Ta biết rõ đám rận rệp các ngươi không cam lòng mà, cũng tốt, nhân cơ hội lần này có thể chôn sống tất cả các ngươi tại thành Ngũ Địa! Ra tay đi!"
Ầm ầm!
Căn phòng cao lớn ầm ầm sụp đổ; vách tường bốn hướng bị bọn yêu linh to lớn phá tan; gạch đá văng tun tóe khắp nơi. Cô gái đó trong phút chốc rơi vào thế bị bao vây khắp các mặt.
"Nàng ta chính là Tiểu Linh Đang của Trảm Yêu minh, gần đây vừa tiến vào cảnh giới Hư Đan đấy."
Trong sân, một tên tu sĩ trung niên đến bên cạnh Thương Hưng, nói: "Không riêng gì nàng trà trộn vào thành Ngũ Địa đâu, ít nhất còn mười mấy tên Hư Đan nữa, đoán chừng có cả Phí lão minh chủ Trảm Yêu mình và tên Thợ rèn kia cũng sẽ xuất hiện."
"Ngoan Thạch"
Thấy kẻ vừa bẩm báo, cô gái vừa thăng cấp Hư Đan tên là Tiểu Linh Đang trợn mắt lên, tức giận quát: "Thì ra ngươi là gian tế!"
Gã tu sĩ tên Ngoan Thạch, dù không phải là nguyên lão của Trảm Yêu minh nhưng cũng đảm nhiệm vị trí trưởng lão trong tổ chức hơn mười năm rồi, giờ đây đầu phục Yêu tộc khiến kế hoạch lần này của Trảm Yêu minh hoàn toàn bị tiết lộ.
"Kẻ hiểu rõ thời thế mới đúng là người tài giỏi. Chẳng còn ai có thể cứu vãn được Trảm Yêu Minh, Nhân tộc tại Thiên Bắc chắc chắn sẽ bị diệt sạch, là do các ngươi quá ngoan cố mà thôi." Ngoan Thạch cười khẽ, lắc đầu phản đối.
"Tên gian tế khốn nạn nhà ngươi sẽ chết không yên thân đâu!"
Giữa tiếng hét vang, Tiểu Linh Đang sử dụng phi kiếm chiến đấu cùng bọn yêu quái. Thương Hưng và tên Ngoan Thạch cơ bản không cần tham gia cuộc chiến, chỉ đứng một bên khoanh tay xem trò vui.
Không lâu sau, Tiểu Linh Đang càng lúc càng đuối sức giữa vòng vây của mười con yêu linh. Trong khi muốn phá vòng vây thoát thân thì bị một tên yêu linh hóa hình đột nhiên xuất hiện đánh một chưởng vào sau lưng khiến nàng hộc ra một ngụm máu tươi.
"Bớt bớt đùa giỡn giùm ta! Nếu lỡ việc lớn, Thương Hưng ngươi chịu trách nhiệm nổi không?"
Kẻ vừa đến cũng là yêu linh từ Thương Hổ lâm, chính là Thương Phong, thân tín của lão Thương Mộc. Thấy Thương Phong xuất hiện, Thương Hưng cũng cười xòa xấu hổ, miệng nói không dám, sau đó tự mình ra tay bắt Tiểu Linh Đang lại rồi trói chặt nàng.
Tại Thương Hổ lâm hiện nay, Thương Phong có địa vị cao nhất trong nhóm yêu linh hóa hình. Gã hừ lạnh một tiếng, vừa định rời khỏi thì có một trận gió đầy ác ý cuốn đến từ sau lưng, rõ ràng là ba đạo kiếm phong bất ngờ công đến.
"Linh Đang tỷ đừng sợ, Đại Vũ đến rồi!"
Đi cùng tiếng hét to là một vài bóng người xuất hiện giữa sân nhỏ. Tổng cộng có ba vị Hư Đan, hơn mười tên tu sĩ Trúc cơ; trong đó, nổi bất nhất là một thanh niên với thân hình vạm vỡ, dù y chỉ có tu vi ở mức Trúc cơ nhưng lại có thể nâng một tảng đá to lớn lên, tiện tay ném tới.
Tảng đá nặng gần ngàn cân lại bị một tu sĩ Trúc cơ ném đi ư? Cảnh tượng này vô cùng khó tin, dạng sức mạnh đó đúng là không hề dính dáng gì đến tu vi cả, đó chính là Thần lực bẩm sinh của chàng trai Đại Vũ này.
Viện quân Trảm Yêu minh đánh tới, trong nháy mắt tạo thành một trận chiến ác liệt với phe phái Thương Hổ lâm. Ngay lúc đó, từng làn kiếm quang cùng ác chiến bắt đầu nổ ra tại các ngõ ngách khắp cả thành Ngũ Địa.
Một vài phạm nhân mặc quần áo tả tơi bỗng nhiên thể hiện ra sắc mặt phấn khởi, kẻ thì triệu hồi phi kiếm, lại có kẻ sử dụng kiếm khí chặt đứt khóa sắt, sau đó ra tay tàn sát bọn áp giải trong thoáng chốc.
Tại một khoảnh sân vắng vẻ trong tòa thành, có hàng trăm bóng người đột nhiên nhảy ra từ bên trong chiếc giếng cạn nhiều năm qua; tại những khe nước len lỏi dọc quanh bờ thành cũng có người xuất hiện.
Bên cạnh đó, người ta lại thấy hàng loạt bóng dáng cường tráng đội đất mà lên, nhanh như tia chớp, cầm những thanh đao sắc bén trong tay lao nhanh về đội hình của bọn yêu linh.
Trảm Yêu Minh dĩ nhiên dốc hết toàn bộ lực lượng, vì bảo vệ nhóm Nhân tộc cuối cùng tại mảnh đất này, đã không tiếc xả thân vào nơi nguy hiểm, tấn công vào thành Ngũ Địa.
Sự phản kháng đến từ phe phái Nhân tộc cuối cùng này chứng tỏ thành Ngũ Địa sắp trở thành một chiến trường, có lẽ là lấy trứng chọi đá nhưng cũng phải liều chết đấu với Yêu tộc.
Đây chính là tâm huyết của tu sĩ Nhân tộc quyết một lần nổi dậy cuối cùng tại vùng đất Thiên Bắc này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.