Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 719: Khí tức của Yêu Vương




Dịch: VoMenh
Biên: Spring_bird
Từ Ngôn dừng chân tại một ngọn núi hoang vắng cách Thông Thiên hà hơn ba trăm dặm.
Nhờ vào sự mạnh mẽ của mắt trái, hắn có thể nhìn thấy rõ từng đạo lực lượng khí huyết cường hoành tỏa ra từ những bóng dáng xuất hiện tại bờ sông.
Mặc dù không thấy rõ tướng mạo của bọn chúng vì khoảng cách quá xa nhưng Từ Ngôn có thể khẳng định có rất nhiều Đại yêu đang hiện diện tại đó.
Hắn quan sát một hồi sau đó xoay người đi xuống triền núi.
Chưa tròn mười năm, Thiên Hà vịnh lại được mở ra một lần nữa; có thể thấy rõ mục đích của hai nơi Thiên Nam và Thiên Bắc là giống nhau, đều muốn thăm dò bí mật phía sau cấm chế bên trong Thiên Hà vịnh.
"Sao phải gấp gáp thăm dò Thiên Hà vịnh như thế chứ? Chẳng lẽ sau khi nước sông dâng cao sẽ dẫn đến một hiện tượng kì dị nào đó hiện ra hay sao?"
Từ Ngôn nghe đồn rằng nước sông Thiên Hà sẽ dâng cao sau trăm năm, nhưng hắn quả thật chưa tận mắt trông thấy. Do đó, hắn có khá nhiều câu hỏi đối với dòng sông đặc biệt này.
"Bí mật của Thông Thiên hà không biết có được ghi lại trong quyển thẻ tre của vị cổ tu kia không nhỉ...?"
Nghĩ đến nửa quyển thẻ tre còn lại trong tay Xích Nguyên, Từ Ngôn liền lắc đầu. Hắn biết rằng mình khó tránh khỏi trận chiến tại Thần Mộc hạp.
Haizzzz!
Nửa đường đi xuống, bỗng nhiên có một mảng bóng đen xẹt qua đầu hắn hướng về bờ sông với tốc độ cực nhanh như chớp giật. Từ Ngôn chưa kịp ngẩng đầu nhìn lại thì hắn cảm thấy một cỗ uy áp kinh người ùn ùn kéo đến!
Từ Ngôn lập tức gồng người đứng lại, ánh mắt sửng sốt. Thân thể hắn run nhẹ, trán nổi gân xanh, tựa như đang cố gắng né tránh một điều gì đó.
Bành!
Một cỗ uy thế vô hình nặng nề lan tỏa, nhìn về phía bờ sông, Từ Ngôn sợ hãi nói thầm:
"Là Yêu vương..."
Bóng đen vừa lướt qua bầu trời kia chính là một vị Yêu vương; uy áp mà y tỏa ra có thể sánh ngang với cường giả cấp Thần văn. Mặc dù đó chỉ là một làn hơi thở tình cờ lan tràn ra ngoài nhưng gánh chịu cỗ uy áp của Yêu vương khủng khiếp như vậy, tu sĩ Hư đan cùng với Yêu linh căn bản không thể động đậy.
Thân thể thoáng động, hòa vào cơn gió, trong chốc lát Từ Ngôn đã chạy xa hơn trăm dặm.
Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này Thông Thiên hà đã cách nơi đây một quãng khá xa. Vẫn chưa yên tâm, Từ Ngôn tiếp tục thi triển Phong độn nhằm chạy xa hơn nữa.
Hắn không hề e ngại Đại yêu nhưng nếu phải đối mặt với tồn tại cấp Yêu vương, thì ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không phải là đối thủ, chắc chắn trăm phần trăm không có khả năng ứng phó nổi, cao bay xa chạy mới là thượng sách.
Một đường chạy nhanh thoăn thoát hơn mấy trăm dặm về hạ nguồn dòng sông, Từ Ngôn ẩn mình vào một vùng núi hoang vắng. Sau đó, hắn thong thả đi từng bước, vừa đi vừa suy nghĩ về chân tướng của Thiên Hà vịnh.
Không những các vị Thần Văn tại Thiên Nam mà cả Yêu vương tại Thiên Bắc cũng đều có ý định nhằm vào Thiên Hà vịnh. Có lẽ, tầng cấm chế bên trong vịnh này có dính dáng đến toàn bộ Tinh châu...
"Chẳng lẽ đê sông Thiên Hà bị vỡ là do bị ảnh hưởng từ tầng cấm chế bên trong Thiên Hà vịnh kia?"
Từ Ngôn vừa nghi ngờ vừa chửi to Vương Bát Chỉ cùng Mập Cửu.
Cơn lũ lụt từ dòng sông ấy có lẽ sẽ gây ra tai nạn cực kỳ nghiêm trọng cho Tinh châu. Tuy nhiên, chẳng may nếu cấm chế bị phá mở, thả ra một con quái vật chân chính. Đến lúc đó, sinh linh vừa được thả ra kia mới đúng là tai nạn đáng sợ, lũ lụt thì có là gì.
"Dựa vào thực lực cấp Thần Văn chẳng lẽ không ngăn được sức mạnh của dòng nước từ nạn lụt trăm năm do đê vỡ hay sao? Nếu không may thả ra con quái vật kỳ dị bên trong cấm chế kia, không khéo các ngươi chịu không nổi đấy!"
Từ Ngôn vô cùng tức giận đối với cách làm của hai lão Vương Khải và Hà Điền.
Sau khi tính toán cẩn thận, hắn đã thấy rõ lòng tham của của hai phe Thần Văn từ Thiên Nam và Yêu vương tại Thiên Bắc. Bọn chúng miệt mài tìm cách đánh hạ Thiên Hà vịnh mặc dù chẳng biết rõ phía sau tầng cấm chế ấy là bảo vật hay ác ma. Nếu chuyện này cứ thế tiếp diễn, vách ngăn kia rất có thể sẽ bị cường giả hai phe Nam - Bắc này thành công phá vỡ.
"Dù sao đi nữa, chuyện phiền phức này để dành cho bọn Thần Văn các ngươi giải quyết, tự làm tự chịu đê..."
Từ Ngôn đi đến ngoài bìa rừng, trông thấy một thị trấn nhỏ phía trước. Hắn quan sát cẩn thận, thấy quen quen, thì ra đó chính là trấn Bách Lý.
Nhiều năm đã qua, hôm nay hắn vô tình quay lại nơi này. Từ Ngôn lắc đầu cười gượng gạo một thoáng, nhanh chóng tiến vào.
Thị trấn nhỏ này đã phát triển khá phồn vinh so với năm đó, dân số người phàm cũng đông hơn. Trong khi đi đường, nghe xung quanh trò chuyện, Từ Ngôn nhanh chóng nắm bắt được tình hình nơi đây.
Sự phát triển của trấn Bách Lý có liên quan đến cái chết của thành chủ Ngưu Trường Nhạc.
Sau khi thành chủ qua đời, nhiệm vụ giao nộp trăm cân Tử Mục thảo cũng theo đó được bãi miễn. Năm đó, dân làng trong thôn Thần Lộ cũng không chết hết, một vài người nhờ vào việc đốn củi hay đi săn bắn bên ngoài mà tránh khỏi kiếp nạn, thế rồi chọn con đường gia nhập trấn Bách Lý để bươn chải mưu sinh. Đồng thời, với tư cách tu sĩ Trúc Cơ duy nhất còn lại tại trấn Bách Lý, Thường Tân ra tay chiếu cố nhóm dân làng chạy nạn vừa mới đến này, từ đó dẫn đến trấn nhỏ có khả năng phát triển phồn vinh như hiện tại.
Nhìn trấn nhỏ náo nhiệt, Từ Ngôn vừa thấy vui mừng vừa có chút bùi ngùi xúc động.
Khách sạn phía cuối con phố vẫn còn đó. Từ Ngôn nhoẻn miệng cười, đó chính là nơi dừng chân đầu tiên của hắn khi vừa đến Thiên Bắc.
Cả trấn Bách Lý chỉ có một tòa khách sạn này do vợ chồng Dương Lực làm chủ. Ngày thường, không nhiều khách vãng lai đến nơi đây, thế nhưng hôm nay lại hơi đặc biệt một chút. Bên trong khách sạn cơ hồ đã kín phòng, bất quá khách thuê trọ lại tỏ vẻ khá dè dặt; ai cũng đội mũ rộng vành, dáng vẻ lúc nào cũng vội vàng.
Tại căn phòng lớn nhất trong khách sạn, có vài người đang ngồi xoay quanh cùng nhau bàn luận, trong đó có Thường Tân, Dương Lực và một người đàn ông trung niên. Người này có gương mặt bình thường, ánh mắt chính trực cùng vẻ mặt nghiêm túc.
"Không biết hai vị huynh đệ đây đã suy nghĩ kĩ càng chưa? Gia nhập Trảm Yêu minh đồng nghĩa với việc trở thành kẻ địch của Yêu tộc, sau này chắc chắn phải chinh chiến liên miên, thậm chí một ngày nào đó sẽ phải ngã xuống."
"Vương huynh, Dương Lực ta đây tâm ý đã quyết. Thay vì tham sống sợ chết, trở thành nô lệ, không bằng cùng nhau hợp sức đánh một trận oanh oanh liệt liệt. Ta đã có con trai, dù ta có chết đi, Đại Vũ cũng có thể giúp Dương gia nối dõi tông đường. Tiếp đến, khi nó có con, nó cũng sẽ gia nhập Trảm Yêu minh, cả nhà ta đời đời quyết tâm chống lại Yêu tộc, ta tin rằng một ngày nào đó chúng ta sẽ có thể thành công!"
Tiếng thì thầm của Dương Lực lại toát ra một cảm giác hùng hồn, âm thanh không lớn nhưng vô cùng kiên quyết.
Y đã suýt chết một lần, nếu như lần đó không được cao thủ ra tay cứu giúp thì vợ, con của y đã sớm trở thành vợ góa con côi. Giờ con của y đã trưởng thành, lo toan cũng giảm đi, sau khi biết đến Trảm Yêu minh, y nghĩa vô phản cố * quyết chí gia nhập.
* Chú thích: Nghĩa vô phản cố: khi làm việc nghĩa thì sẽ không chùn bước
"Người anh em Dương Lực nói chí phải. Thay vì cam tâm làm nô như bọn người ngoài kia, không bằng nhà nhà liều mạng hợp sức, chung tay đoạt lấy một cõi bình yên cho Nhân tộc."
Thường Tân gật đầu tán thành, sự yên ổn trong những năm gần đây của trấn Bách Lý làm y nhận ra tầm quan trọng của vấn đề này. Nếu như đời đời đều bị Yêu tộc áp bức, Nhân tộc vĩnh viễn sẽ không có được cơ hội ngẩng đầu.
Chỉ có đấu tranh, mới có thể thấy được một tia hy vọng!
"Quá tốt! Trảm Yêu minh chào mừng hai vị huynh đệ gia nhập. Từ nay về sau, chúng ta cùng tiến cùng lùi!"
Người đàn ông họ Vương nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn; những người còn lại đều rối rít tin tưởng nâng chén thuận theo.
"Huynh đệ Dương Lực đây đã đạt đến cấp độ Tiên Thiên tam mạch; lần này theo ta trở về, trưởng lão trong liên minh sẽ luyện chế Trúc Cơ đan cho ngươi. Chỉ cần ngươi có thể thành công đạt tới Trúc Cơ, ngươi sẽ được cấp cho một thanh pháp khí nữa."
"Đứa nhỏ Đại Vũ cũng có thiên phú rất cao, hiện tại đã mở ra hai mạch Tiên Thiên, chừng vài năm nữa là đã theo kịp bố của nó rồi, ha ha." Thường Tân đứng bên cạnh vừa cười vừa nói.
"Là do Đại Vũ có số may mắn, gặp được ân nhân, những viên đan dược đó chính là bảo bối ngàn vàng khó mua được." Dương Lực vui vẻ cười ngoác mồm, ánh mắt lóe lên vẻ biết ơn cùng tưởng nhớ.
Bỗng nhiên cửa chính bật mở tung, Dương Đại Vũ với thân thể cường tráng vội xông vào, vẻ mặt lo lắng nói: "Cha! Có người vừa đến khách sạn, trong dáng dấp những kẻ ấy có vẻ như đến từ thành Trường Nhạc, tổng cộng mười tên!"
Dương Đại Vũ vừa đến báo tin thì có mười bóng dáng bỗng nhiên xuất hiện bên trong mảnh sân sau tòa nhà. Bọn chúng nhanh chóng bao vây căn phòng lớn, nhìn thân thủ có thể đoán rằng những kẻ này đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ chứ tuyệt đối không chỉ là võ giả thông thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.