Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 697: Sức mạnh linh thức




Dịch: VoMenh
Biên: Spring_bird
Có một ngày, thiết thụ nở hoa.
Ông!!!
Tựa như bị một quả chùy gõ mạnh vào não, bóng người ngồi xếp bằng tận sâu trong Thiên Cơ Phủ bỗng thức tỉnh, đầu óc trở nên thông suốt, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Từ Ngôn thở mạnh từng hơi hổn hển, gương mặt hắn trở nên trắng bệch như tờ giấy, một lần ngộ đạo kỳ dị lại khơi ra nỗi sợ hãi đã chôn sâu tận cùng ký ức, suýt nữa làm hắn vỡ nát thần hồn.
"Sư phụ..."
Nhớ tới lão đạo sĩ xuất hiện ngay lúc nguy cơ trước mắt, Từ Ngôn khẽ kêu lên, âm thanh tràn đầy mệt mỏi và nghi ngờ.
"Thiết thụ ra hoa... Sư phụ vì sao nói với ta thiết thụ ra hoa?"
"Thì ra lúc sư phụ nhặt được ta, lại là lúc ta sắp chết chìm dưới đáy sông..."
"Tại sao phải dìm chết ta?"
Sau thoáng chốc nghi ngờ, nỗi tức giận như tràn ngập cả lồng ngực Từ Ngôn. Chỉ có cha mẹ mới có thể đem trẻ con vừa sinh ra dìm vào đáy sông.
"Ta là sao chổi ư? Hay ta cơ bản là không có cha mẹ..."
Từ Ngôn bình tĩnh lại, hai hàng chân mày nhíu chặt.
Hắn đã từng hỏi lão đạo sĩ về lai lịch của mình, lão đạo sĩ cũng nhiều lần trả lời rằng lão nhặt Từ Ngôn ở bờ sông. Từ Ngôn cũng từ đầu đến cuối luôn tin rằng mình là trẻ sơ sinh bị vứt bỏ bên bờ sông, cho đến lúc này, hắn mới biết rõ bản thân mình là bị dìm dưới lòng sông.
Trí nhớ của trẻ sơ sinh, sau khi thoát khỏi cảnh giới huyền ảo kia, rất khó để nhớ rõ dù chỉ là một ít.
Lời nói của lão đạo sĩ vẫn còn dang dở, thiết thụ ra hoa có ý nghĩa là gì, Từ Ngôn không thể nào đoán ra được.
Một lần ngộ đạo, hiểu đạo, rồi lại rơi vào bên trong nhà tù ký ức, sau khi thoát ra, Từ Ngôn phát giác tu vi mình không hề tăng lên, không có bất cứ chỗ tốt nào ngoại trừ nhớ lại một phần trong câu nói của lão đạo sĩ.
"Sớm muộn ta sẽ nhớ rõ, sư phụ, cuối cùng người đang muốn nói cái gì, thiết thụ là gì, tại sao thiết thụ lại ra hoa..."
Từ Ngôn lắc đầu, ổn định lại tinh thần, nhắm mắt, ngồi xếp bằng.
Ngược dòng trí nhớ lại dẫn đến nhiều bí ẩn mê mang, Từ Ngôn cảm giác mình chẳng có thu hoạch gì ngoài những mảnh vụn ký ức kia.
Tĩnh tâm tu luyện lần nữa, Từ Ngôn vô tình tản mát ra thần hồn lực của bản thân, sau đó hắn tựa như lại hòa nhập vào trong trời đất.
Đó là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu, bản thể không động đậy, lại có thể cảm giác được mọi thứ chung quanh.
Hắn thấy được Phí lão, Bình thúc cùng Tô Tễ Vân đang đảm nhiệm vị trí phòng vệ tại một tòa viện trạch, lại thấy được bầy cua xanh nhỏ đang vung vẩy càng nhỏ đùa nghịch trong hồ nước ở vườn hoa phía sau.
Trong thoáng chốc, hắn lại có thể thấy ngôi nhà được dựng lên len lỏi giữa những chạc cây bên ngoài hạp cốc, cách đó ba mươi dặm là một con chim bói cá, xa hơn năm mươi dặm là một con côn trùng nhỏ nằm ườn trong bãi sình lầy, thậm chí xa hơn trăm dặm, có một cô gái đang lén lút trốn phía sau một cây đại thụ đang nhìn quanh hạp cốc.
"Sức mạnh linh thức!"
Phí lão đứng trước cửa phòng lớn bảo vệ thợ rèn đang bế quan bên trong, bỗng nhiên mở mắt, vô cùng ngờ vực khi cảm thấy dường như có một luồng khí tức kỳ dị lướt qua.
Theo kinh nghiệm của lão, vừa rồi rõ ràng là một vị cường giả Nguyên Anh dùng sức mạnh linh thức quét qua.
"Mới ba ngày mà thôi, thợ rèn còn chưa có động tĩnh, không thể nào thăng cấp thành công nhanh như vậy! Luồng linh thức kia là do ai phát ra?” Tô Tễ Vân nhíu lại đôi mi thanh tú của nàng, trầm giọng nói.
"Bên trong Thiên Cơ Phủ không có người ngoài, ngoại trừ thợ rèn và ba người chúng ta, chỉ còn lại một người duy nhất, đó là Minh chủ." Bình thúc cũng nhận ra đạo linh thức vừa dạo ngang, trán nhăn mày nhíu đưa ra ý kiến.
"Hư đan đã có linh thức... hắn quả nhiên là kẻ không tầm thường..." Phí lão cười khổ một tiếng, nhìn hai vị đồng đạo một cái, không còn lo lắng nữa, tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Phí lão chưa kịp nhắm mắt lại thì hình bóng Từ Ngôn bỗng xuất hiện trước mặt ba người.
"Các ngươi ra tay với người của Thương Hổ Lâm ư?"
Sắc mặt Từ Ngôn tỏ ra hậm hực; nghe hắn nói, ba người đều cảm thấy mịt mù khó hiểu.
"Kế hoạch Thần Mộc Hạp còn chưa bắt đầu, hiện tại chuyện quan trọng nhất là bảo vệ thợ rèn tấn cấp, làm sao chúng ta lại dám ra tay với Thương Hổ Lâm sớm như vậy được." Bình thúc nói.
"Ý của Minh chủ là gì, chẳng lẽ ngài cảm thấy có gì bất thường sao?" Phí lão thấy vẻ mặt Từ Ngôn có nét lo âu, lập tức cau mày hỏi rõ.
"Có trưởng lão Thương Hổ Lâm xuất hiện tại khu vực biên giới hạp cốc, chẳng lẽ không phải do các ngươi dẫn dụ tới?"
Nghe Từ Ngôn nói xong, sắc mặt của ba người đều thay đổi đột ngột.
"Vô lý quá, thời gian gần đây chúng ta không hề tiếp xúc với người của Thương Hổ Lâm." Tô Tễ Vân lắc đầu, nói.
"Trụ sở chính của Trảm Yêu Minh cực kỳ bí mật, bình thường ngay cả đệ tử Trúc cơ cũng không dễ dàng đi ra ngoài, chỉ có trưởng lão Hư đan thường xuyên ra vào, nhưng bắt buộc phải cẩn thận vạn lần, kiểm tra kỹ không có bất cứ cái đuôi nào đeo bám thì mới có thể bước vào bên trong hốc cây."
"Kẻ địch có tổng cộng bao nhiêu người? Thợ rèn đã bắt đầu đột phá, chúng ta không được làm bừa, cho dù có phải tử thủ, cũng phải bảo vệ an toàn nơi này."
Ba người khăng khăng không phải do mình dẫn kẻ địch tới, Từ Ngôn cũng cảm thấy vô cùng mịt mờ, nói: "Chỉ phát hiện ra một tên, để ta ra xem thử, tiện tay tiễn hắn lên đường."
Từ Ngôn xoay người rời khỏi Thiên Cơ Phủ.
"Làm thế nào Thương Hổ Lâm tìm ra nơi này, thật là vô lý." Bình thúc vẫn không rõ nguyên do.
"Các ngươi thủ ở đây, bảo vệ thợ rèn chặt chẽ dù cho bên ngoài có xảy ra đại chiến." Phí Minh Viễn đứng dậy nói, sau đó lập tức đuổi theo Từ Ngôn.
Tại biên giới hạp cốc, có một cô gái dung mạo thanh tú bước ra, nhìn về phương hướng sâu bên trong khu vực thung lũng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngay khi nàng quyết định bước vào bên trong hạp cốc, bụi cây trước mặt khẽ động, một bóng người bỗng ngưng tụ ngay phía trên những ngọn cỏ hoang.
"Hoa Cơ, làm thế nào ngươi tìm ra nơi này?"
Một giọng nói trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng bỗng nhiên vang lên từ bóng người có diện mạo được ẩn giấu dưới chiếc mặt nạ quỷ ghê rợn. Trong mắt Từ Ngôn lóe ra sát ý lạnh lẽo thấu xương.
Tu vi của hắn không hề tăng lên sau khi ngộ đạo, dù vậy, hắn phát giác mình lại sở hữu một loại năng lực cảm giác mà chỉ có Nguyên Anh cường giả mới có thể thi triển. Khi hắn đang loay hoay thả ra loại linh thức kỳ dị này, hắn vô tình phát hiện ra có một cô gái đang đứng cách tổng bộ Trảm Yêu Minh hơn trăm dặm.
Người phụ nữ này chính là Hoa Cơ, kẻ lúc trước đi theo bên cạnh Thương Hưng, sau đó biệt tung biệt tích.
"Quỷ Diện!"
Vừa nhìn thấy Từ Ngôn xuất hiện, Hoa Cơ kinh hãi, lui lại hai bước, vội vàng nói: "Phụng theo mệnh lệnh của đại nhân nhà ta, ta muốn tìm ngươi bàn một chuyện lớn."
Từ Ngôn cười lạnh nói: "Thương Hưng không chết, đại nhân của ngươi xem ra không kiên nhẫn nổi muốn nhanh chóng báo thù ư?"
"Không liên quan gì tới Thương Hưng cả! Hơn nữa đại nhân nhà ta có phần đặc biệt, không phải là vị kia như ngươi nghĩ." Giọng nói của Hoa Cơ vô cùng gấp gáp, sợ đối phương bất ngờ ra tay.
Kể từ khi thấy năng lực của Quỷ Diện lúc trước, cô nàng Hoa Cơ này thật sự không muốn cùng đối phương đánh nhau. Dùng một chiêu có thể tiêu diệt hàng chục yêu linh, với sức mạnh kinh khủng như thế, một tu sĩ Hư đan tầm thường như nàng căn bản không thể chống đỡ nổi.
"Chẳng lẽ ngươi đã bái nhập chủ nhân khác?"
Với thân phận phó trưởng lão của Hoa Cơ, đối với Thương Hưng, cơ bản chỉ là một món đồ chơi. Nàng cho dù có đi theo chủ nhân khác cũng không làm Từ Ngôn bất ngờ. Hắn nói: "Cuối cùng là kẻ nào muốn gặp ta? Mà ngươi, dùng cách nào để tìm ra nơi hạp cốc này?"
Ban đầu Từ Ngôn nghĩ rằng là do người của Trảm Yêu Minh tự để lộ hành tung làm yêu tộc phát hiện, nhưng giờ đây hắn vô cùng ngạc nhiên khi mục tiêu của đối phương lại chính là bản thân mình.
"Đúng vậy, bằng cách nào ngươi lại tìm ra nơi đây?" Phí lão đang ẩn thân gần đó, lúc này bèn hiện ra, sắc mặt âm trầm nói: "Không nói rõ, cũng đừng nghĩ tới chuyện rời đi."
"Trảm Yêu Minh"
Hoa Cơ vô cùng hoảng sợ khi thấy Phí lão; đối với Đại yêu, Phí Minh Viễn và con kiến hôi dường như là tương đồng. Nhưng nàng thân là tu sĩ Nhân tộc, tên tuổi của Phí Minh Viễn và Trảm Yêu Minh nàng nghe qua đâu chỉ một lần.
Vì không muốn bị đối phương hiểu lầm, nàng vội vàng khoát tay, nói: "Ta không biết nơi đây là địa bàn của Trảm Yêu Minh, ta là theo chân Quỷ Diện đến nơi này."
Nghe nàng nói vậy, không những Từ Ngôn vô cùng bất ngờ, mà Phí lão cũng tỏ ra vô cùng khó hiểu, đưa ánh mắt hờn trách liếc về phía Từ Ngôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.