Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 695: Truyền thuyết về Thánh Địa




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Trảm Yêu Minh không xem Từ Ngôn là người ngoài, nhất là Phí lão, cho nên mới nói ra hết toàn bộ tính toán của mình với hắn.
Thợ rèn đột phá Nguyên Anh mới là đại sự quan trọng nhất của Trảm Yêu Minh. Cho dù y đột phá thành công, hành động ở Thần Mộc hạp cũng không khiến Thợ rèn tham dự vào. Kỳ thật mỗi lần Thần Mộc hạp mở ra, Trảm Yêu Minh đều thử hủy diệt Linh Lung quả cả, lần này cũng không ngoại lệ. Có điều bọn họ chưa thành công bao giờ.
"Kỳ thụ kết xuất ra Linh Lung quả vô cùng đặc biệt, đến tu vi Hư Đan cũng không chém gãy được. Dù kế hoạch thành công thì cũng chỉ có thể hủy diệt một ít Linh Lung quả chưa chín mà thôi."
Phí lão thổn thức nói: "Lần này ta sẽ đích thân ra tay, chỉ cần không có Đại yêu trấn thủ Thần Mộc hạp ở đấy, khả năng chúng ta thành công rất lớn."
Phí Minh Viễn lòng dạ thâm sâu nhưng tuyệt đối không phải kẻ nhát gan, lại biết lo lắng hết lòng cho Trảm Yêu Minh.
"Phí lão nắm chắc không ít a. Nếu là Đại yêu sớm trở về, e là cả ngươi cũng khó giữ được tính mạng."
Thay đổi cách nhìn về Trảm Yêu Minh rồi, Từ Ngôn chỉ có thể lên tiếng cảnh cáo một câu.
"Nếu Minh chủ chịu đi cùng ta, toàn thân trở ra có khó gì."
"Không đi!"
Không nói được hai câu lại kéo mình nhảy vào hố lửa, Từ Ngôn bèn tức giận ngắt lời cự tuyệt.
"Tuy rằng Thần Mộc hạp nguy hiểm nhưng vẫn không phải chỉ là tử địa không thôi. Chí ít vẫn có nơi chốn tránh được Đại yêu đuổi giết." Lúc này Bình thúc chen lời vào.
"Núi Thạch Đầu nằm ngay phần cuối Thần Mộc hạp, đỉnh núi chen mây, cao tới vạn trượng, cả ngọn núi đều do cự thạch chồng chất lên mà thành, cũng là Thánh Địa của Yêu tộc." Thợ rèn mở miệng giải thích thêm.
"Chỉ cần chạy lên được tới đỉnh núi Thạch Đầu, có bao nhiêu Đại yêu đi nữa cũng không cách nào ra tay." Bình thúc vuốt vuốt râu ria, cười mỉm.
"Núi Thạch Đầu? Thánh Địa?" Từ Ngôn có chút không hiểu, hỏi: "Tu sĩ Nhân tộc chạy trốn tới Thánh Địa Yêu tộc chẳng phải còn chết nhanh hơn hay sao?"
"Không phải vậy." Phí lão lắc đầu, nói: "Thánh Địa Yêu tộc có một quy củ là cấm giết chóc. Chỉ cần tu sĩ Nhân tộc có thể trốn được lên núi Thạch Đầu, dù có hơn mười Đại yêu đuổi giết cũng sẽ bình yên vô sự. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi không xuống núi mới được."
"Trên núi Thạch Đầu có gì?" Từ Ngôn nghe vậy bèn hiếu kỳ.
"Nghe nói trên núi Thạch Đầu có một vị Yêu Vương chân chính."
Đề cập tới Yêu Vương, Phí Minh Viễn cũng nghiêm túc hẳn lên, nói: "Phía trên Đại yêu chính là Yêu Vương. Thực lực Yêu Vương tương đương với cường giả Thần Văn của Nhân tộc. Cho nên đến Đại yêu cũng không dám vọng động trên Thánh Địa Yêu tộc, càng khỏi nói tới chuyện đánh chết địch nhân."
"Yêu Vương kia không ăn người sao? Còn có thể che chở Nhân tộc?" Từ Ngôn càng thêm khó hiểu.
"Ít có người biết chân tướng của Yêu Vương trên núi Thạch Đầu thế nào, chẳng qua chúng ta có nghe đến truyền thuyết này, biết được Thánh Địa Yêu tộc cấm giết chóc nên mới kết luận nếu gặp phải nguy cơ, trốn lên núi Thạch Đầu có lẽ sẽ giữ lại được một mạng."
Người nói là Tô Tễ Vân. Từ Ngôn phát hiện trong đám trưởng lão hạch tâm Trảm Yêu Minh, may ra còn có Tô Tễ Vân này có thể nói vài câu thật lòng.
Nghe nói thì cũng chỉ nghe nói, còn đúng thật vậy được sao?
"Có người quả thật đã từng trốn đến núi Thạch Đầu rồi, hơn nữa còn bình yên trở về. Chỉ có điều hỏi gì hắn cũng lắc đầu không biết."
Phí Minh Viễn nhìn ra sắc mặt Từ Ngôn đã chuyển biến không được tốt, bèn vội vàng nói tiếp: "Điểm này hết sức kỳ quái. Hơn nữa lão phu cũng điều tra nhiều phía, đại khái có thể kết luận tin tức này là thật. Dù là tu sĩ Nhân tộc đến đỉnh núi cũng sẽ không bị Yêu Vương đánh chết."
"Không ăn người thì chỉ có thỏ non hay cừu non mà thôi." Từ Ngôn thở ra một hơi, nói: "Xem ra Yêu Vương trên núi Thạch Đầu không phải thỏ tinh thì cũng là cừu tinh."
"Cũng có lẽ là mỹ nhân Hồ tộc nha. Minh chủ không định qua đó nhìn ngó một phen sao?" Phí Minh Viễn vẫn thử lôi kéo Từ Ngôn đi mạo hiểm.
"Phí lão, bây giờ ta hoài nghi lão chính là đám yêu Hồ tộc."
Ám chỉ ngươi giảo hoạt ngang với hồ ly rồi, Từ Ngôn mới chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: "Núi Linh Hồ ở nơi nào của Thiên Bắc này?"
"Núi Linh Hồ cách Ngũ địa rất xa. Vẫn có rất nhiều tu sĩ trong Ngũ địa còn chưa từng tới phạm vi núi Linh Hồ qua." người nói là Thợ rèn.
"Lúc ta bị nhốt ở thành Ngũ Địa cũng từng gặp qua người bên núi Linh Hồ một lần. Hồ tộc hóa hình giống nhân loại hơn đám Yêu tộc khác nhiều, hầu như không nhìn ra chút đặc thù Yêu tộc nào cả. Nam anh tuấn bất phàm, nữ thì mỹ mạo vô song. Hồ tộc thông minh nhất, có tính cách tương đối ôn hòa, không thích giết chóc."
"Sau khi Thần Mộc hạp mở ra, núi Linh Hồ cũng sẽ có người đến. Chẳng lẽ Minh chủ có giao tình gì với núi Linh Hồ?" Phí Minh Viễn ngờ vực hỏi.
"Chưa nói giao tình gì, chẳng qua trước kia từng gặp người núi Linh Hồ."
Từ Ngôn nói bừa một câu, rồi tế ra Thiên Cơ phủ, phóng lớn ra ngay trong gian nhà gỗ này. Sau khi lấp kín nửa gian nhà gỗ, cửa Thiên Cơ phủ cũng mở ra.
Chỉ khi cửa phủ xuất hiện, người ngoài mới có thể đi vào Thiên Cơ phủ được. Hơn nữa một khi có người ngoài tiến vào, Từ Ngôn không thể cầm dị bảo này đi được nữa, có cưỡng ép thu vào thì chỉ có thể khiến những người trong Thiên Cơ phủ này bị ép chết mà thôi.
Có thể mang theo Yêu vật nhưng không cách nào mang theo Nhân tộc. Có thể nói đây cũng là mặt hạn chế của Thiên Cơ phủ. Bằng không đám người Trảm Yêu Minh cũng không cần phải ẩn nấp bốn phương, mà chỉ cần mượn nhờ Từ Ngôn mang theo Thiên Cơ phủ đi là xong rồi.
Nhìn thấy cửa phủ xuất hiện, Phí lão tắc tắc kêu kỳ lạ: "Minh chủ dùng tu vi Hư Đan có thể thu được pháp bảo này, có thể nói là năng lực kinh người. Minh chủ có thể chỉ giáo lão phu xem rốt cuộc ngài làm thế nào hay không? Lão phu vô cùng cảm kích đấy."
"Không khó, chọc cho Hư Đan của ngươi thủng một lỗ là được."
Từ Ngôn không muốn dài dòng với Phí Minh Viễn, dẫn đầu bước vào Thiên Cơ phủ.
Minh chủ thu pháp bảo là chuyện cơ mật, là bí mật của người ta, Từ Ngôn không nói, Phí Minh Viễn cũng không để tâm. Lão bật cười ha hả rồi đi vào theo. Bình thúc cũng theo sát phía sau, sau đó là Tô Tễ Vân.
Thợ rèn đi tới cánh cửa, chợt khẽ nhíu nhíu mày, nhất thời do dự có nên đi theo vào hay không.
Kỳ thật mấy vị nguyên lão Trảm Yêu Minh này cũng biết một khi pháp bảo bị thu mất có ý vị như thế nào. Nếu như Từ Ngôn trở mặt, người tiến vào Thiên Cơ phủ có khả năng bị nhốt chết bên trong.
Tất nhiên Từ Ngôn sẽ không hại đám người Trảm Yêu Minh này, mà tìm cho Thợ rèn một gian phòng lớn làm nơi đột phá. Sau đó hắn cảnh cáo mấy người hậu viện có đám cua xanh, rồi tiếp tục tự mình luyện chế pháp bảo.
Thợ rèn đột phá Nguyên Anh không tốn bao lâu, có lẽ chỉ chừng nửa tháng. Nếu như đã không đi được, Từ Ngôn chỉ đành ở lại tổng bộ Trảm Yêu Minh này.
Minh chủ bế quan luyện khí, lại thêm thợ rèn đột phá cảnh giới, ngoại trừ Tiểu Linh Đang thì Phí lão đã cấm toàn bộ người khác tiến vào Thiên Cơ phủ. Còn ba người Phí Minh Viễn, Bình thúc và Tô Tễ Vân thì bảo vệ cho thợ rèn, cả ngày ngồi xếp bằng ngoài cửa gian phòng Thợ rèn bế quan.
Thiên Cơ phủ rất rộng, có mấy người ở vẫn tính là trống rỗng đấy. Chỉ có tràng tiếng chuông thanh thúy vang lên mới mang đên chút ít khác lạ nơi phủ đệ trống vắng này.
Nghe tiếng chuông ngoài cửa truyền đến, Từ Ngôn buông răng Giao Long trong tay xuống.
Hắn biết người kia là Tiểu Linh Đang, cảnh giới Trúc Cơ, chỉ có điều nghe thấy tiếng chuông lại khiến hắn nhớ đến một nữ hài cổ quái khác.
Tiểu Mộc đầu.
Tiểu Mộc đầu mặc quần áo luyện chế từ Linh Phong thụ, cho nên cũng có tiếng chuông thanh thúy phát ra, nghe qua rất giống tiếng chuông cài trên tóc Tiểu Linh Đang.
Nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt Từ Ngôn khẽ hấp háy.
Chạy ra khỏi Thiên Hà vịnh rồi, hắn mới nhớ tới một điểm cổ quái. Đó là vì sao nữ hài bằng gỗ kia lại muốn bảo vệ mình trước cái khí tức cuồng bạo phát ra từ cấm chế kia, rồi trước đó còn mấy lần nhắc nhở hắn không nên đi vào bí cảnh...
Thân ở hiểm địa không kịp suy tư chuyện cũ, chỉ khi tiếng chuông thanh thúy này vang lên mới khiến Từ Ngôn lâm vào trầm tư, mãi đến khi tiếng chuông ngừng lại, mùi hương trà nóng truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.