Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 677: Giữ lại ngâm rượu




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Hèn gì Mập Cửu lại béo như vậy. Hiện tại xem như Từ Ngôn đã hiểu rõ, tên mập mạp chết bầm kia có đến hiểm địa như Thiên Bắc này cũng chưa từng từ bỏ chuyện hưởng thụ.
Nếu không thì tại sao Mập Cửu lại truyền thừa tòa phủ đệ mà không truyền thừa đao kiếm Pháp bảo chứ? Đây rõ ràng là Mập Cửu đến Thiên Bắc, thu nạp được một đám tu sĩ Nhân tộc lụi bại làm việc lặt vặt cho gã, thuận tiện lấy cái danh hào Trảm Yêu Minh cho dễ nghe mà thôi.
Ngồi trong đại sảnh hờn dỗi cả buổi, Từ Ngôn mới đi vào hậu hoa viên Thiên Cơ phủ.
Giữa phủ đệ cũng có một hoa viên có gieo vài loại linh thảo cấp thấp, còn có một gốc quái hoa như mặt trời có tác dụng chiếu sáng nữa. Hậu hoa viên này có diện tích lớn hơn, còn có hồ nước chiếm cứ một nơi không nhỏ, trong đó còn có nuôi cá. Chẳng qua cá cũng chỉ là loại bình thường, còn một bên nữa là một hòn non bộ cao lớn.
Cơn giận còn sót lại chưa tiêu, Từ Ngôn bèn đưa tay thi triển ra pháp thuật, hòn non bộ nổ nát bấy. Bởi vậy nơi đây càng rộng rãi hơn không ít.
Tay áo hắn run lên, một con cua xanh bò đi ra. Nhìn thấy hồ nước, con cua xanh nhỏ cao hứng vung vẩy hay càng nhảy thẳng vào bên trong, dọa cho bầy cá bên dưới kinh hoảng chạy tứ tán.
"Nơi này rộng rãi, rất hợp để nuôi bầy cua."
Rầm rầm, túi linh thú bị dốc ngược, một bầy cua nhỏ từ bên trong rơi ra ngoài, nhìn qua không dưới vạn con. Không bao lâu sau, trong hồ nước đã lúc nhúc đầy bóng dáng cua nhỏ, từng con bơi lội trong hồ. Đám cá cũng vì thế mà gặp họa, bị bầy cua ăn sạch không còn gì cả.
Dù sao cũng có quá nhiều cua, túi linh thú miễn cưỡng lắm mới chứa hết được. Bọn chúng mà lớn hơn nữa là không thể chứa vào túi nổi nữa.
Từ Ngôn cũng không thể đi ra ngoài với một thân treo lủng lẳng đầy túi trữ vật, vì vậy biến Thiên Cơ phủ lấy được từ trong tay Trảm Yêu Minh trở thành túi linh thú nuôi dưỡng bầy cua xanh cũng không tệ.
Tâm thần hắn khẽ động, một con cua lớn nhất trong bầy nhanh chóng leo ra khỏi hồ nước, bò lên đầu vai chủ nhân. Rồi nó men theo cánh tay hắn đi tới trong lòng bàn tay.
Nâng cua xanh lên, Từ Ngôn phân phó: "Từ giờ gọi ngươi là Tiểu Thanh. Ngươi thống lĩnh đám huynh đệ kia cho ta, đứa nào không nghe lời ta sẽ nấu nướng nhắm rượu hết."
Con cua Tiểu Thanh đã được Từ Ngôn thu làm Linh cầm, không biết có hiểu được dụng ý của chủ nhân hay không mà đang vung vẩy hai càng trong lòng bàn tay hắn, như ý bảo nó sẽ quản tốt đám cua xanh nhỏ kia.
Hắn thoả mãn gật đầu, đổ hết tất cả mai rùa trong túi trữ vật ra, ném vào hồ nước.
Hắn thu toàn bộ mai rùa từ chỗ Trảm Yêu Minh cũng là để cho đám cua này ăn mà.
Từ Ngôn cũng mua được không ít mai rùa lúc ở thành Ngũ Địa, trên người hắn hiện giờ có khoảng trăm cái mai rùa, có điều cũng không để cho bầy cua ăn hết một lúc như vậy.
Quan sát sơ bầy cua gặm ăn mai rùa một lúc, hắn bỏ Tiểu Thanh ở lại hậu hoa viên, còn mình trở về đại sảnh.
"Xích Nguyên Quy giáp, Băng Hải huyền châu, Bích Anh loa, còn có hơn hơn vạn linh thạch đến tay..."
Xếp bằng trên nệm lông mềm mại, Từ Ngôn thì thào tự nói: "Yêu tộc thật đúng là giàu có, chỉ mới là yêu linh hóa hình mà kẻ nào kẻ nấy đều có nhiều tiền hơn cả ta, cái thế đạo kiểu gì đây!"
"Trên người các ngươi đã có nhiều đồ tốt như thế, thì chớ trách bản hầu xấu xa a...."
Hầu như mỗi yêu linh hóa hình Thiên Bắc đều có lượng tài phú cực lớn. Những thứ này đều là chúng vơ vét bóc lột Nhân tộc mà có, cho nên hành trình đấu giá hội lần này đã khiến Từ Ngôn nổi lên tham niệm.
Một khi Thiên Môn hầu nổi lên lòng tham, ắt hẳn phải có người chết. Thậm chí có thể là chết không ít đấy.
Hắn lật tay lấy ra một cái vò nhỏ, vạch miệng vò ra, một mùi hương hoa xộc lên mũi, thấm vào tận trong lòng. Theo mùi thơm dâng lên còn có Linh khí tinh thuần dao động nữa.
Tuy rằng Thương Hưng của Thương Hổ Lâm không chết, nhưng túi trữ vật đã bị Từ Ngôn đoạt lấy. Bên trong đó vẫn còn có hai vò Bách Hoa mật.
Nhấp thử một ngụm Bách Hoa mật, Từ Ngôn chỉ cảm thấy một cỗ linh khí bùng phát ngay dưới đầu lưỡi, toàn bộ tinh thần đều chấn động.
Quả nhiên là thứ tốt!
Xác nhận Bách Hoa mật không có độc, Từ Ngôn ùng ục vài ngụm uống sạch một vò Bách Hoa mật, còn hà kêu lên một tiếng thoải mái.
Linh khí trong một vò Bách Hoa mật rõ ràng đã đề thăng tu vi của hắn lên một tia nữa.
Chỉ là tu vi tăng lên một tia, nhưng ở trên người tu sĩ Hư Đan thì đã đầy kinh người. Phải biết là một vò Bách Hoa mật nho nhỏ này đã hơn mười ngày tĩnh tu của Từ Ngôn.
Uống sạch một vò mật ong, Từ Ngôn lấy ra một khúc hổ cốt đầy những vết thủng lỗ chỗ.
"Hổ Vương cốt... Xem ra giống như là khúc xương cùng của Đại yêu."
Vuốt vuốt đoạn hổ cốt này, Từ Ngôn âm thầm tự định giá.
Hổ cốt không dài, chỉ chừng một cánh tay, hơn nữa còn thủng lỗ chỗ. Hẳn là đoạn này cắt ra từ một khúc trên đuôi cọp, bên trên đã không còn uy áp của Đại yêu, không hề giống như trên mai rùa Đại yêu được đấu giá trên đấu giá hội.
Cẩn thận nhìn ngó một lượt, Từ Ngôn khẽ nhíu mày.
Đoạn hổ cốt này dù cũng là xương Đại yêu, nhưng do quá lâu năm hoặc bị Thương Hưng vận dụng quá nhiều lần mà đã mất đi Linh tính, ngoài chuyện cứng rắn đến kinh người ra thì đã mất đi khí tức Đại yêu hiếm có mất rồi.
"Không phải Hổ Vương đang tọa trấn ở Thương Hổ Lâm sao? Làm sao lại cắt đi khúc đuôi thế này?"
Lúc Thương Hưng lôi kéo hắn, mở miệng ra còn một tiếng Hổ Vương đại nhân thế này, Hổ Vương đại nhân thế kia, ngữ khí đề cập đến cũng đầy kính sợ. Theo lý thì Đại yêu Hổ Vương của Thương Hổ Lâm phải có cơ thể hoàn chỉnh mới đúng, làm sao lại có thể đến đuôi còn bị cắt đi mất thế này.
"Chẳng lẽ Thương Hổ Lâm lại có hai Đại yêu?"
Yêu tộc tranh giành ngôi vị Yêu vương cũng không hiếm thấy. Nếu Thương Hổ Lâm đã có hai Đại yêu Hổ Vương, một con bị giết mất trong lúc tranh đấu, lưu lại một đoạn hổ cốt này mà nói cũng dễ hiểu.
Từ Ngôn không có hứng thú đối với sống chết của Đại yêu Thương Hổ Lâm, hắn vuốt vuốt một phen rồi thu hồi hổ cốt lại.
Đoạn hổ cốt này có thể làm tài liệu luyện khí, thậm chí có thể luyện chế Pháp bảo. Chẳng qua là nó có hơi ít, nếu luyện chế pháp khí lại có chút lãng phí.
"Để dành ngâm rượu vậy."
Tự nói một câu, Từ Ngôn bắt đầu tìm kiếm túi trữ vật của Thương Hưng.
Ngoại trừ hai vò Bách Hoa mật cùng một đoạn hổ cốt, trong túi trữ vật còn có mấy ngàn hạ phẩm linh thạch. Trừ mấy thứ đó ra, còn lại cũng chỉ là một ít linh thảo các loại và không ít tài liệu luyện khí, giá trị xa xỉ.
Một tên Thương Hưng của Quy Nguyên tông mà thân gia đã có hơn mấy vạn linh thạch, chưa kể có thêm mấy loại tài liệu và linh thảo không biết tên mơ hồ tản ra Linh khí dao động mãnh liệt, điều này khiến Từ Ngôn tặc lưỡi không thôi.
Đổ toàn bộ gia sản của Thương Hưng vào trong túi trữ vật của mình, Từ Ngôn vận chuyển Viêm Hỏa quyết đốt hủy đi túi trữ vật của gã.
Đồ mà yêu linh Hóa hình đeo trên người, vẫn nên hủy diệt đi thì hơn. Ai biết Thương Hưng có lén động tay chân gì trên đó hay không, lỡ như lại mang đến Thương Hổ Lâm đuổi giết. Từ Ngôn có thể không sợ đám Hư Đan và yêu linh, nhưng lại không thể đối phó được với Đại yêu.
Chỉnh lý xong túi trữ vật, trong tay Từ Ngôn đã có thêm một con ốc cổ quái.
Con ốc có màu đen trắng giao nhau, lớn cỡ nắm tay, không có thấy thịt ốc mà chỉ còn lại cái vỏ trống không. Dù chỉ là vỏ, nhưng vừa cầm trong tay đã thấy một luồng khí tức âm hàn truyền đến.
Vỏ ốc có chứa khí tức âm hàn không coi là kỳ lạ quý hiếm, kỳ dị nhất là cầm thêm một lúc nữa, hắn lại cảm nhận khí tức âm hàn này dần biến thành biến thành nhiệt khí.
Mười hơi thở lại biến ảo một lần, nóng lạnh luân chuyển!
"Chẳng lẽ là Bích Anh loa?"
Dốc ngược vỏ ốc lên, quả nhiên bên mặt trong vỏ ốc là một màu xanh biếc, sờ nhẹ còn có tiếng vọng mờ mịt văng vẳng.
Vỏ ốc trống không này cũng có thể trở thành một loại tài liệu luyện khí. Nhưng mà nhớ tới kỳ hiệu của Bích Anh loa, Từ Ngôn không khỏi động tâm.
Lúc ở đấu giá hội, hắn nghe được chút ít. Thịt của Bích Anh loa này có kỳ hiệu gia tăng sức mạnh thân thể, nhìn bộ dáng tham lam của đám yêu linh hóa hình, nhất định Bích Anh loa có giá trị xa xỉ ở Thiên Bắc này, bằng không cũng sẽ không đổi được mai rùa Đại yêu kia.
"Không biết Bích Anh loa có hữu hiệu với Nhân tộc hay không? Nếu có, chẳng phải là thân thể tu hành giả sẽ có cơ hội đạt tới trình độ Yêu tộc hay sao!"
Phỏng đoán xong, Từ Ngôn cũng phải kinh hãi.
Tu hành giả có năng lực vô cùng cường đại về Pháp thuật pháp khí, phù lục trận pháp, thế nhưng Yêu tộc cũng không thể khinh thường. Thân thể Yêu tộc mạnh mẽ, lại có thêm các loại thiên phú nữa. Dù sao là Nhân tộc không thể nào có thể sánh được với man lực của Yêu tộc được cả. Nếu Nhân tộc có sức mạnh và khí lực ngang ngửa với Yêu tộc, Thiên Bắc cũng sẽ không trở thành thiên hạ của Yêu tộc thế này.
Phỏng đoán kinh người nhưng đã định trước chỉ đầy mơ hồ. Không nói đến chuyện Bích Anh loa quý trọng thế nào, mà Từ Ngôn còn không rõ Nhân tộc có thể ăn được Bích Anh loa hay không?
Hắn lắc đầu, thu hồi vỏ ốc lại. Thế nhưng vẻ mặt vốn bình tĩnh của hắn đột nhiên phải biến đổi, vội vàng thu liễm tâm thần, nội thị Tử Phủ.
Uống xong một vò Bách Hoa mật, trong cơ thể Từ Ngôn bộc phát ra một lượng linh khí tinh thuần được Kim Đan thu nạp vào, lần nữa lại trở nên óng ánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.