Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 597: Không nên đi




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Quái điểu lông đen ẩn thân dưới ngọn đồi có đến ngàn vạn, đông nghịt tạo thành một đám mây đen cuốn tới. Tích tắc đã bao phủ hoàn toàn hai người lại.
Tiếng kêu kì quái liên miên, bóng đen bay tán loạn. Mỗi con quái điểu đều có thực lực Yêu vật, đầy vẻ điên cuồng, có điều chúng nó chỉ chụp hụt vào không khí bởi người dưới chân đồi đã biến mất không thấy gì nữa.
Từ Ngôn lui trở về bãi cỏ, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Nếu không gian kia không xuất hiện đứt gãy kỳ dị thì e rằng hắn và Khâu Hàn Lễ khó mà chạy thoát khỏi phạm vi ngọn đồi thấp.
Ngàn vạn Yêu vật có thể tương đương hơn mười con yêu linh rồi. Nếu quả thật bị vây giết, trừ phi vận dụng Sơn Hà pháo và mắt trái thì Từ Ngôn không cách nào ứng đối nổi cả.
"Ngọn đồi kia là sào huyệt của đám Hắc Cốt điểu, nguy hiểm thật."
Khâu Hàn Lễ lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: "Trong Bí cảnh có đủ các loại Yêu thú, thế nhưng Hắc Cốt điểu kia là khó dây dưa nhất. Một khi loại Yêu thú này xuất hiện là hàng đàn hàng lũ, lại có thể phi hành, tiến thoái tự nhiên. Hư Đan đơn độc gặp phải cơ bản không có đường sống. May mà có không gian đứt gãy, chúng ta đổi phương hướng vậy."
"Tại sao Bí cảnh bị nghiền vỡ đến vậy? Có khi nào nơi này sẽ nhanh chóng sụp đổ không?" Từ Ngôn nhíu mày nói.
"Có khả năng, sáu mươi năm trước lão hủ không thể đến bí cảnh nhưng có nghe qua vài tình huống phát sinh bên trong. Khi đó bí cảnh tuyệt đối hoàn hảo, căn bản không xuất hiện không gian vỡ vụn."
Khâu Hàn Lễ cũng cau mày đáp: "Nơi này là tầng ngoài bí cảnh, có lẽ không gian chỗ sâu trong bí cảnh sẽ hoàn chỉnh hơn đi. Tốt nhất chúng ta nên tìm tới không gian nguyên vẹn kia, bằng không rời khỏi nơi này cũng không vấn đề."
Không gian sụp đổ biểu thị lộ tuyến hành tẩu không cách nào dùng thị giác để phán đoán. Bởi như vậy, bí cảnh này liền biến thành một mê cung khổng lồ, nếu hãm sâu trong đó thì chỉ có bị nhốt chết mà thôi.
Nếu như không tìm thấy không gian nguyên vẹn nào, có tiến vào sâu thêm mấy không gian vỡ vụn này không khéo cũng mất dấu cả đường lui không chừng. Dù sao không gian vỡ vụn này không hẳn hình thành thế này rồi thì sẽ bất biến, nếu có không gian nào đó biến ảo vị trí thì tìm đường ra e rằng đã khó càng khó hơn.
"Tiến vào thêm hai không gian tan vỡ nữa, nếu không thấy nơi nào còn nguyên vẹn thì chúng ta bất động tại chỗ, đợi khí tức cửa ra xuất hiện vậy."
Khâu Hàn Lễ vừa nói, vừa đi về phía khác của bãi cỏ. Từ Ngôn gật đầu đồng ý, bóng dáng hai người lại lần nữa biến mất.
Lần này, Từ Ngôn và Khâu Hàn Lễ xuất hiện ở sâu trong một dãy núi chập chùng, sương mù trong núi tràn ngập, đỉnh đầu truyền đến tiếng bong bóng nước lụp bụp.
Nhìn thấy thâm sơn mênh mông bát ngát, hai người cùng thở ra một hơi.
Không gian nơi đây không có đứt gãy... Rốt cuộc đã tìm ra dc chỗ sâu trong bí cảnh còn nguyên vẹn rồi.
"Cũng không còn nhiều thời gian nữa, có tìm được thứ tốt hay không trông chờ cả vào lúc này."
Dứt lời, Khâu Hàn Lễ vọt đi trước, thẳng đến sâu trong thâm sơn.
Tốc độ của của hai người rất nhanh, một khắc đồng hồ sau, trước mặt đã sáng tỏ thông suốt.
Mây mù biến mất, trong núi sâu xuất hiện một sơn cốc.
Sâu trong sơn cốc có một đại thụ che trời, thân cây cực cao, đâm thẳng vào tầng mây xanh biếc lơ lửng trên không trung sơn cốc. Tầng mây kia nhìn như vô biên vô hạn, phảng phất như thể sắp sà xuống mặt đất khiến cho cả tầng sơn cốc bên dưới bị phản chiếu một tầng sắc xanh lục quỷ dị.
Từ xa nhìn lại, tầng mây xanh lục lơ lửng trên bầu trời kia như thể tán cây của đại thụ, có chút bất phàm.
Vừa đến nơi này, Từ Ngôn lập tức nhìn thấy có vài bóng người vội vàng nhảy vào trong cốc. Đó là mấy vị quỷ sứ Thiên Quỷ tông, mà một bên khác cũng có ba vị trưởng lão Kim Tiền tông cũng chạy tới đây, không nói tiếng nào đã vọt cả vào trong cốc.
"Có lẽ nơi đây chính là Dược Viên, hạch tâm chân chính của nơi này. Nhất định trong sơn cốc có dị bảo!" Ánh mắt Khâu Hàn Lễ sáng ngời, thậm chí cũng bắt đầu lập loè sáng rực, một bộ như sắp nhìn thấy thiên tài địa bảo đến nơi.
"Còn không tới nửa ngày nữa..."
Từ khi tiến vào không gian kỳ dị này, hàng mày của Từ Ngôn vẫn cay chặt lại. Hắn đang tính toán, lúc này chỉ còn cách thời hạn ba ngày kia nửa ngày nữa mà thôi. Thế nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào về cửa ra của bí cảnh cả.
Từ Ngôn vừa nói như vậy, Khâu Hàn Lễ cũng khẽ giật mình. Lão cẩn thận cảm giác một phen, hoàn toàn chính xác không phát hiện ra khí tức cửa ra mở ra.
Lão già do dự một lát, rồi nói: "Có lẽ cửa ra xuất hiện chậm chút. Nếu đã đến nơi này, không thể có đạo lý lùi bước được, thân phận của ngươi có chút đặc thù. Chúng ta chia nhau ra đi."
Khâu Hàn Lễ đưa mắt nhìn Từ Ngôn, gật gật đầu, không nói nhiều mà nhảy trước vào trong sơn cốc.
Rất nhanh, bóng dáng lão đã khuất trong rừng rậm, đã không nhìn ra rồi.
Ngoài sơn cốc, Từ Ngôn ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn đám mây trên bầu trời, tinh mang trong mắt trái chuyển động.
Tầng mây quái dị cùng với đám mây cửa vào nơi miệng bí cảnh thập phần tương tự, chỉ có điều chúng sà xuống sát hơn, như thể đưa tay có thể chạm đến được vậy.
Trong mắt trái của Từ Ngôn, dần dần thấy được một loại khí tức lưu động, như thể dòng nước đang trào dâng.
"Nước?"
Trong mây có nước, là Từ Ngôn dùng mắt trái chứng kiến được.
Ầm ầm!!!
Sâu trong sơn cốc đột nhiên bùng lên một vầng lửa cháy, mấy gốc đại thụ theo đó mà ầm ầm sụp đổ. Từng đạo kiếm quang lập loè, nhìn qua có vẻ như có người giao thủ.
Tuy rằng nhìn ra tầng mây xanh lục có chút cổ quái, Từ Ngôn cũng không thay đổi được gì cả. Tới bây giờ hắn cũng chỉ có thể xâm nhập bí cảnh mà thôi. Bởi vì cửa ra không xuất hiện, hắn có muốn rời đi cũng không được.
Không nên đi...
Vừa bước vào sơn cốc, dường như Từ Ngôn lại nghe thấy giọng nói linh hoạt kỳ ảo mà chất phác của thiếu nữ.
Bước chân hắn ngừng lại, đưa mắt nhìn bốn phía, chung quanh cũng không có bóng dáng của nữ hài bằng gỗ.
Hắn hít sâu một hơi, dù biết chuyến này nguy cơ trùng trùng, không tìm thấy đường lui nào, hắn đành phải kiên trì nhảy vào sơn cốc.
Sơn cốc cực lớn, bên ngoài cây cối rậm rạp, thế nhưng dải đất trung tâm lại hết sức trống trải.
Giữa sơn cốc này có một mảnh đất trống, ba mặt đất trống là vách núi đá. Trên vách đá phủ đầy dây leo như thể ba bức tường xanh lục cực lớn, chỉ có một mặt đi thông ra ngoài sơn cốc.
Cũng không lâu lắm, đất trống yên tĩnh trở nên náo nhiệt. Càng ngày càng có nhiều trưởng lão hai phái chính tà chạy tới nơi đây.
Trên đất trống mọc ra một cây cổ thụ che trời, nhìn không tới tán cây, chỉ có thể nhìn thấy dưới tầng mây là thân cây cực lớn. Trên gốc cây có một cái hốc cây cực lớn tối như mực. Dùng cây đại thụ này làm làm trung tâm, các Trưởng lão hai phái chính tà phân ra hai bên. Bên nào bên nấy trừng mắt trợn mày, thậm chí có người đã giao thủ, có điều không ai dám đứng đứng dưới tàng cây, như thể kiêng kị gì đó.
Chung quanh hốc cây có mấy khung xương trắng hếu.
Đến khi Từ Ngôn đi tới gần, tình cảnh đã sớm loạn thành một bầy. Có trưởng lão giao thủ với nhau, có kẻ lại đag cẩn thận đề phòng, kẻ thì vẫn một mực nhìn chằm chằm vào đoạn rễ cây nhô lên.
Phía trên đoạn rễ cây nhô cao năm, ba trượng kia có treo chín viên đan dược bộ dạng như hồ lô nhỏ xíu, toàn thân màu xanh.
Chín viên Duyên Thọ đan!
Rễ cây cổ thụ không chỉ xuất hiện Duyên Thọ đan, mà phần cuối rễ cây còn treo một hồ lô màu tím. Duyên Thọ đan này không chỉ có màu sắc khác với Duyên Thọ đan khác, mà đan thể này còn như sinh ra mặt mày, như thể một khuôn mặt hài tử.
"Cực phẩm Duyên Thọ đan, một hạt trăm năm thọ nguyên!"
Từ Trạch cũng gần như đồng thời tới đây cùng với Từ Ngôn, lão kinh hô một tiếng, mắt nhỏ lập tức bắn ra ánh nhìn nóng rực.
Một hạt Duyên Thọ đan bình thường chỉ có mười năm thọ nguyên, mà Duyên Thọ đan màu tím kia chính là dị bảo cực phẩm, ăn một viên là có được trăm năm thọ nguyên. Loại kỳ bảo này đến cường giả Nguyên Anh còn đỏ mắt chứ đừng nói là Hư Đan.
Vừa nhìn thấy Duyên Thọ đan, Từ Ngôn cũng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngay bên cạnh đại thụ.
Một khi Quỷ sứ đứng đầu đã đến, trong lòng tất cả trưởng lão chính phái đều oán thầm một tiếng, nhao nhao đưa mắt nhìn qua Từ Ngôn.
Ở đây, chỉ sợ rằng chỉ có chân truyền Thái Thượng Kim Tiền tông này mới đủ thực lực đối kháng cùng với Khương Đại Xuyên mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.