Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 566: Chính tà gặp nhau




Dịch: Hoangtruc
Thiên Quỷ tông không có tông chủ chính thức, ngoại trừ Thái Thượng trưởng lão thần bí ra thì thập điện Diêm La có địa vị cao nhất tông môn này. Người đang nói chuyện với Nhạn Hành Thiên chính là điện chủ Âm Phong điện, đứng đầu trong thập điện, tên là Lý Nham Tông.
"Sáu mươi năm trước chúng ta từng giao thủ trong Ma La động, hôm nay ta và ngươi đã là tông chủ cả, không biết có cơ hội giao thủ nữa hay không?"
Giọng nói của Lý Nham Tông trầm nặng như thể tiếng vọng từ trong chai lọ vọng ra, nghe quái dị mà âm trầm.
"Lúc này đã không như xưa, giao thủ cũng sẽ là trưởng lão cùng đệ tử trong môn, không phải chỉ giữa hai chúng ta."
Nhạn Hành Thiên vừa nói xong, một người trong bộ áo giáp màu đen bước dài ra, còn chưa mở miệng nói đã có một tràng cười quái dị như tiếng kim loại ma sát vang lên.
"Khặc khặc khặc, Nhạn tông chủ đang sợ sao? Ta nhớ năm đó Nhạn tông chủ đầy uy phong, có một không hai chốn Thiên Nam này a."
Người nói có thân hình cao gầy, cũng trùm kín người trong bộ áo giáp màu đen. Lão là điện chủ Xích Hỏa điện Thiên Quỷ tông tên là Thường Tề.
"Sợ?"
Nhạn Hành Thiên bật cười lớn, ngẩng đầu nói: "Nhạn mỗ tu hành hơn một trăm năm mươi năm, sợ rất nhiều chuyện, lại không sợ phải giao thủ cùng người. Nếu như Xích Hỏa điện chủ cố tình luận bàn, đợi đến lúc Ma La động mở ra rồi ta cũng không ngại tỷ thí một lúc với ngươi."
Là tông chủ một phương tất nhiên phải có khí thế của một tông chủ, Nhạn Hành Thiên vừa nói mấy câu này, vô số trưởng lão và đệ tử sau lưng đều sôi trào nhiệt huyết.
Nhạn Hành Thiên chẳng những không sợ hãi lời khiêu khích của điện chủ Xích Hỏa điện mà ánh mắt còn lóe sáng, uy áp khổng lồ của cảnh giới Nguyên Anh mơ hồ tràn ra bên ngoài cơ thể. Cảm nhận được Linh khí dao động của vị tông chủ này, Thường Tề cũng tản ra uy áp của bản thân, ánh mắt sâu trong mặt nạ cũng đầy lạnh lẽo.
Trên bình đài cực lớn như có hai cánh quân đối chọi nhau, mà chủ soái hai bên cũng không chút nhượng bộ nhau.
"Nhạn Nam về Bắc tìm xuân ý, duy Nhạn Hành Thiên ngược đông về. Nhiều năm không gặp, hóa ra Hành Thiên ca ca vẫn cứ uy phong như vậy."
Một tiếng cười nhõng nhẽo từ bên phía Thiên Quỷ tông truyền ra phá tan sát ý, vị điện chủ thứ ba chậm rãi đi ra.
Tuy nói bị bao trùm bởi áo giáp màu đen nhưng thân hình người nữ kia vẫn lộ ra những đường cong chết người, phối hợp với mặt nạ âm trầm quỷ dị làm ra đầy một vẻ xinh đẹp mà tà mị.
"Yêu nữ Tiếu Cửu Anh!"
Hầu như tông chủ Kim Tiền tông, Phong chủ Huyền Lục phong Lý Huyền Cư cùng điện chủ Vũ Khúc điện Chư Cát Tuấn Hùng đồng thời lạnh giọng quát.
Không chỉ có hai vị này, Tự Linh đường Lý Mục, Linh Yên các chủ Liễu Phỉ Vũ, lại thêm Hàn Thiên Tuyết và Sở Thương Hải đều như lâm đại địch. Dường như nữ tử tên Tiếu Cửu Anh kia còn đáng sợ hơn mấy điện chủ Thiên Quỷ tông khác nhiều.
Minh Lôi Điện chủ Tiếu Cửu Anh quả thật là một đại ma đầu, còn được gọi là yêu nữ. Ả không chỉ giết vô số tu hành giả và người phàm, mà còn ưa thích ăn sống tim người!
"Yêu nữ?"
Tiếu Cửu Anh đưa mắt nhìn mấy vị cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông, cuối cùng lưu ánh mắt trên người Liễu Phỉ Vũ, cười nhạo một tiếng, nói: "Chính phái các ngươi không phải cũng có một yêu nữ hay sao? Liễu Phỉ Vũ, hôm nay ngươi là thiện hay ác? Cảm giác giết chết đệ tử chân truyền của chính mình thế nào? Có phải khó quên lắm hay không, ha ha ha..."
Nghe câu này, Linh Yên các chủ rút lui ba bước, khuôn mặt trắng bệch.
Váy dài màu xanh da trời biểu thị tâm tính Liễu Phỉ Vũ bình thường, nếu như lúc này là màu xanh khói thì chắc chắn đã không thể không ra tay rồi.
Linh Yên các chủ nén tức giận, không nói gì, chẳng qua là trong ánh mắt không chỉ có phẫn nộ mà còn lộ vẻ bi thương.
"Chuyện cũ đừng khơi lại nữa, hôm nay Ma La động sắp mở ra rồi, chư vị điện chủ Thiên Quỷ tông vẫn nên dặn dò thủ hạ của các ngươi cho thỏa đáng, tránh khỏi bị giết sạch không còn thừa kẻ nào cả, mất công chín người các người phải tay không mà về."
Người nói là Vũ Khúc điện Chư Cát Tuấn Hùng. Đừng nhìn vị này mập lùn, nhưng mồm mép nhanh nhảu, không khác gì cất chứa dao găm cả.
"Vũ Khúc điện nhất mạch ngươi mới nên cẩn thận đấy, tên mập mạp chết bầm." Tiếu Cửu Anh liếc mắt nhìn Chư Cát Tuấn Hùng, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này trên đỉnh đầu mọi người chợt truyền đến từng tràng cuồng phong gào thét, một trận hàn phong lạnh lùng từ đỉnh núi thổi tới. Những nơi trận gió này đi qua, cỏ cây đều bị phủ thêm một tầng băng lạnh rồi nhao nhao vỡ vụn thành bột mịn.
"Cửu thiên huyền phong!"
Hơn mười vị cường giả Nguyên Anh đồng thời quát nhẹ một tiếng, mỗi người đều thúc giục linh khí tạo thành một vòng linh khí vòng bảo hộ bảo vệ đám các trưởng lão và đệ tử tông môn sau lưng mình vào trong.
Cửa động Ma La động mờ ảo vô tung, nhưng mỗi khi Cửu Thiên Huyền Phong xuất hiện chính là biểu thị cửa động mở ra, chỉ cần lần theo hướng huyền phong thổi tới là tìm được cửa vào.
Chẳng qua Huyền Phong có chín đợt, lần sau đáng sợ hơn lần trước. Chỉ khi chín đợt Huyền Phong thổi qua mới có thể lên núi tìm kiếm cửa động. Nếu như cảnh giới Trúc Cơ gặp phải Huyền Phong thổi tới, trong tích tắc sẽ bị đóng băng thành tượng, dù là trưởng lão Hư Đan cũng phải trọng thương.
"Lần thứ tám rồi, còn một lần cuối cùng nữa."
Chư Cát Tuấn Hùng vừa căng linh khí che chở đám đệ tử sau lưng, vừa thấp giọng đếm lấy số lần Huyền Phong thổi qua. Còn những cường giả Nguyên Anh khác thì ngưng trọng, chờ đợi Huyền Phong lần cuối cùng kéo đến.
Có cường giả Nguyên Anh chống đỡ ở phía trước, trưởng lão Kim Tiền tông và đám đệ tử nhẹ nhõm hơn nhiều, chẳng qua không ai dám huyên náo, ngay cả nói chuyện cũng tự giác hạ thấp giọng.
Giao phong giữa cường giả Nguyên Anh hai đại tông môn trên bình đài lớn lại khiến một người hết sức khó xử, hơn nữa ánh mắt rơi xuống người hắn nhiều hơn hẳn ánh mắt rơi xuống các cường giả Nguyên Anh kia nữa.
Thân là chân truyền Thái Thượng, có thể nói thân phận Từ Ngôn đứng hàng đầu trong đám trưởng lão Hư Đan ở Kim Tiền tông, cho nên lúc xếp hàng cũng không ai dám đứng trước mặt hắn. Trừ bảy vị cường giả Nguyên Anh thì chính là Từ Ngôn với một bộ đạo bào màu xanh xếp kế, chẳng qua vị trí này lại khiến Từ Ngôn cảm thấy rất không được tự nhiên.
Người đứng sau lưng chín vị điện chủ Nguyên Anh bên Thiên Quỷ tông có đeo mặt nạ, có điều chỉ lướt sơ dáng người cũng đủ nhận ra đó là Khương Đại Xuyên.
Khương Đại Xuyên đeo mặt nạ nhưng Từ Ngôn thì không, hắn không sợ Khương Đại Xuyên nhận ra mà bởi bị một đám trưởng lão và các đệ tử Thiên Quỷ tông nhìn vào mà toàn thân đều không được tự nhiên.
Hắn không có cách nào cả, vì thân phận của hắn quá mức phức tạp, là bà con của quỷ sứ đứng đầu, xuất hiện ở Kim Tiền tông đã làm người ta kinh ngạc. Hơn nữa lại còn là còn đứng sau lưng cường giả Nguyên Anh Kim Tiền tông, địa vị này không hơn kém địa vị của Khương Đại Xuyên ở Thiên Quỷ tông bao nhiêu cả.
"Đó không phải Từ quốc chủ hay sao?" bên phía Thiên Quỷ tông, đã có nhiều người sớm nhận ra Từ Ngôn, đồng thời không hiểu bèn hỏi đồng môn bên cạnh.
"Là hắn, không sai đâu."
"Làm sao hắn lại nhảy qua chính phái rồi, còn đứng trước cả đám trưởng lão Hư Đan Kim Tiền tông kia nữa?"
"Có thể đứng hàng đầu trong đám trưởng lão, nói rõ địa vị cao gần với cường giả Nguyên Anh, chẳng lẽ hắn là gian tế chính phái?"
"Nói bậy, bà con của Khương trưởng lão sao là chính phái được? Hẳn là Từ quốc chủ đã đánh chủ ý vào Kim Tiền tông, lại bò đi lên tới vị trí cao tầng."
"Mới vài năm thôi a, nghe nói hắn xuất gia rồi, không phải làm Phương trượng ở Thiên Vân tự hay sao?"
"Ngươi biết cái gì, bà con của Khương trưởng lão sao là vật trong ao được? Hành trình Ma La động lúc này hẳn có kịch hay xem rồi, e là người bên chính phái lần này toàn quân bị diệt rồi a."
"Không sai, nếu như Từ quốc chủ đã trở thành cao tầng chính phái, chúng ta nên giữ kín chuyện. Kim Tiền tông lần này ăn đủ thiệt thòi rồi, hắc hắc."
Từ Ngôn bị đám trưởng lão tà phái nhìn qua khiến toàn thân nổi da gà, rồi lại chợt phát hiện đám trưởng lão tà phái đối diện nhao nhao nhìn như thể đã hiểu ra, thậm chí đám quỷ sứ còn mơ hồ gật đầu với hắn. Thậm chí hắn còn nhìn thấy rõ ràng vẻ hiểu rõ La Vân Long trấn thủ hang rắn còn lén lút dựng ngón tay cái lên với mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.