Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 523: Không phải dê béo




Dịch: Hoangtruc
Chủ nhân chân chính của Bảo Tường các xuất hiện, ả phu nhân lập tức buông gương đồng, cũng không tiếp tục thúc giục trận pháp.
"Đại nhân, hòa thượng đui mù kia cũng có chút bản lĩnh, ta e không địch lại."
Phu nhân trốn bên người quái nhân mặc giáp, mặt đầy đắc ý nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, ngoan độc nói: "Tiểu hòa thượng, thiên đường có lối không đi, lại đến Bảo Tường các ta để toi mạng. Có trách thì trách vận khí của ngươi không tốt, đụng phải đại nhân nhà ta, xuống địa phủ mà niệm kinh đi!"
Khí tức Hư Đan xuất hiện khiến Trần Thanh đang trọng thương phải phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng đầy tuyệt vọng.
Y nhận ra Từ Ngôn, cũng nhìn ra được thân thủ Từ Ngôn đã thâm hậu hơn ba năm trước rất nhiều. Thế nhưng dù sao vẫn còn kém quá xa cảnh giới Hư Đan.
Không nghĩ tới một lần sinh lòng tham lại chôn vùi cả bản thân. Trần Thanh hối tiếc không thôi, còn tiếc hận thay cho Từ Ngôn nữa.
Hôm nay hai đệ tử Linh Yên các bọn họ đừng mong sống sót được.
Cục diện lại không như Trần Thanh sở liệu. Quỷ sứ Hư Đan xuất hiện, Từ Ngôn còn buông tỳ nữ trong tay ra, vẻ mặt an ổn đến khiến người khác khó hiểu.
Tỳ nữ thoát được một kiếp vội vàng lui về phía sau, mặt mày ác độc chờ nhìn Từ Ngôn bị cường giả cường giả xé nát. Thế nhưng đợi một lúc lâu sau, quỷ sứ đại nhân ra khỏi cửa ngầm cũng chỉ quát mắng một câu, rồi đứng tại nguyên tại chỗ, không chút động đậy.
Trong bầu không khí quái dị đó, Từ Ngôn chắp tay nói: "Tào đại nhân, cái người sắp chết đằng kia là bằng hữu của ta, có thể mở một mặt lưới được không?"
Mặt nạ của Quỷ sứ có thể ngăn người khác nhìn trộm, không ngăn được mắt trái của Từ Ngôn. Nhìn thấy người tới, Từ Ngôn lập tức nhận ra đối phương, đúng là Tào Thiên Lượng.
"Ta tưởng là ai, hóa ra là Từ quốc chủ, ha ha, hặc hặc."
Tiếng cười lúng túng từ sau mặt nạ truyền ra, Tào Thiên Lượng vung tay lên, trận pháp chung quanh bị tiêu trừ hoàn toàn, chỉ còn lại một căn phòng trống.
Hai người vừa nói chuyện đã khiến phụ nhân kia kinh ngạc không thôi. Ả không nghĩ tới đại nhân quỷ sứ rõ ràng lại quen biết tiểu hòa thượng kia, thậm chí còn hết sức thân quen.
"Đại nhân, hắn..."
Bốp!!!
Phu nhân kia mới mở miệng đã bị Tào Thiên Lượng vung tay vả vào miệng, quạt thẳng ả bay ra khỏi cửa sổ, đồng thời khiến tỳ nữ bên kia quỳ sụp người xuống run rẩy.
"Thủ hạ đều là đám ngu muội, chút nhãn lực còn không có. Từ quốc chủ chớ trách, chớ trách hắc hắc."
Giọng điệu Tào Thiên Lượng thập phần khách khí. Ở Thiên Quỷ tông này, ông ta chẳng ngán ngại ai, chỉ sợ hãi mỗi quỷ sứ đứng đầu. Cho nên nhìn thấy gia hỏa Từ Ngôn khó giải quyết này, ông ta lập tức đổi ngay khuôn mặt tươi cười.
"Không biết không đáng trách!" Từ Ngôn nói rồi nâng Trần Thanh dậy.
Trần Thanh bị thương không nhẹ, lúc này cũng đang kinh ngạc không thôi. Vốn y cho rằng mình đã phải chết rồi, không hiểu làm sao Từ Ngôn còn có mặt mũi lớn như thế trước cường giả Hư Đan nữa.
"Từ quốc chủ đi thong thả."
Tào Thiên Lượng do dự một chút, đưa tới hai loại đan dược: "Sinh Cơ Tán và Phục Cốt đan đây, bằng hữu Từ quốc chủ bị thương không nhẹ, nếu là bị tổn thương ở Bảo Tường các của lão phu thì ta nên ra chút sức mới phải."
Sinh Cơ Tán không tính quá đắt, trăm linh thạch một hạt, có thể khôi phục huyết nhục trọng thương. Có điều Phục Cốt đan không rẻ, Khương Đại Xuyên có thể tiện tay ném ra một hạt đan dược gần ngàn linh thạch, nhưng quỷ sứ như Tào Thiên Lượng xuất ra một hạt cũng đủ đau lòng. Nói đến ba chữ Phục Cốt đan, ông ta hầu như phải nghiến răng nghiến lợi.
Tiếp nhận hai phần đan dược, Từ Ngôn lập tức tươi cười nói: "Đa tạ Tào đại nhân, phần hảo ý này đệ tử nhớ kỹ, cáo từ."
Tào Thiên Lượng khẽ gật nhẹ đầu, đích thân tiễn Từ Ngôn khỏi Bảo Tường các. Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, Tào Thiên Lượng tức giận đến thầm mắng chửi không thôi.
"Làm sao lại cứ đắc tội với hắn chứ? Đã mất ba tên chân truyền, lại bồi thường hơn một ngàn linh thạch nữa, đúng là Diêm Vương khó dây dưa a..."
Tào Thiên Lượng còn đang thầm mắng chửi ngoài cửa thì vị phu nhân bị đánh bay ra ngoài cửa sô lặng yên đến cạnh, cúi đầu không dám lên tiếng.
"Hắn đến Bảo Tường các làm gì?" Tào Thiên Lượng tức giận hỏi.
"Mua da rắn, da rắn Thiên Nhãn xà, còn phải nguyên vẹn." Phu nhân vội vàng đáp: "Thu hắn một trăm linh thạch đặt cọc, vốn định thịt con dê béo này..."
"Dê béo cm ngươi!"
Tào Thiên Lượng nhấc tay muốn đánh, trông thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của đối phương bèn bỏ qua, hừ lạnh nói: "Chuẩn bị đủ đồ theo yêu cầu, tìm hắn rồi đưa qua đó cho hắn. Nhớ kỹ, hòa thượng kia không phải dê béo, mà là cmn Diêm Vương! Sau này đừng có mà chọc vào!"
Thấy quỷ sứ đại nhân cũng phải kiêng kị hòa thượng kia, ả phu nhân mới chợt nhớ tới lời đồn một năm trước.
Quốc chủ Tề quốc khám phá hồng trần, xuất gia làm tăng.
Chẳng lẽ tiểu hòa thượng kia chính là Quốc chủ Tề quốc xuất gia?
Không để phu nhân kia nghĩ nhiều, Tào Thiên Lượng đã đi khỏi Bảo Tường các. Đụng phải Từ Ngôn coi như ông ta không may, cho nên không còn tâm tư ở đây nữa mà quay về tông môn.
Tốt nhất cứ tránh xa vị bà con của quỷ sứ đứng đầu này cho thỏa đáng.
Bên trong khách sạn ở phường thị, Từ Ngôn đưa Trần Thanh đến đây, lập tức đổ hai loại đan dược giá trị xa xỉ vào miệng y.
Chưa tới một canh giờ, ánh mắt Trần Thanh đã sáng ngời, miệng vết thương khép lại với một tốc độ kỳ dị, cùng với đó là toàn bộ gân cốt bị tổn thương đến đều nhanh chóng khôi phục lại.
"Sinh Cơ Tán và Phục Cốt đan, giá trị hơn một ngàn linh thạch. Từ sư đệ, hơn một ngàn linh thạch hơn cả một mạng của đệ tử Trúc Cơ rồi."
Trần Thanh đắng chát nói, đứng dậy bái tạ: "Trần Thanh đa tạ ân cứu mạng của Từ sư đệ!"
Sao Từ Ngôn để đối phương quỳ lạy được, hắn bèn vội vàng đỡ y đứng lên.
"Trần sư huynh không phải đã nói đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau hay sao? Ta với Trần Minh là bạn tốt, ngươi lại là đường huynh của Trần Minh, sao sư đệ có thể thấy chết mà không cứu được."
Từ Ngôn nói câu này rất chân thành, đơn giản chỉ vì một câu chạy mau của Trần Thanh lúc nãy.
Nghe nói lí do chỉ vì đồng môn nên giúp đỡ lẫn nhau, Trần Thanh không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Đồng môn... giữa đồng môn vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, thế nhưng cũng có kẻ bí mật đánh chết đồng môn. Người với người khác biệt nhau, sư đệ, tâm tính không nên quá lương thiện..."
Trần Thanh đau khổ ta thán, Từ Ngôn nghe được, ánh mắt khẽ giật, trong lòng nổi lên nghi hoặc.
"Sau đợt dịch châu chấu ba năm trước đây, ta đã tìm được thi thể Trần Minh ở trong một tiểu trấn không người."
Giọng điệu Trần Thanh trở nên đắng chát, kể lại: "May mắn thi thể của nó không bị châu chấu gặm ăn, ta mới phân biệt được vết kiếm trên người nó. Phong Linh kiếm pháp, ha ha, đường đệ ta bản tính thiện lương, lại chết dưới Phong Linh kiếm pháp!"
Ánh mắt Trần Thanh nổi lên một tia hận ý, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua Từ Ngôn, nói: "Từ sư đệ, ngươi biết Phong Linh kiếm pháp là tuyệt học của kẻ nào chứ? Phong Linh kiếm pháp chính là kiếm pháp cao thâm mà chỉ có đệ tử chân truyền của Tự Linh đường Kim Tiền tông mới được tu luyện. Năm đó đệ tử chân truyền Tự Linh đường đi chấp hành nhiệm vụ đợt dịch châu chấu chỉ có hai người, một người mới vào tông môn không có khả năng tu thành Phong Linh kiếm pháp là Bàng Hồng Nguyệt, còn kẻ kia chính là đệ tử thiên tài vạn chúng chú mục Hứa Mãn Lâu!"
"Trần Minh không chết trong dịch châu chấu, mà là chết dưới kiếm của Hứa Mãn Lâu..." Một giọt nước trong mắt Trần Thanh rớt xuống.
Năm đó chỉ có Từ Ngôn và Hứa Mãn Lâu biết rõ nội tình, không nghĩ tới Trần Thanh cũng biết được. Ngoài kinh ngạc, Từ Ngôn còn thầm cảm thấy được thế sự vô thường.
Giọng nói của Từ Ngôn lạnh lẽo lại, nói: "Nếu như Trần sư huynh đã kết luận ra cái chết của Trần Minh, vậy hung thủ giết người có phải nhận lấy trừng phạt không?"
Trần Thanh đắng chát lắc đầu, đáp: "Không có tác dụng đâu, Hứa Mãn Lâu là chân truyền Tự Linh đường, được vô số trưởng lão coi là thiên tài. Hơn nữa gã đã gần Kết Đan, lại có Hứa gia làm chỗ dựa, ta chỉ là một đệ tử chấp sự nho nhỏ. Người nhẹ nói nhỏ, không nói ra chân tướng còn được, nói ra chân tướng chưa chắc sẽ Hứa Mãn Lâu sẽ chết, nhưng ta nhất định sẽ mất mạng trước!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.