Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 512: Vị hộ pháp thứ tư




Dịch: Hoangtruc
Từ Ngôn như hỏi thăm bình thường, có điều nghe xong, sắc mặt Kim Sơn và Bạch Dương lập tức biến ảo vài phần.
"Quỷ Vương môn chỉ có ba hộ pháp, không có người thứ tư. Thanh Vũ bị ngươi giết chết chính là hộ pháp cuối cùng."
Người vừa nói là Kim Sơn. Gã nói chắc chắn như thể tứ đại hộ pháp ở Quỷ Vương môn chỉ là tin đồn nhảm mà thôi.
"Chỉ có ba vị hộ pháp."
Từ Ngôn khẽ gật đầu, một khắc sau, trường đao trong tay bay ra, một đao chặt đứt đầu Kim Sơn. Đầu lâu kia lăn tròn trên đất lẫn đầy máu tươi, hai mắt vẫn còn mang theo ánh nhìn không thể tin được.
"Rốt cuộc là ba người, hay là bốn đây?"
Hoàng đế lầm bầm lầu bầu đưa mắt nhìn sang Bạch Dương, lưỡi đao dần dần nâng lên.
"Là bốn người!"
Bạch Dương bị sát cơ đột ngột trên người Từ Ngôn uy hiếp mà hoảng loạn, vội đáp: "Quỷ Vương môn có tổng cộng có bốn vị hộ pháp, hai sáng hai tối, hai nam hai nữ. Ta và Kim Sơn là hộ pháp bên ngoài, Thanh Vũ và người cuối kia âm thầm hộ pháp, các nàng sẽ không dễ lộ mặt trước người khác."
"Hai sáng hai tối?" Mũi đao của Từ Ngôn chậm rãi hạ xuống, rồi hắn hăng hái hỏi: "Vậy vị hộ pháp cuối cùng ẩn núp trong bóng tối đến tột cùng là ai đây?"
"Tên nàng ta là Hồng Vân, nhiều năm trước đã bị phái đi Đại Phổ chấp hành kế hoạch ẩn nấp tuyệt mật." Bạch Dương đã hoảng sợ nói không nên lời, vội vã khai báo: "Nhiệm vụ của nàng có liên quan tới Thần Võ pháo, chẳng qua đến bây giờ vẫn không thấy tin tức. Nàng ta rời Quỷ Vương môn đã mấy chục năm nay."
Một tiếng vang nhỏ xuất hiện, mũi đao trong tay Từ Ngôn vô tình rơi xuống đất.
Từ Ngôn chưa từng nghe nói đến tên Hồng Vân, có điều lúc này hắn đã chắc chắn Hồng Vân này chính là mẫu thân của Bàng Hồng Nguyệt, phu nhân của Bàng Vạn Lý, cũng là bộ xương trắng trong động quật của con nhện Đại yêu kia!
Quả là thế...
Hắn đã từng suy đoán lai lịch nhạc mẫu có thể là người trong tà phái, đến hôm nay mới chắc chắn nắm rõ phần chân tướng không muốn người biết đến này.
Bạch Dương, Kim Sơn, Hồng Vân, Thanh Vũ, một trong tứ đại hộ pháp Quỷ Vương môn lại ẩn tàng suốt ba mươi năm trong chính phái, chẳng những đã trở thành thê tử của Bàng Vạn Lý mà còn thành công trộm được vạn khẩu Thần Võ pháo. Có điều kết cục cuối cùng lại táng thân trong huyệt động của Đại yêu.
Hắn hít sâu một hơi, một cảm giác bi ý không rõ trào dâng.
Một đệ tử hạch tâm của tà phái, lẻn vào chính phái cũng không có vấn đề gì. Có sai, chính là nàng ta lại động chân tình, không nên vì một nhành trâm cài tóc mà hãm sâu nơi tử địa.
Nàng không nên trở về tà phái, mà nên ở lại bên phu quân và đám trẻ của mình mới đúng...
"Chính tà phân chia trọng yếu đến vậy sao? Hay vẫn là nói có lý do gì mà nàng ta không cách nào rời bỏ tông môn được?"
Từ Ngôn tự nói thầm, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Bạch Dương, lạnh giọng hỏi: "Trong lòng ngươi, tông môn đến tột cùng là thế nào?"
Vấn đề Từ Ngôn đưa ra khiến Bạch Dương sững sờ, một lúc sau mới lên tiếng: "Tông môn là tiền đồ, là lực lượng, là địa vị, cũng là hy vọng trường sinh. Chỉ có bám vào tông môn mới có thể thành cường giả chân chính."
"Trường sinh? Ngươi từng nghe qua có kẻ nào vĩnh viễn không chết sao?" Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên tia cười nhạo.
"Thành tựu chân tiên có thể đạt được thân thể bất diệt." Bạch Dương không nhìn ra tâm tư của Từ Ngôn, đành nói thật.
"Chân tiên, ha ha...." Từ Ngôn cười khẽ một tiếng, hỏi: "Ai nhìn thấy chân tiên rồi? Ai tu thành chân tiên rồi? Có lẽ người chết sẽ thấy được thần tiên, không bằng ngươi thử một lần xem sao. Thấy rồi nhớ báo cho ta biết. Yên tâm, ta có thể nhìn thấy hồn phách của ngươi."
Dứt lời, hắn giơ đao không chút dấu hiệu chém xuống, Bạch Dương còn không đủ thời gian nói ra lời cầu khẩn cuối cùng đã biết thành một vong hồn ngốc chát trôi lơ lửng trên không trung, càng lúc càng mờ dần.
"Xem ra ngươi không nhìn thấy được thần tiên."
Liếc mắt nhìn hồn phách ảm đạm của đối phương, Từ Ngôn thu trường đao lại, nện bước rời khỏi Thiên điện.
Bên ngoài đại điện, ánh mặt trời chói mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên mặt trời, mắt trái Từ Ngôn lưu chuyển hào quang lạnh lẽo. Có thể mắt đối mắt nhìn mặt trời ngay giữa trưa thế này, e rằng chỉ có một kẻ quái nhân như hắn mà thôi.
"Tiên..."
Một tiếng lẩm bẩm không nghe ra vui hay buồn, chỉ nghe được trong đó đầy mê mang và bất đắc dĩ.
"Tiên?"
Phỉ lão tam chờ đợi ở một bên, nghe thấy Hoàng đế than nhẹ bèn đưa tay che lấy ánh mắt trời chiếu vào mắt, nhìn về chân trời xanh thẳm phía xa. Gã không thấy nửa điểm bóng dáng thần tiên nào cả, lòng bèn nhủ thầm gần đây Từ gia càng ngày càng cao thâm khó lường.
"Dẫn người tới phụ trách Quỷ Vương môn và thành Phong Đô. Từ hôm nay trở đi, Quỷ Vương môn chỉ có một nhiệm vụ là bắt rắn, hơn nữa phải còn sống đấy. Có bao nhiêu, bắt bấy nhiêu cho ta!"
"Được, nô tài làm được, bệ hạ yên tâm. Từ hôm nay trở đi, thành Phong Đô và Quỷ Vương môn sẽ trở thành tâm phúc của bệ hạ."
Phỉ lão tam hèn mọn cong người, chợt nhìn thấy có một đội cung nữ đi qua ở phía xa, lập tức bật cười hắc hắc nói: "Bệ hạ, ta xem cung nữ trong hoàng cung có nhan sắc không tệ. Nếu lúc ngủ lạnh lẽo khó chịu, có các nàng bồi bạn bên cạnh cũng tốt a, hắc hắc."
"Ngươi thấy tốt sao?" Từ Ngôn tức giận nói: "Đã xem trọng thì tặng cả cho ngươi đấy, ép khô nguyên dương nhà ngươi ra."
"Không dám không dám, nô tài không dám a. Ta đây đi truyền chỉ liền, hắc hắc... Mà sao lại bắt rắn vậy? Thịt rắn đâu có ngon lắm chứ?"
"Nói nhảm ít thôi, ta thích tiệc rắn đấy."
Dưới uy nghiêm của Hoàng đế, Phỉ lão tam vội cúp đuôi chạy đi truyền chỉ, dọc đường còn không ngừng uốn éo uốn éo không khác gì một tên thái giám cả.
Từ Ngôn lắc đầu, một kẻ tiểu nhân đắc chí điển hình. Hắn không để tâm đến loại người như Phỉ lão tam này, cũng không gây khó dễ gì cho gã. Dù sao người ta đã dốc hết sức làm trợ thủ cho hắn rồi đấy.
Từ Ngôn đã nhận được da rắn phơi khô đầy đủ trong hang rắn, có điều lại không có hồn xà. Cũng may sửa Tinh Hồn cấm phải cần có da rắn đồng loại với Thiên Nhãn vương xà mới được, thế nhưng hồn xà lại không phân biệt chủng loại, chỉ cần là rắn thì đều đạt yêu cầu.
Từ Ngôn ra lệnh cho Quỷ Vương môn thu thập rắn sống là nhằm dụng ý sửa Tinh Hồn cấm sau này. Dù rằng chưa biết hắn có sửa lại thành công hay không, nhưng nếu đã có cơ hội thì nên tận dụng chuẩn bị tài liệu đầy đủ một phen.
Xử lý xong, Từ Ngôn bắt đầu chính thức bế quan tu luyện.
Chuyện triều đình hắn ném cả cho Lương công công, còn chuyện môn phái giang hồ và các lộ thành chủ đều giao cả cho Phỉ lão tam quản hạt. Từ hôm nay, Từ Ngôn xem như mắt điếc tai ngơ, một lòng tu luyện Dưỡng Quỷ Vi Hoạn.
Bốn đầu luyện hồn hổ báo sài lang lần lượt bị Từ Ngôn dùng Thiên Quỷ thất biến đệ nhất biến thu phục. Hắn mới tu luyện Thiên Quỷ thất biến trong thời gian ngắn, nên tối đa cũng chỉ khống chế một đầu luyện hồn. Cũng may có loại pháp khí Phong Hồn tinh, hắn có thể để hổ hồn bên người, còn ba đầu luyện hồn kia cứ bảo quản trong Phong Hồn tinh. Nếu lúc đối địch, hổ hồn bị giết mất thì Từ Ngôn có thể lấy đầu luyện hồn thứ hai trong Phong Hồn tinh ra trợ chiến ngay được.
Loại pháp khí Phong Hồn tinh này đạt đến thượng phẩm, không chỉ thu nạp được bốn đầu luyện hồn, còn có thể phong cấm hồn phách của chúng nó. Cho nên có thể tính ba vị quỷ sứ trấn thủ Quỷ quật đã đưa tặng Từ Ngôn một phần đại lễ rồi.
Thu phục xong bốn đầu luyện hồn, Từ Ngôn bèn thử tu luyện Thiên Quỷ thất biến đệ tam biến Xuất Quỷ Nhập Thần.
Đây là một loại độn pháp, ở tu vi Trúc Cơ cảnh rất khó tu thành. Dù có người vận dụng được thì cũng không thể độn được đi quá xa.
Độn trong vô hình, mờ ảo vô tung, đến đi như gió, xuất kỳ bất ý.
Có rất nhiều từ ngữ mô tả độn pháp này, chẳng qua Từ Ngôn xem ra, điểm tốt nhất ở loại độn pháp Xuất Quỷ Nhập Thần này chính là trốn chạy để khỏi chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.