Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 505: Ngàn tấm da rắn




Dịch: Hoangtruc
Từ Ngôn đi vào Tàng Thư điện là muốn tìm pháp môn Thiên Quỷ thất biến. Hắn không cách nào xác định Thiên Quỷ thất biến mà Khương Đại Xuyên đưa cho là thật hay giả. Hôm nay đã có cơ hội, tất nhiên hắn phải kiểm chứng một phen. Nếu như đó chính là pháp môn hạch tâm chân chính của Thiên Quỷ tông, Từ Ngôn cũng không ngại tu luyện thêm.
Với Từ Ngôn mà nói, công pháp chính tà không có gì khác nhau cả. Nếu có thể tu thành pháp môn tà phái đại tông cao thâm thì tương lai sẽ mang đến trợ lực lớn cho tu vi hắn hơn cả.
Rất nhanh, hắn đã tìm thấy được Thiên Quỷ thất biến. So sánh nội dung sơ qua, rốt cuộc Từ Ngôn cũng yên lòng.
So với công pháp Khương Đại Xuyên đưa cho, không sai một chữ.
Có lẽ Khương Đại Xuyên có tâm tư hại Từ Ngôn, thế nhưng công pháp Thiên Quỷ tông đưa cho hắn lại hoàn toàn không phải là đồ giả. Nếu không chẳng phải đám trưởng lão Hư Đan tu luyện sẽ không may cả sao?
Từ Ngôn vẫn luôn mang một phần cẩn thận và kiêng kị với kẻ tên là Khương Đại Xuyên kia. Đó là một loại dự cảm không nói rõ được, có lẽ bởi vì đối phương khiến người khác cảm nhận quá mức âm tà đi.
Tuy rằng xác nhận rõ ràng thật giả về Thiên Quỷ thất biến, nhưng Từ Ngôn vẫn không tìm ra được công pháp biến cuối cùng - đệ thất biến trong Tàng Thư điện này. Ngoài nghi hoặc, Từ Ngôn còn chợt nghĩ tới hai hiểm địa kinh khủng nhất ở Thiên Quỷ tông này.
Một nơi là hang rắn, còn nơi kia là Quỷ quật.
Trước khi rời khỏi Tàng Thư điện, hắn bèn thuận tay cầm theo vài tâm pháp cảnh giới Hư Đan cùng với chút ít pháp thuật kiếm quyết. Trong đám sách vở đó, đa số vẫn là những kỳ văn dị sự hay sách giới thiệu Linh cầm Yêu thú là chính.
Dưới sự cung kính tiễn đưa của trưởng lão Tàng Thư điện, Từ Ngôn lấy đi hai rương lớn chứa đầy sách cho vào túi trữ vật rồi mới rời đi.
Sau đó Từ Ngôn đi một chuyến tới động phủ của mình.
Nói là động phủ, chẳng qua là một viện tử được xây trên một cồn cát mà thôi. Dù vậy, loại chỗ ở thế này cũng đã hiếm có trong Thiên Quỷ tông.
Lâm Vũ đã ở trong này rồi. Gặp nàng ta, Từ Ngôn bèn mang ra hai rương sách, kêu nàng ta lựa ra vài công pháp phù hợp với mình, số còn lại hắn đem cả đi tới Hoàng thành Tề quốc.
"Quỷ quật là nơi nào? Chuyên dưỡng quỷ hay sao?" Trong viện, Từ Ngôn hớp lấy chén trà Lâm Vũ đưa tới, miệng hỏi.
"Là nơi tông môn dưỡng quỷ, đệ tử hạch tâm có thể đến quỷ quật nhận lấy vài Quỷ vật bình thường dùng để tu luyện. Hơn nữa nghe nói chỗ sâu nhất bên trong Quỷ quật có một con Thiên quỷ. Cái tên Thiên Quỷ tông cũng là xuất phát từ đầu Thiên quỷ này mà thành."
Lâm Vũ giải thích khiến Từ Ngôn phải kinh hãi: "Thiên quỷ? Quỷ đến từ trên trời sao? Chẳng lẽ là Tiên hồn?"
Chỉ có thần tiên mới từ trên trời xuống.
Cho nên Từ Ngôn cho rằng Thiên quỷ bên trong Thiên Quỷ tông chính là hồn phách của thần tiên thật sự. Lâm Vũ tức thì lắc đầu nói: "Không ai biết rõ Thiên quỷ có phải là Tiên hồn hay không, chỉ có mười vị điện chủ của Thập điện mới có tư cách biết được bí ẩn của Thiên quỷ."
Từ Ngôn cười cười tự giễu: "Trên trời, chỉ sợ chưa hẳn có thần tiên thật. Ta phải rời khỏi Thiên Quỷ tông rồi, Khương Đại Xuyên kia... Tốt nhất cô nên đề phòng một chút."
"Quỷ sứ đứng đầu cũng không để mắt tới đám đệ tử bình thường như chúng ta đâu. Yên tâm đi. Thuận buồm xuôi gió." Lâm Vũ vừa cười vừa nói lời tạm biệt với người bằng hữu khó có được của mình.
Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn. Bạn bè chia ly, không cần tiệc rượu, chỉ cần một chén trà xanh là đủ.
Rời khỏi viện, trên đường đi, Từ Ngôn chợt nảy ra ý định có nên đi qua Quỷ quật một chuyến trước đi rời đi hay không? Dù sao hắn đã sớm tu thành đệ nhất biến của Thiên Quỷ thất biến, có điều hồn xà của hắn đã sớm tiêu tán mất rồi.
Đang suy nghĩ, chợt trên bầu trời xuất hiện một điểm đen. Điểm đen đó xoay một vòng trên đỉnh đầu Từ Ngôn rồi ầm ầm hạ xuống trước mặt hắn. Một bóng dáng đeo mặt nạ xuất hiện.
Là một vị quỷ sứ!
"Từ Ngôn, tìm ngươi thật khổ a, hặc hặc."
Người tới vừa nói, vừa đưa tay khua một vòng trước mặt. Mặt nạ trên mặt biến mất, chỉ còn lại một gương mặt nam tử trung niên, là quỷ sứ trấn thủ hang rắn La Vân Long.
"Bản sứ La Vân Long, chịu trách nhiệm trấn thủ hang rắn, vài ngày trước chúng ta từng gặp qua." La Vân Long sợ Từ Ngôn không nhận ra mình bèn lên tiếng giới thiệu.
"Hóa ra là La trưởng lão." Từ Ngôn chắp tay chào, lòng đầy nghi hoặc không rõ làm sao đối phương lại đến đây.
"Có lẽ Từ quốc chủ sắp đi tới Hoàng thành Tề quốc rồi a, bản sứ đặc biệt đến tiễn chân Từ quốc chủ. Có tấm lòng nhỏ này, mong Từ quốc chủ nhận lấy."
Nói xong, La Vân Long đưa cho Từ Ngôn một túi trữ vật. Hắn mở ra nhìn lướt qua, bên trong có chừng hai ngàn linh thạch hạ phẩm.
Với tu hành giả cảnh giới Hư Đan thì hai ngàn linh thạch đã không phải ít. Năm đó lão tổ tông Bàng gia cảnh giới Hư Đan còn chưa thể cầm ra được một ngàn linh thạch, có thể thấy linh thạch thưa thớt và trân quý thế nào.
"Đa tạ La trưởng lão." Từ Ngôn lại chắp tay tạ ơn. Lúc này hắn đại khái đã rõ ý định của đối phương.
"Từ quốc chủ tuấn tú lịch sự, vừa nhìn đã biết có mệnh chân long. Hôm nay đã sắp trở thành chủ nhân một nước, thành tựu tương lai là vô hạn a."
Vỗ mông ngựa xong rồi, La Vân Long lại uyển chuyển nói tiếp: "Ta là người ưa đánh cờ, Từ quốc chủ cũng biết rồi đấy, bạn đánh cờ hay bạn rượu cũng không đáng gọi là bạn thật sự. Chỉ trách ta nhất thời chủ quan sơ ý, suýt nữa trúng phải gian kế của Quách Bán Thành, để bị đánh cắp mất trứng rắn. Nếu như Khương trưởng lão có trách tội, mong rằng Từ quốc chủ có thể thay mặt bản sứ nói tốt vài câu."
Xem như Từ Ngôn đã đoán đúng, ông ta đến tặng lễ bồi tội đấy!
La Vân Long không chỉ bị Quách Bán Thành lợi dụng mà còn suýt nữa đã đánh chết Từ Ngôn, cuối cùng còn nhốt Từ Ngôn vào Sa lao. La Vân Long không đến bồi tội, nếu Từ Ngôn nói thầm với quỷ sứ đứng đầu vài câu, ông ta tất phải lãnh nạn.
"Cũng may Từ quốc chủ võ dũng vô song, vạch trần được bộ mặt thật của Quách lão tặc, khiến người người vô cùng bội phục a. Có câu nói thế nào a, đúng rồi, là anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên a, hặc hặc."
La Vân Long vừa cười ha hả vuốt mông ngựa, vừa quan sát sắc mặt của Từ Ngôn.
"La trưởng lão trung thành với tông môn, đám đệ tử chúng ta mấy ai không biết. Có thể trấn thủ hang rắn nhiều năm như vậy, cho thấy La trưởng lão mới thật sự là nguyên lão của tông môn. Khương trưởng lão làm sao mà trách tội được, La trưởng lão quá lo lắng rồi."
Từ Ngôn cũng qua loa lại với đối phương. Nghe hắn nói như vậy, La Vân Long cười tươi thật thoải mái, lòng thầm nhủ quả nhiên hai ngàn linh thạch kia không lãng phí mà.
"Đều nói Đế vương uy phong, cần đủ mãng bào đai ngọc, dù sao đệ tử cũng ngồi lên vương vị một nước, đai ngọc dễ tìm, áo mãng bào lại hơi khó."
Từ Ngôn vừa cười vừa nói: "Không biết trong hang rắn của La trưởng lão còn da rắn hay không? Đệ tử muốn làm một chiếc mãng bào thật sự, uy phong hơn áo thêu rồng phượng nhiều."
Mãng bào đai ngọc chỉ là câu nói, không phải nói áo bằng da rắn thật, Từ Ngôn cũng chỉ viện cớ mà thôi. Hắn vừa nói ra, La Vân Long không chút nghĩ ngợi đáp ứng ngay.
Trong hang rắn có thể không có gì chứ tuyệt không thiếu da rắn.
Tay áo khẽ phất, La Vân Long mang thẳng Từ Ngôn đến hang rắn, rồi gọi đệ tử thủ hạ ra đưa cho hắn hơn một ngàn tấm da rắn được bảo tồn hoàn hảo.
Tuy nói Thiên Nhãn xà không phải là Thiên Nhãn vương xà, thế nhưng cũng là đồng loại. Hồn xà dễ tìm, nhưng da rắn Thiên Nhãn xà không dễ tìm được. Đã có đám da rắn này rồi, Từ Ngôn chỉ cần phái nhân thủ đi giết thêm rắn là có đủ hồn xà ngay.
Còn về chuyện nhân thủ thì lại không đáng ngại, trở thành Hoàng đế rồi còn sợ không có thủ hạ hay sao?
Nhận được da rắn miễn phí, Từ Ngôn thuận tiện nghe ngóng qua về Quỷ quật một phen. Nghe nói Từ Ngôn định tìm vài âm quỷ tập luyện Thiên Quỷ thất biến, La Vân Long vung tay lên, đích thân dẫn Từ Ngôn vào động quật cực lớn nằm phía dưới khu vực trung tâm Thiên Quỷ tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.