Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 447: Tiểu đấu Chi mạch (trung)




Dịch: Hoangtruc
Từ khi bị trưởng lão Chấp Sự đường cướp lấy Sơn Hà đồ thì Từ Ngôn xem như đã hiểu được thể diện trưởng lão Hư Đan là thế nào rồi.
Có ai không mơ tưởng đồ tốt? Có lẽ trưởng lão Hư Đan sẽ không tham lam đồ của môn hạ đệ tử mình. Thế nhưng với đệ tử chi mạch khác, còn là đệ tử không có chỗ dựa thì đều sẽ nảy sinh tham niệm cả.
Đệ tử Linh Yên các không ít, có chừng gần ngàn người chờ thượng đài chia đều ở mười tòa lôi đài. Mỗi tòa lôi đài có hơn trăm người, tính ra ít nhất mỗi tòa cũng phải trải qua hơn mười trận tỷ thí.
Đừng nhìn số trận thi đấu nhiều như vậy, nhưng mỗi trận đấu thật ra lại diễn ra rất nhanh chóng.
Mà Từ Ngôn cũng dần phát giác ra một quy tắc ngầm. Đó là những đệ tử cũ lực lượng hùng hậu căn bản sẽ không giao phong với những đối thủ có thực lực không tầm thường nhưng mình, mà là ngầm hiểu nhau cùng đánh bật những kẻ khác trước đã. Với thực lực tu luyện nhiều năm của bọn hắn, căn bản dễ dàng đối chiến với đám đệ tử nhập môn không được bao nhiêu năm. Thậm chí trên lôi đài trước mặt Từ Ngôn còn có hai người vừa ra chiêu đã phân ra thắng bại rồi.
Càng vào vòng trong, chiến đấu mới dần biến thành ác đấu thật sự. Mấy vòng trước căn bản chỉ để cho các đệ tử không có thực lực nhận biết được thân thủ của đệ tử cũ là thế nào mà thôi.
Khương Đại cũng đang đứng cạnh Từ Ngôn, nhìn đệ tử thi đấu trên lôi đài. Gã nhếch miệng lẩm bẩm: "Kiến hôi đánh nhau, có gì hay mà nhìn chứ?"
Vốn gã cũng chẳng muốn nhìn, thế nhưng tất cả các đệ tử đều đã đến đây, không đến sẽ khiến người khác sinh nghi.
"Nhiều kiến hôi thì cũng gặm chết được cả voi đấy." Từ Ngôn bên kia cũng như tự lẩm bẩm một câu.
"Con voi bị gặm chết đó chắc hẳn là thứ sắp chết già rồi." Khương Đại cười nhạo một tiếng, nói: "Ngươi gặp được con kiến nào gặm một con voi còn đang sống sờ sờ đến chết mất sao? Lừa mình dối người mà thôi. Nói ngươi là đồ ngốc không sai mà."
"Thật sự kiến không thể cắn chết voi?" Từ Ngôn nghiêng đầu sang chỗ khác, rất nghiêm túc hỏi: "Đàn châu chấu mắt đỏ trong đợt dịch châu chấu vừa rồi không khó để gặm chết voi đâu."
“Cưỡng từ đoạt lý, không phải không có kiến gặm chết voi. Mỗi loài đều có những hung thú vượt trội hơn đồng loại cả. Đừng nói voi, ta còn từng gặp một con kiến gặm chết được cả Yêu vật đấy."
Tranh cãi với tên chày gỗ trong giới tu hành này quả thật chẳng có ý nghĩa gì, Khương Đại cảm thấy không thú vị, không lẩm bẩm thêm, cũng không để ý tới Từ Ngôn nữa.
“Con kiến thì làm sao? Nếu có nhiều kiến, có thể gặm sạch cả tông môn không chừng..."
Trong lòng Từ Ngôn tự nói thêm một câu. Hắn tự cho mình là một con kiến nho nhỏ, mà lần này chính là cơ hội để hắn có thể gặm sạch linh nhãn của tông môn.
Không đến nửa canh giờ, hơn mười trận thi đấu đã chấm dứt. Có rất nhiều người chuẩn bị thượng đài, thế nhưng người lâm trận lùi bước cũng không ít. Nhất là từ khi có một đệ tử trẻ tuổi bị một đạo kiếm khí của đối thủ chặt đứt rời nửa cánh tay, rất nhiều đệ tử quyết định không lên đài nữa.
Còn nhiều cơ hội luận bàn với đồng môn, không nhất thiết phải ở trên tiểu đấu này để bị thương.
Lúc vòng thứ thi đấu nhất đã sắp kết thúc, Từ Ngôn mới tách khỏi đám đông nhảy lên đài gỗ. Hắn vừa bước lên, người khác không để ý, nhưng Khương Đại lại bị dọa sợ rồi.
Tối này đã lẻn vào Đan các, cho nên gã không nghĩ Từ Ngôn vẫn còn có tâm tư lên đài tỷ thí. Nếu Từ Ngôn đã lên đài rồi, Khương Đại cũng không cách nào ngăn lại mà đành chờ đến khi đối phương bại trận đi xuống mà thôi.
Đối thủ của Từ Ngôn là một đệ tử chừng hai mươi tuổi. Sau khi hai người chắp tay ôm quyền, báo ra tên họ xong bèn lập tức chiến đấu với nhau.
Từ Ngôn dùng đao, đối thủ hắn sử kiếm. Cả hai đều dùng pháp khí hạ phẩm. Thế nhưng Từ Ngôn vừa ra tay lại dùng đao pháp giới phàm tục, nhìn động tác như rất nhanh, thực ra lại chỉ là vận chuyển chân khí mà thôi.
Vừa nhìn Từ Ngôn dùng đao pháp giới phàm tục, ánh mắt của đối phương hiện rõ khinh thường. Trường kiếm đối phương vung ra nhanh chóng thi triển pháp môn trụ cột của Kim Tiền tông, Kim Cương kiếm pháp.
Tiếng gió rít vang, tên đệ tử kia ra tay không chút lưu tình.
Kim Cương kiếm pháp đối phó với đao pháp giới phàm tục như thể tráng hán trêu đùa hài đồng. Đừng nhìn tên đệ tử còn trẻ tuổi, thế nhưng y đã luyện bộ kiếm pháp kia ba năm có thừa. Lần này thượng đài, y không chỉ định luận bàn mà còn nhắm đến tranh giành vị trí mười thứ hạng đầu.
Trường kiếm mang theo kiếm khí gào thét tung hoành, liên tục dồn ép Từ Ngôn phải rút lui. Từ Ngôn đành bất đắc dĩ lật tay chém ra một đạo kiếm khí. Kiếm khí vừa ra, sắc mặt tên đệ tử kia quả nhiên biến hóa. Y hoành kiếm ngang người, định dùng pháp khí hạ phẩm phóng kiếm khí ngăn cản kiếm khí của đối thủ lại.
Thi triển kiếm khí rất hao phí linh khí. Tuy rằng sắc mặt tên đệ tử kia khẽ biến nhưng lòng y thầm đắc ý.
Đến Kim Cương kiếm pháp còn không biết, nhất định tên này là một tên tân đệ tử. Mà linh khí của tân đệ tử đa số ít ỏi đến thương cảm, một khi chém ra chừng hai ba đạo kiếm khí thì linh khí trong đan điền sẽ hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ. Đến lúc đó chỉ dùng thân thủ võ giả Tiên Thiên mà đỡ nổi Kim Cương kiếm pháp của y sao?
Hai đạo kiếm khí va đập vào nhau, tuôn ra một tràng ông ông nặng nề. Trên mặt đất xuất hiện một vết rách dài.
Tính toán linh khí của đối thủ xong, tên đệ tử kia lại cầm kiếm tấn công. Không đợi y xuyên qua sóng khí do kiếm khí nổ vang tạo thành, trước mặt đã truyền tới một tiếng xé gió.
Kiếm khí?!!
Bị sóng khí ảnh hưởng đến tầm nhìn nên tên đệ tử kia không thấy rõ thứ gì bay tới trước mặt, còn tưởng rằng Từ Ngôn có thể liên tiếp chém ra được hai đạo kiếm khí trong thời gian ngắn ngủi như thế mà kinh hãi.
Kinh nghiệm của tên đệ tử kia quả thật bất phàm, y ngừng bước, nhanh chóng dựa vào bộ kiếm pháp mà mình đã tập luyện trong nhiều năm chém ra một đạo kiếm khí khác.
Không có kiếm khí đụng nhau như dự liệu, chỉ là khi đạo kiếm khí thứ hai xuất ra, y chỉ nghe thấy âm thanh vỡ vụn. Như thể vừa rồi đạo kiếm khí phóng ra của y đã chém nát một hòn đá.
Vèo!
Tên đệ tử kia còn chưa kịp nghĩ ngợi thì phía trước lại vang lên một tiếng xé gió còn nhanh hơn cả lúc nãy. Tình huống cấp bách, tên đệ tử kia kinh hãi, không kịp vận chuyển kiếm khí mà gắng gượng nâng trường kiếm lên ngăn cản.
Đinh!
Hòn đá đánh vào thân kiếm, chấn động truyền đến khiến hai tay y đầy nhức mỏi, lòng thầm hô may mắn.
Nếu lực đạo này đánh trúng mặt, e rằng không tránh khỏi cảnh đầu rơi máu chảy!
Giao thủ trong chốc lát, Từ Ngôn đã đánh ra hai lần phi thạch, mà gã đệ tử kia cũng chuyển từ công sang thủ. Hai người nhìn như không phân cao thấp, nhưng thực ra thắng bại đã định.
Từ Ngôn còn để cho đối phương có cơ hội giơ kiếm đón đỡ, thế nhưng nếu là kẻ thù, chỉ cần đối thủ bị phi thạch hấp dẫn như vậy, hắn chỉ cần bồi thêm một đạo kiếm khí nữa là đã chặt đứt được hai chân đối phương.
Dù sao cũng không có thâm cừu đại hận, Từ Ngôn không định hạ tử thủ ngay vòng đầu tiên. Cho nên hắn chỉ phi thân phóng ra, dùng thiên phú thân nhẹ như yến đá thẳng một cước ngay phần tim đối thủ.
Bịch, bịch, bịch!!!
Tên đệ tử kia không kịp tránh né đành rút lui vài bước, sau đó rớt thẳng xuống đài gỗ. Dù sao thì y khổ công tập luyện Kim Cương kiếm pháp như vậy, nhưng thân thủ cũng chỉ là Tiên Thiên tam mạch mà thôi.
Không có thiên phú thân nhẹ như yến, không cách nào cảm nhận được chỗ tốt trong việc vận dụng thiên phú này trong chiến đấu, cũng khó lòng để phòng đối phương cận thân đánh lén. Chính yếu nhất là tên đệ tử này căn bản không có loại kinh nghiệm lưu lạc giang hồ như Từ Ngôn. Cho nên dù có luyện Kim Cương kiếm pháp đến xuất thần nhập hóa, nhưng nếu không trải qua vài trận chém giết sinh tử thì cũng chỉ như lý luận suông mà thôi.
Không đến thời gian một chung trà, Từ Ngôn cứ vậy mà chiến thắng vòng tỷ thí thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.