Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 439: Huyết Ngọc Vân trâm




Dịch giả: Hoangtruc
"Ta sẽ trở thành đệ tử chân truyền, nhưng không phải lúc này."
Nhìn nữ hài trong ngực, Từ Ngôn nhẹ nói: "Trước thời điểm cuối năm nay, nhất định phu quân nàng sẽ trở thành chân truyền."
"Sao phải để tới cuối năm?"
Bàng Hồng Nguyệt thừa hiểu tính cách Từ Ngôn, lúc này phát hiện cổ quái bèn truy hỏi: "Nếu như Hứa gia có ý định trả thù, ngươi ngăn cản thế nào được?"
"Ta ở Linh Yên các, không phải ở Tự Linh đường các nàng a."
Từ Ngôn cười hắc hắc nói: "Cuối năm sẽ có trận tỷ thí các chi mạch, ta muốn tranh hạng nhất tỷ thí. Như vậy mới có thể một chốc vang trời, ai nấy phải kinh ngạc mới có cơ hội được Các chủ coi trọng. Nếu trở thành chân truyền được chú ý nhất của Các chủ Linh Yên các thì dù Hứa gia bọn hắn muốn đụng đến ta cũng không có khả năng."
Nghe Từ Ngôn giải thích, Bàng Hồng Nguyệt bán tín bán nghi. Chẳng qua nghe được mấy từ chân truyền của Các chủ, lập tức Bàng Hồng Nguyệt cắn môi anh đào, cúi đầu trầm ngâm.
"Ngươi tính toán cũng không tệ, quả thật nếu trở thành đệ tử thân truyền của cường giả Nguyên Anh, Hứa gia không thể đụng tới ngươi được." Bàng Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, lại vẫn lo lắng nói: "Khoảng thời gian trước khi tới cuối năm nay, ngươi ngàn vạn lần không được ra khỏi cửa, cứ trốn trong Linh Yên các đi. Nếu Hứa gia có động tĩnh gì, ta sẽ sớm báo cho ngươi biết."
"Được rồi, phu quân tuân mệnh. Nương tử đại nhân đã hài lòng chưa?" Từ Ngôn kéo Bàng Hồng Nguyệt vào lòng, ra vẻ hỏi.
"Bớt lắm mồm, người ta lo lắng cho chàng đến đêm ngủ không ngon giấc, chàng còn miệng lưỡi trơn tru như vậy hả?" Nữ hài oán trách nói, bộ dáng đầy thẹn thùng.
"Hồng Nguyệt, sư tôn nàng là ai? Không phải là trưởng lão Hứa gia chứ?" Lúc này Từ Ngôn mới nhớ tới tình cảnh của Bàng Hồng Nguyệt, vội hỏi.
Bàng Hồng Nguyệt lắc đầu đáp: "Ta và biểu tỷ cùng một sư tôn, là trưởng lão Tự Linh đường Cừu Khi Liên. Lão nhân gia tu vi cao thâm, có giao tình tâm đầu ý hợp với lão tổ tông."
"Cừu Khi Liên? Là Đường chủ Nguyên Anh của Tự Linh đường sao?" Từ Ngôn lại không hiểu biết một mạch Tự Linh đường, không khỏi hỏi.
"Sư tôn là trưởng lão Hư Đan. Cường giả Nguyên Anh sẽ không đơn giản thu đồ đệ. Đường chủ đại nhân Tự Linh đường chúng ta bế quan nhiều năm, ta còn chưa từng nhìn thấy qua."
"Hiện tại Tự Linh đường do ai quyết định? Không phải là người của Hứa gia chứ? Đường chủ cũng họ Hứa hả?"
"Đường chủ đại nhân không phải là người Hứa gia. Chẳng qua chưởng quản chuyện của Tự Linh đường hiện giờ là một vị trưởng lão Hứa gia tên là Hứa Xương. Ông ấy là tam thúc ruột của Hứa Mãn Lâu. Hứa Xương này là đệ tử thân truyền của Đường chủ đại nhân, có địa vị cực cao ở Tự Linh đường."
Tuy nói cường giả Nguyên Anh Tự Linh đường không phải là người Hứa gia, thế nhưng lại có trưởng lão Hứa gia là đệ tử của Đường chủ Nguyên Anh, chưởng quản lấy Tự Linh đường. Lần này Từ Ngôn càng thêm sầu muộn, không phải vì bản thân, mà lo lắng cho nương tử của mình.
Nhìn thấy mặt mày Từ Ngôn đầy ủ rủ, Bàng Hồng Nguyệt không nhịn được khẽ nở nụ cười, mặt đỏ lên: "Lão tổ tông vẫn còn đang ở tông môn, sư tôn ta lại là người hay bao che, cho nên không cần lo lắng nương tử chàng bị đoạt mất đâu."
Bị nhìn thấu tâm tư, Từ Ngôn đành cười ngây ngô. Trước mặt Bàng Hồng Nguyệt, dường như mọi phiền não của hắn đều biến mất tăm tích, chỉ còn lại một lòng đầy ôn nhu mà thôi.
Gặp nhau ngắn ngủi lại phải chia ly, nữ hài lưu luyến không rời tin vào lời nói dối của Từ Ngôn, bèn dặn dò hắn một lúc rồi rời khỏi khu rừng.
"Hồng Nguyệt, cây trâm này... Nàng có thấy quen không?" Trước khi đi, Từ Ngôn cầm cây trâm đỏ tươi lấy từ địa quật ra hỏi.
Vừa mới nhìn thấy cây trâm có khắc hoa văn hình đám mây kia, Bàng Hồng Nguyệt lập tức ngây ngẩn cả người. Ánh mắt sáng ngời dần dâng lên một tầng nước mắt.
" Huyết Ngọc Vân trâm..."
Giọng nữ hài mang theo kinh ngạc lẫn vui mừng: "Là thứ bất ly thân của mẫu thân. Đó là tín vật đính ước cha ta tặng mẫu thân trước khi kết hôn. Từ Ngôn, chàng tìm thấy cây trâm này ở đâu vậy?"
Quả nhiên là vật của nhạc mẫu! Từ Ngôn khẽ thở dài một tiếng, kể sơ qua về nguồn gốc cây trâm lại cho Bàng Hồng Nguyệt, kể cả đám Thần Võ pháo bị mất đi kia nữa. Có điều chuyện hai con Đại yêu thì hắn không nói, bởi sợ đối phương quá lo lắng.
Nghe nói Huyết Ngọc Vân trâm rơi vào lòng núi cùng với rất nhiều Thần Võ pháo, lập tức Bàng Hồng Nguyệt liên tưởng đến khả năng mẹ mình quả thật là phản đồ. Lại nghe thấy cây trâm này lấy từ trên một bộ xương gần đó, nước mắt Bàng Hồng Nguyệt lập tức rơi xuống.
"Lòng núi đó ở đâu, nói cho ta biết, ta sẽ đi thu thập di cốt của mẫu thân về." Bàng Hồng Nguyệt nắm lấy Từ Ngôn hỏi, hai mắt đỏ bừng.
Từ Ngôn lắc đầu, nói lúc ấy vội vàng thoát thân căn bản không nhớ ra được vị trí chuẩn xác. Hắn không định để nương tử của mình đi vào sào huyệt của Đại yêu. Đến lúc đó Bàng Hồng Nguyệt cũng biến thành một bộ xương khô nữa cũng không chừng.
"Ta đây sẽ trở lại trở lại kinh thành giao di vật của mẫu thân lại cho phụ thân. Từ Ngôn, chàng nên cẩn thận một chút. Chuyện không làm được thì vợ chồng chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi tông môn."
Nữ hài không oán trách phu quân của mình mà chỉ dặn dò cẩn thận. Chẳng qua giọng nói nàng đã đầy cô đơn, nước mắt lưng tròng, tay nắm chặt Huyết Ngọc Vân trâm rời đi.
Nhìn bóng lưng nữ hài đi xa, Từ Ngôn bất đắc dĩ cười khổ.
Đại yêu tồn tại có thể so với một trận hạo kiếp, tuyệt không phải đệ tử Trúc Cơ có thể ngăn cản. Đừng nói nhặt nhạnh thi cốt nhạc mẫu, dù là thi cốt Từ Ngôn ở sào huyệt Đại yêu thì hắn cũng sẽ không để nương tử mình đi nhặt xác về. Bởi vì như vậy căn bản là tự tìm đường chết.
Chuyện cũ của vợ chồng Bàng Vạn Lý khiến Từ Ngôn cảm khái rất nhiều. Chân tình nhân thế thường đắng chát. Kỳ thật trời Nam đất Bắc không coi vào đâu, âm dương cách xa nhau mới là nỗi bi ai lớn nhất.
Gạt đi bi ý trong đầu, Từ Ngôn quay người đi về nơi cư trú.
Phiền phức của mình đã nhiều, thay vì cảm thán buồn tình chuyện của người khác thì nên suy nghĩ tìm đường thoát cho bản thân thì hay hơn.
Kỳ thật Từ Ngôn còn có ý định đến cầu lão tổ tông Bàng gia Bàng Phi Yến. Thế nhưng từ khi nhìn thấy Khương Đại dễ dàng đánh chết hai vị trưởng lão Hư Đan thì hắn đã hiểu, giữa cường giả Hư Đan vẫn có những chênh lệch cực lớn.
Địa vị Bàng Phi Yến không bằng trưởng lão Hứa gia, thân thủ cũng tuyệt không phải đối thủ của Khương Đại. Hơn nữa dù sao người ta cũng là trưởng bối Bàng gia, không phải trưởng bối của Từ Ngôn hắn, chưa chắc sẽ toàn lực trợ giúp. Cho nên thay vì đến cầu người ngoài, không bằng tự mình đào ra một đường sinh cơ.
Không phải Từ Ngôn ngông cuồng, mà tính toán ra thì địa vị Bàng Phi Yến trong tông môn quả thật không cao. Nếu như Sở Bạch ở tông môn mà nói, Từ Ngôn có khóc lóc nỉ non cũng nhất định sẽ cầu cứu sư huynh.
Đạo lí đối nhân xử thế, lòng người dễ thay đổi, còn có đạo lý quét tuyết trước cửa... Làm sao Từ Ngôn lại không biết chứ.
Không còn bao lâu nữa đã đến trận tiểu đấu giữa các chi mạch vào cuối năm, có điều Từ Ngôn không có ý định lên đài tỷ thí. Mạch thứ sáu của hắn đã bị phong ấn, coi như có giành chiến thắng thì cũng không được Các chủ coi trọng. Lúc nãy hắn nói vậy là lừa gạt Bàng Hồng Nguyệt mà thôi.
Thật ra trước khi Khương Đại rời đi, Từ Ngôn không muốn quá mức nổi danh. Tốt nhất hắn nên ít xuất hiện lại để tất cả mọi người quên đi sự hiện hữu của hắn. Bởi vì chỉ khi hắn thật sự nhỏ bé mới không bị mấy các cường giả hoài nghi sau khi kế hoạch Khương Đại thành công.
Bước đi trên sơn đạo, Từ Ngôn vẫn nhíu chặt mày lại.
Hắn vẫn còn một thứ phiền phức, đó chính là cái mối bà con với Khương Đại kia.
Từ lần trở về tông môn, Từ Ngôn đã không đề cập tới hai chữ anh họ nữa nhằm triệt để phân rõ giới hạn với Khương Đại. Chỉ có vài tân đệ tử biết được hai người bọn họ là bà con mà thôi, hơn nữa phần lớn đã bị chết trong đợt dịch châu chấu vừa rồi. Đến Trần Quy cũng bị Khương Đại đánh chết. Chỉ còn một mình Nhiếp Ẩn biết đến chuyện bà con này của hai người.
Đáy lòng Từ Ngôn dâng lên một trận lạnh lẽo. Sát cơ vừa dâng lên đã bị hắn tản đi hoàn toàn.
Nhiếp Ẩn là một người hiền lành, đối đãi với tân đệ tử rất hiền hòa. Hơn nữa y đã từng nhắc nhở Từ Ngôn về chuyện của Hứa Mãn Lâu. Tuy đó không tính là ân huệ gì nhưng vẫn xuất phát từ một loại ân cần với Từ Ngôn. Không nói có thể giết chết được đối phương hay không, nhưng đến người quan tâm mình mà còn giết thì Từ Ngôn không làm được.
Được rồi, đi bước nào hay bước đó vậy...
Từ Ngôn không phải là người tốt nhưng cũng không phải là một cuồng ma yêu giết chóc. Vì kế hoạch hôm nay, hắn chỉ hi vọng thủ đoạn Khương Đại cao minh một chút, trộm đi đồ vật mà không để người khác phải nghi ngờ.
Từ Ngôn mang theo nỗi lòng lo lắng bước đi trên đường núi. Lúc sắp đến chỗ ở của mình thì nơi không trung phía xa chợt xuất hiện một đám mây, tốc độ cực nhanh, bay thẳng tới một tòa cung điện sâu bên trong Linh Yên các.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.