Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 406: Tìm hiểu tin tức




Dịch giả: Hoangtruc
Cái chuyện tu hành giả tự cho mình là thần tiên thế này chỉ khiến Từ Ngôn hỉ mũi coi thường.
Coi như tu hành giả mạnh mẽ cỡ nào cũng chỉ là con người, một thân huyết nhục, một tim, hai mắt một miệng. Trừ mấy chân tiên vạn năm bất diệt ra, trong mắt Từ Ngôn thì tu hành giả cũng chỉ là số ít con người cường đại hơn người bình thường mà thôi.
Không kiên nhẫn thì không kiên nhẫn, nhưng hắn vẫn lắng nghe Trần Minh đầy hảo tâm khuyên bảo. Đến lúc này, ý định rời khỏi tông môn cũng bị hắn chặt đứt.
Đã không rời khỏi tông môn được, chỉ còn cách duy nhất là tìm Sở Linh Nhi nhờ hỗ trợ mà thôi.
Đè nén muộn phiền trong lòng, Từ Ngôn lại nhìn thấy Trần Minh đổ mồ hôi đầy đầu, mà Hàn Lôi thạch to bằng quả dưa hấu vẫn không suy suyễn bao nhiêu cả bèn hỏi: "Trong Tàng Thư tháp ngươi lựa chọn công pháp gì vậy? Kiếm quyết hay pháp thuật?"
"Kiếm quyết, Kim Cương kiếm pháp."
Nhắc tới công pháp, Trần Minh lập tức tỉnh táo tinh thần: "Anh họ ta đã sớm nói, lần đầu tiên vào Tàng Thư tháp chọn lựa công pháp nhất định phải chọn kiếm pháp, tốt nhất là Kim Cương kiếm pháp. Món đó không chỉ tu luyện dễ dàng mà uy lực cũng lớn, rất thích hợp cho đám tân đệ tử chúng ta sử dụng."
"Sao không chọn mấy loại pháp môn hỏa diễm?"
Từ Ngôn vẫn luôn cảm giác mình dùng ngọn lửa tinh luyện tài liệu bớt phiền toái hơn nhiều, bèn hỏi: "Ít nhất dùng hỏa diễm luyện Hàn Lôi thạch nhanh hơn dùng linh khí tinh luyện nhiều lắm."
"Ta cũng biết dùng pháp thuật hỏa diễm tinh luyện tài liệu nhanh. Thế nhưng chưa từng gặp ai dùng phương pháp này luyện khí cả, may ra còn nhìn thấy dùng địa hỏa tinh luyện. Chỉ là tân đệ tử chúng ta căn bản không nắm giữ thuần thục được địa hỏa, không thể nào đơn giản như dùng linh khí tinh luyện được cả."
Trần Minh cười khổ một tiếng, nói: "Đạt tới cường giả Hư Đan sẽ sinh ra đan hỏa. Nghe nói thúc dục đan hỏa cực kỳ tiện tay, tùy tâm mà động. Mà đã có đan hỏa rồi, sẽ không có cường giả Hư Đan nào nghiên cứu thêm cái thủ đoạn pháp luyện tinh luyện thập phần khó khăn kia đâu."
"Pháp luyện?"
Địa hỏa từ lòng đất là từ hỏa mạch sinh ra, thường được các đệ tử Trúc Cơ cảnh luyện đan luyện khí. Mỗi chi mạch đều có loại địa hỏa này, có điều muốn sử dụng cần phải nộp linh thạch chứ không được thoải mái sử dụng. Từ Ngôn có nghe nói về địa hỏa, mà quả thật tân đệ tử vẫn còn chưa dùng được loại hỏa diễm cực nóng kia. Chẳng qua về Pháp luyện thì là lần đầu tiên hắn nghe được
"Dùng pháp thuật tinh luyện là làm sao? Chẳng lẽ chưa từng nhìn thấy đệ tử Trúc Cơ cảnh nào sử dụng qua hả?"
"Sử dụng pháp thuật luyện khí được gọi là phương pháp pháp luyện. Đừng nói Trúc Cơ cảnh, đến Hư Đan cảnh cũng không có ai sử dụng." Trần Minh bắt đầu hảo tâm giảng giải: "Phần lớn pháp thuật dùng để công kích, có uy lực cực lớn. Trừ phi dày công tôi luyện loại pháp thuật nào đó thì không ai dám sử dụng pháp thuật trong tay luyện khí a. Nếu không chỉ cần nổ tung lên, không phải mình trúng một đòn pháp thuật đuổi giết sao? Không ném đi nửa cái mạng mới lạ đấy."
....
Nghe nói như vậy, Từ Ngôn lập tức giật mình kinh hãi.
Chính bản thân hắn dùng ngọn lửa luyện khí lại không cảm thấy có nguy hiểm gì cả. Mà không chế ngọn lửa kia rất thuận tay, hao hết uy năng cũng tự hành tiêu tán, căn bản không có chút dấu hiệu sẽ phát nổ.
"Ngươi chắc chắn không đệ tử Trúc Cơ cảnh nào luyện pháp luyện cả sao?" Từ Ngôn không cam lòng hỏi.
"Trúc Cơ cảnh khắp thiên hạ này sẽ không có kẻ nào đâu. Nếu gặp được kẻ nào tu vi Trúc Cơ cảnh dùng pháp luyện, ta sẽ nuốt tảng Hàn Lôi thạch này." Trần Minh rất nghiêm túc nói.
Vì không để tên mập lùn này nuốt tảng đá mà Từ Ngôn quyết định không nên lộ ra chuyện bản thân dùng lửa luyện khí vậy.
Rời khỏi chỗ ở của Trần Minh, Từ Ngôn đưa mắt nhìn sáng mấy gian phòng cửa đóng then gài của các hàng xóm khác. Sau đó hắn trở về phòng vác bao linh thạch của mình đi ra khỏi Linh Yên các, thẳng hướng tới Chấp Sự đường.
Chấp Sự đường không chỉ là nơi tuyên bố nhiệm vụ tông môn, còn có một đại điện được dùng làm nơi giao dịch. Đại điện này là nơi các môn nhân Kim Tiền tông giao dịch với nhau, người ngoài không thể vào đây được.
Tuy nói là địa điểm giao dịch do tông môn thiết lập nên, thế nhưng lại có không ít người, thậm chí còn khổng lồ hơn phường thị thông thường.
Đi vào đại điện giao dịch, Từ Ngôn mất hai mươi linh thạch mua ngay lấy một túi trữ vật hạ phẩm. Sau đó hắn bỏ toàn bộ linh thạch còn lại vào túi trữ vật. Quả nhiên lưng đeo bao lớn nhìn qua thật chẳng ra làm sao, không có túi trữ vật thật sự quá không thuận tiện.
Vòng vèo quanh trong đại điện nửa ngày, Từ Ngôn nhìn trúng một thanh pháp khí trường đao hẹp dài. Tuy chỉ là một kiện pháp khí hạ phẩm nhưng lại có giá tới hai trăm linh thạch.
Dù sao cũng là linh thạch trên trời rớt xuống, Từ Ngôn không chút do dự mua chuôi trường đao này. Sau đó hắn còn muốn nhìn qua xem còn gia hỏa nào tiện tay nữa hay không, chợt nghe thấy quầy hàng bên cạnh có người cao giọng tranh chấp.
"Đều là người ở Sở Hoàng sơn cả, một hạt Hồi linh đan phải bán tới năm khối linh thạch, mắc như vậy sao?"
"Linh thảo luyện chế Hồi linh đan rất đắt đỏ, tất nhiên đan dược cũng phải mắc rồi. Đồng môn thì đồng môn, làm gì có chuyện ta lỗ tiền được?"
"Bốn khối linh thạch, thế nào?"
"Không bán."
Chuyện cò kè mặc cả này thường xuyên xuất hiện trong đại điện giao dịch. Nghe nói hai người kia đều là người của Sở Hoàng sơn, lòng Từ Ngôn chợt động, vội đi tới.
Người bán không đồng ý, người mua đành bỏ đi. Nơi giao dịch này là do tông môn thiết lập, không ai dám tranh đoạt cả.
"Vị sư huynh này, ngươi có bao nhiêu Hồi linh đan?" Từ Ngôn tiến lên hỏi.
"Chỉ có hai hạt."
"Ta mua cả." Từ Ngôn móc ra mười khối linh thạch đổi lấy hai hạt Hồi linh đan giúp nhanh chóng hồi phục linh khí. Sau đó hắn hỏi: "Vị sư huynh này, có phải vừa rồi có một vị tiểu công chúa Đại Phổ đã đến Sở Hoàng sơn các ngươi không?"
Người bán hàng có được mười khối linh thạch, cho nên tâm tình không tệ. Từ Ngôn nghe ngóng tin tức công chúa Đại Phổ, mà y cũng tiện biết được bèn đáp: "Đúng là có, nghe nói thiên phú rất cao, tuổi còn nhỏ đã phá ngũ mạch rồi."
"Có thể gặp được nàng ở đâu trong Sở Hoàng sơn vậy?" Từ Ngôn tiếp tục nghe ngóng.
"Ngươi quen biết tiểu công chúa?" Kẻ bán hàng kia nghi hoặc hỏi dò.
"Gặp qua vài lần, trưởng bối trong nhà là lão thần trong triều." Từ Ngôn làm ra một bộ nho nhã lễ độ, nhìn qua rất có phong thái gia tộc quyền thế.
"Thì ra là thế, ngươi không gặp được đâu." Đệ tử Sở Hoàng sơn kia lắc đầu nói: "Đến cả chúng ta cũng không nhìn thấy được. Phàm là những hậu bối Sở gia chưa đạt tới Trúc Cơ cảnh, đến tông môn sẽ bị giam giữ lại, không được phép bước ra khỏi Sở Hoàng sơn nửa bước, căn bản không ai nhìn thấy được."
"Vì sao lại giam lại?" Từ Ngôn nghe thấy không hiểu, bèn hỏi: "Chẳng lẽ Thái thượng hoàng Sở Hoàng sơn muốn giam vãn bối nhà mình?"
"Sở Hoàng không giam giữ vãn bối nhà mình, mà chỉ muốn đám bọn hậu bối có thiên phú cao tuyệt kia chuyên tâm phá mạch, sớm trở thành Tông sư."
Đệ tử Sở Hoàng sơn nở nụ cười. Y nhìn ra được thanh niên đối diện chỉ là tân đệ tử mà thôi, hoàn toàn không hiểu quy củ căn bản của các mạch trong tông môn. Có lẽ gã từng gặp công chúa nơi phàm tục vài lần, nên nảy sinh lòng ái mộ, lúc này mới nghe ngóng tung tích tiểu công chúa.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu là chuyện thường tình nhân thế. Vị đệ tử Sở Hoàng sơn này cũng không có ý tứ khinh thị gì cả.
Từ Ngôn cười xấu hổ, sau đó đi ra khỏi quầy hàng này.
Sở Linh Nhi bị Hoàng gia gia nàng giam giữ lại, không đến tông sư không được ra ngoài. Như vậy đường lui cuối cùng của Từ Ngôn coi như bị bóp chết. Với thân phận của hắn, không có khả năng gặp được hậu bối bị Sở Hoàng giam giữ được cả.
Không rời khỏi tông môn được, lại không tìm được viện binh, coi như Từ Ngôn hết cách đành phải cúi đầu chuẩn bị quay về Linh Yên các. Nếu quả thật không còn cách nào khác, hắn đành phải hiệp trợ Khương Đại phá trận rồi.
Vừa quay người, trước mắt hắn có một bóng áo đỏ xẹt qua, một mùi hương Thiên Tiết truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.