Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 400: Hàn Lôi thạch




Dịch giả: Hoangtruc
Kim Tiền tông nằm sâu trong dãy núi Vạn Hằng, chung quanh tông môn đều chập chùng núi cao núi thấp. Hai người bọn họ đi thẳng vào thâm sơn, một mực nhắm hướng Tây mà đi.
Khoảng cách hai mươi dặm không tính là quá xa, đặc biệt là với võ giả có thiên phú thân nhẹ như yến. Dọc đường đi, Từ Ngôn mới phát giác tên mập lùn Trần Minh này vậy mà cũng có tu vi Tiên Thiên Tứ mạch.
“Từ ca, hóa ra ngươi cũng đã phá vỡ Tứ mạch rồi a.”
Trần Minh guồng chân bước nhanh, miệng vẫn không ngừng lải nhải: “Sử dụng thân nhẹ như yến có thể giúp chúng ta tiết kiệm được không ít thời gian. Hai ngày, có lẽ hai ngày đủ để chúng ta đào đủ Hàn Lôi thạch. Vì trùng kích Tứ mạch mà ta đã nếm không biết bao nhiêu đau khổ, bằng không đã sớm tới tông môn rồi. Tất cả không phải là vì thiên phú thân nhẹ như yến này a.”
Tuy rằng Sơn Hà đồ là pháp khí phi hành nhưng Từ Ngôn cũng không lấy ra. Từ khi hắn phát hiện mấy tân đệ tử này kẻ nào kẻ nấy nghèo cùng nghèo khổ thì đã quyết định không nên tùy tiện xuất pháp khí phi hành giá trị xa xỉ ra. Đạo lý tiền tài không để lộ áp dụng ở nơi nào cũng đều thích hợp cả.
Chưa tới một canh giờ, hai người đã tới chân một ngọn núi xanh cao ngất. Khắp nơi quanh đây đều có cổ thụ cực lớn tạo thành một vùng xanh thẳm.
“Đừng nhìn rời đi xa vậy, kỳ thật chúng ta còn chưa ra khỏi tông môn đâu.”
Trần Minh chỉ về phía cái khe núi cách đó không xa nói: “Có lẽ chính là chỗ đó. Anh họ ta từng nói nơi đó đào Hàn Lôi thạch tốt nhất.”
Kim Tiền tông rất lớn, chiếm diện tích càng thêm khổng lồ. Từ Ngôn cũng không biết đâu là giới hạn của tông môn, cho nên vừa đi vừa hỏi: “Nơi đây còn trong phạm vi Kim Tiền tông sao? Vậy rìa tông môn là chỗ nào?”
“Dọc theo hướng này đi thẳng tới. Nếu đụng vào một vách tường trong suốt không nhìn thấy gì thì đó là giới hạn.”
Trần Minh giải thích: "Tông môn có hộ sơn đại trận đấy, nghe nói vô cùng to lớn, bao phủ tới mấy trăm dặm. Cửa ra lại chỉ có một, còn lại căn bản không thể đi ra lối nào khác được. Từ trong đi ra chỉ bị cản trở, từ bên ngoài xông vào mới tính là không may.”
“Ngươi cũng am hiểu trận pháp sao?” Từ Ngôn cảm thấy hiếu kỳ, hỏi.
“Ta không hiểu, đều nghe từ anh họ nhà ta nói lại ha ha.” Trần Minh gãi gãi đầu, nói: "Đã đến, chính là chỗ này rồi!"
Khe núi không nhỏ, lại đầy nham thạch tạo thành một vùng loạn tạp.
Nham thạch lộn xộn là bị người ta đánh vỡ tạo thành. Xem ra từng có người đến nơi khe núi náy, lại không chỉ có một người thôi đâu.
Nơi có thể dễ dàng khai thác Hàn Lôi thạch có lẽ không chỉ có anh họ Trần Minh biết được. Có lẽ cũng có không ít lão đệ tử biết được mấy chuyện che giấu nhỏ nhoi này ở tông môn, chẳng qua không muốn nhận lấy việc đào đá cực nhọc cho nên vẫn còn đó mà thôi. Bằng không chỉ sợ đã sớm bị người khác khai thác không còn.
Vừa tới khe núi, Từ Ngôn đã nghe thấy có tiếng va chạm leng keng. Băng qua mớ đá lộn xộn hắn mới nhìn thấy rõ ràng, có một đám đệ tử trong tông môn đang đào đá. Có chừng bảy tám người tất cả, trong đó có một thanh niên cầm đầu không làm gì chỉ chắp tay sau lưng chỉ bảo đám người đang đào mà thôi.
"Có người?" Trần Minh sững sờ, lẩm bẩm: “Hay là chúng ta qua bên kia đào đi, đừng ngáng đường người ta.”
Từ Ngôn không nói gì, quay người định đi. Dù sao khe núi lớn như vậy sẽ không sợ không đào được Hàn Lôi thạch.
“Này, các ngươi là đệ tử mạch nào hả?”
Đối phương cũng đồng thời phát hiện ra hai người Từ Ngôn. Tên cầm đầu hô lên một câu, đám đệ tử còn lại cũng ngừng tay ngẩng đầu lên.
“A vị sư huynh này, chúng ta là đệ tử Linh Yên các.” Trần Minh dừng bước lại, tươi cười nói: "Chúng ta qua bên kia đào, sẽ không ảnh hưởng đến các vị sư huynh."
“Là tân đệ tử Linh Yên các sao? Có hiểu quy củ hay không?” Sắc mặt người thanh niên kia trầm xuống nói: “Nơi đây đã bị Huyền Lục phong chúng ta chiếm đóng, các ngươi đi tìm nơi khác.”
Một câu buông ra đã đuổi đi. Rõ ràng giọng điệu đối phương không những bất thiện, mà còn là không để mắt tới đám tân đệ tử mới nhập môn.
"Huyền Lục phong sư huynh, chúng ta vất vả lắm mới tìm được nơi này. Nơi này lớn như vậy, chúng ta cách xa nơi đây một chút là được rồi. Sư huynh sắp xếp, sắp xếp xem sao.”
Trần Minh cười khổ, thở dài ôm quyền. Thoạt nhìn y không khác gì một thương nhân láu cá.
Lúc này Từ Ngôn lại không nhúc nhích, khóe mắt có chút lạnh lẽo. Chỉ là hắn không nói gì cả.
Đối phương mặc áo xanh, rõ ràng có thân phận đệ tử. Từ Ngôn không lạ gì cái trò ỷ mình lão luyện có chút kinh nghiệm mà bắt nạt người mới này, hắn không tức giận chỉ là không muốn dây dưa nhiều với đối phương.
Cùng lắm thì đổi sang nơi khác, không sợ không tìm thấy Hàn Lôi thạch.
"Coi như biết rõ tốt xấu." người thanh niên kia thấy Trần Minh cung kính lễ phép như vậy, đắc ý hừ một tiếng nói: “Cách chúng ta hơn trăm trượng. Các ngươi thoải mái tìm kiếm, quấy rầy chúng ta thì đừng trách ta không khách khí.”
Dứt lời, người thanh niên rung tay. Ba luồng sáng phù lục từ trong ống tay áo gã lóe lên, rồi dán lên một cành đại thụ gần đó. Tích tắc sau, pháp quyết của gã thanh niên kia biến đổi, ba tấm phù lục hóa thành ba sợi thừng dài trói chặt thân cây kia lại. Rồi sợi thừng càng lúc càng siết chặt, tiếng cọt…kẹttt kêu vang, đại thụ hai người ôm không xuể đã bị cắt đứt hoàn toàn, mảnh vụn gỗ bay tứ tung khiến đám chim chóc kinh sợ tản ra bốn phía.
"Chu sư huynh thật lợi hại!"
"Lúc nào chúng ta mới có thể học được thủ đoạn phù lục hóa dây leo đầy cao thâm này a."
"Sau khi trở về nhất định Chu sư huynh phải dạy cho chúng ta!"
Ánh mắt đám đệ tử Huyền Lục phong sáng ngời, nhao nhao tán thưởng. Thanh niên họ Chu kia nghe được đắc ý không thôi, liếc mắt lườm lườm nhìn Trần Minh cùng Từ Ngôn. Ánh mắt kia quả thực hệt như một vị Hoàng đế nhìn tên ăn mày.
Trần Minh bị dọa đến co rụt cổ lại, vội vàng kéo Từ Ngôn tránh ra thật xa.
Mãi đến khi ra khỏi khe núi, Trần Minh mới dừng lại lau canh mồ hôi lạnh, không biết làm thế nào: “Không còn cách nào a, chúng ta chỉ đành đào tìm ngoài rìa này vậy. Nếu may mắn có khi đào được vài khối Hàn Lôi thạch cũng nên.”
“Vừa rồi đám người kia đều là đệ tử Huyền Lục phong?”
Từ Ngôn nhìn về cây cổ thụ bị gãy đổ phía xa kia, miệng hỏi. Lần đầu tiên hắn được chứng kiến uy lực của phù lục, xem ra cũng ngang ngửa với uy lực của pháp khí. Tu hành giả Trúc Cơ cảnh có thể chém ra kiếm khí, còn phù lục nhìn qua lại linh hoạt và kì dị hơn nhiều.
Một tấm phù lục lại có thể biến thành một sợi dây thừng khiến Từ Ngôn đầy hiếu kỳ.
“Đám người Huyền Lục phong tương đối bá đạo, chúng ta hạn chế trêu chọc bọn chúng thì hơn.” Trần Minh nhỏ giọng nói: “Thực ra tên cầm đầu kia chính là Chu Liêm, mang thân phận đệ tử chấp sự, có lẽ gã sẽ nhanh trở thành đệ tử chân truyền thôi. Anh họ ta đã từng nhắc qua về gã.”
"Chẳng phải anh họ ngươi cũng là đệ tử chấp sự hay sao?" Từ Ngôn hỏi.
"Anh họ ta là đệ tử chấp sự nhưng ta lại không phải a, ha ha." Tuy rằng Trần Minh không lớn tuổi bao nhiêu, chỉ chừng trên dưới hai mươi nhưng lại rất biết cư xử, nói tiếp: "Anh họ là anh họ, cũng không thể gây thêm phiền toái cho người ta được. Nhịn một chút sóng yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng nha. Chẳng phải đổi sang nơi khác hay sao? Cũng chẳng có gì đáng nói."
Trần Minh cầm ra một cái cuốc, hỏi: "Từ ca, ngươi không có linh cụ đào sao?"
Từ Ngôn lắc đầu đáp: "Không có, là pháp khí hả?"
"Không phải pháp khí. Linh cụ là dụng cụ làm việc, đào quáng các loại, xúc đất... Đều được cả. Được cải tạo từ pháp khí hạ phẩm luyện chế thất bại mà ra đấy, lại rất rẻ, một linh thạch là có thể mua được."
Trần Minh nói xong, chần chừ một chút rồi nói tiếp: "Việc này tốn sức lắm. Nếu ngươi đã không có linh cụ, chúng ta thay phiên nhau đào vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.