Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 396: Các chủ đại nhân




Dịch giả: Hoangtruc
Nhà ăn Linh Yên các không nhỏ hẹp mà khổng lồ như một tòa tửu lâu. Toàn bộ đầu bếp bên trong đều là đệ tử Linh Yên các cả. Đừng nhìn bọn họ chỉ làm chân sai vặt ở nơi này, thế nhưng cũng là nhiệm vụ trong tông môn, đều được ban thưởng linh thạch định kỳ cả.
Hiện tại Từ Ngôn xem như hiểu rõ ràng. Ở Kim Tiền tông này, chỉ cần tay làm thì hàm nhai, thuận lợi có được linh thạch.
Nhà ăn không có thực đơn, nấu món nào sẽ ăn món đó. Thế nhưng đồ ăn phong phú, có cá có thịt, thậm chí còn không thiếu cả canh ngon rượu ngọt.
Từ Ngôn sớm đã đói meo, vội vã lấy phần đồ ăn cho hai người, còn rất tự giác tươi cười với những đồng môn chịu trách nhiệm xới cơm bên kia. Dù sao ngày sau còn lai vãng nơi đây không biết bao nhiêu lần, để người ta quen mặt mình hãy nói tiếp.
Nhà ăn này không chỉ có tân đệ tử mà còn có rất nhiều môn nhân Linh Yên các. Phòng lớn chứa gần ngàn người hầu như đã kín hết chỗ.
Ở Linh Yên các có tới bốn năm nơi cư trú cho đệ tử tương tự thế này, mỗi nơi lại có một nhà ăn riêng. Có thể thấy chỉ một mình Linh Yên các đã có tới mấy ngàn môn nhân đệ tử, thậm chí có khi hơn cả vạn người.
Càng hiểu rõ tông môn, Từ Ngôn càng thêm kinh hãi.
Trước kia hắn cho rằng Hoàng tộc nơi giới phàm tục đã là một thế lực khổng lồ lắm rồi. Hôm nay đến tông môn tu hành rồi hắn mới biết được, Hoàng thất Đại Phổ chẳng qua chỉ là thủ hạ chạy việc vặt cho tông môn mà thôi. Địa vị bọn họ cũng không khác các trưởng lão kiêm tiểu nhị đang chia thức ăn bên kia là bao cả.
Quái vật khổng lồ... Hôm nay Từ Ngôn chỉ có thể dùng từ này để hình dung về tông môn tu hành thần bí.
Một khi đồ ăn vào miệng thì tư duy Từ Ngôn hoàn toàn đóng băng. Dù cho Khương Đại có ngồi xuống đối diện cũng không cách nào ngăn cản Từ Ngôn ăn uống.
“Quỷ chết đói đầu thai hả?"
Khương Đại nhìn bộ dáng Từ Ngôn đang nhai nuốt hùng hục, cười nhạo nói. Rồi sau đó gã cũng bắt đầu ăn. Vị này vừa mới ăn cơm đã khiến Từ Ngôn suýt cắn trúng đầu lưỡi mình.
Một tràng âm thanh xì xụp như heo rừng nhai thức ăn vang lên. Chỉ trong nháy mắt, phần đồ ăn cho ba người đã bị Khương Đại ăn sạch sẽ không còn thừa lại gì cả.
Đây không phải là ăn, căn bản là nuốt!
Cúi đầu nhìn đồ ăn vẫn còn phân nửa của mình, sắc mặt Từ Ngôn đầy cổ quái.
Rốt cuộc đã gặp được một kẻ còn ăn uống nhanh hơn cả hắn nữa.
"Đến cùng thì ai mới là quỷ chết đói..."
Từ Ngôn thì thầm một câu, tiếp tục ăn cơm. Vừa lúc này, cửa nhà ăn lại bị người đẩy ra.
Một bóng váy áo dài thướt tha đi tới.
Nhà ăn ầm ĩ, tích tắc chợt tĩnh lặng. Một số đệ tử nhìn thấy người tới, sắc mặt lập tức biến đổi, nhao nhao cúi đầu. Thậm chí có người còn như chúi cả đầu mình sát vào bát cơm. Lúc nãy mấy vị trưởng lão Linh Yên các còn đang trò chuyện vui vẻ, hiện tại không nói một lời, tất cả đều cúi đầu, cũng không dám liếc nhìn bóng dáng kia nữa.
Dị tượng đột nhiên xuất hiện khiến đám tân đệ tử nghi hoặc không thôi. Có kẻ còn tò mò đưa mắt nhìn trộm qua, chỉ thấy một nữ tử như tiên tử chậm rãi đi tới.
Nàng mặc một thân váy dài màu xanh lam, tóc mây búi cao, mặt như vẽ. Tuy nói là đi tới, nhưng lại không rõ bước chân nàng. Chỉ thấy nàng như bồng bềnh nhẹ lướt, một làn hương nhẹ thoảng qua hệt như một vị tiên nữ hạ phàm.
Có điều tiên nữ tuyệt mỹ này có chút lạnh lùng, hàng mày cau chặt, ánh mắt như băng, một bộ dạng người khác chớ có tiến lại gần.
Chẳng qua Từ Ngôn chỉ nhìn lướt qua, lập tức cúi đầu xuống.
Hắn không chỉ nhìn thấy nữ tử đang đi tới, mà còn nhìn thấy mấy trưởng lão áo vàng cũng câm như hến lại. Người có thể khiến trưởng lão Hư Đan cúi đầu, dù đẹp đến mấy tốt nhất cũng không nên nhìn.
Nữ tử kia đi qua rồi, phần lớn đám tân đệ tử mới cảm thấy bầu không khí không đúng, từng người cúi đầu không nói. Chỉ có một thanh niên hơn hai mươi tuổi vẫn còn lưu luyến không rời mắt khỏi người nàng. Nhìn qua có vẻ kẻ này là đệ tử thế gia, vừa thấy mỹ nhân đã chuyển sang bộ dạng mất hồn mất vía.
Vốn tưởng chỉ nhìn theo bóng lưng người ta thì sẽ không bị phát hiện ra, cho nên gã đệ tử thế gia kia vừa mới thể hiện ra cái vẻ ngoài thèm thuồng đã đột nhiên bay cả người lên. Là bị người dùng pháp lực khổng lồ nhốt lại trên không trung.
"Thả ta ra! Mau buông ta ra!"
Gã con nhà thế gia này không rõ người nào bắt lấy mình, bèn quơ cào tay chân la lớn đầy hoảng sợ khó hiểu.
"Ngươi đang nhìn cái gì?"
Nữ tử quay lưng về phía gã thế gia, cánh tay xanh nhạt như ngọc đưa ra cầm lấy bát cơm, lạnh giọng hỏi. Giọng nàng như hoa lan nơi u cốc, tuy rằng rất lạnh lẽo, nhưng lại êm tai không kém.
“Mắt ta mọc trên mặt, thích nhìn cái gì ngươi quản được hả?”
Rốt cuộc gã thế gia kia đã biết được kẻ nào đang giam cầm lấy mình, bèn quát nữ tử váy dài kia: “Thả ta ra! Nơi này là Kim Tiền tông, có mặt các trưởng lão ở đây, dã nữ nhân như ngươi không được phép ra oai!”
Chát!
Không đợi gã công tử thế gia kia nói xong, một vết roi đột nhiên xuất hiện ngay giữa mặt gã. Gã rú lên thảm thiết, mũi gãy, răng rơi rụng, miệng phun máu tươi.
Không ai nhìn thấy động tác của nữ tử kia. Hơn nữa, cũng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chát! Chát!
Thêm hai vết roi hằn lên nữa. Lần này là trên người gã. Vốn gã định mắng to, thế nhưng chưa kịp há miệng đã ngất đi.
"Dã nữ nhân?"
Nữ tử váy dài bưng cơm và đồ ăn đi tới trước bàn hai vị trưởng lão, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi hắn nói ai là dã nữ nhân vậy?”
Hai vị trưởng lão kia khom người chừa chỗ cho nàng ta đi vào, vô cùng cung kính đáp lời: “Là nói chính gã đó a. Các chủ bớt giận, hôm qua có một đám tân đệ tử đến.”
"Tân đệ tử?"
Người được xưng là các chủ quay qua gắp thức ăn, lạnh nhạt nói: “Tân đệ tử, là có thể không tuân quy củ, chửi rủa các chủ sao?"
Rặc rặc!
Theo lời nói khẽ của nữ tử, chiếc bàn ăn trước mặt không chút động tĩnh đã bị cắt rời thành hai nữa, mà đồ ăn không chút ảnh hưởng, vẫn còn lơ lửng trên không trung.
“Dám nhục mạ Các chủ, chết!”
Ô...ô...n...g!
Kiếm khí nổ vang, một đạo hào quang lao ra từ trong cánh tay trái của nữ tử phóng thẳng đến gã thế gia đang ngất xỉu bên kia. Lại không có một trưởng lão nào dám ngăn cản lại. Chắc chắn trúng chiêu này, gã tân đệ tử kia phải chết không nghi ngờ gì.
Ngay khi tay trái của nữ tử này phát ra kiếm khí kinh người, tay phải nàng tay cũng triển khai ra một đạo kiếm khí. Hai đạo kiếm khí kia lại quỷ dị va chạm vào nhau ngay khi sắp tới gã tân đệ tử, tràng diện khiến người người sợ hãi lại hoàn hảo triệt tiêu lẫn nhau.
Giữa không trung, một vòng sóng khí tứ tán đi ra.
Cử động quái dị của nữ tử khiến Từ Ngôn phải vụng trộm liếc qua nhìn. Hắn lập tức phát hiện trên người vị các chủ này dâng lên hai khí tức hoàn toàn bất đồng nhau. Một loại như khói, một loại như mưa. Hai khí tức như đang hỗ trợ lại như xơi tái nhau, nhìn qua vô cùng quỷ dị.
Cảm giác của đối phương quá mức nhạy cảm, Từ Ngôn không dám nhìn nhiều, bèn lướt qua rồi lập tức cúi đầu xuống.
Các chủ cũng không ăn cơm, váy dài khẽ động, chậm rãi rời đi. Đến khi bóng dáng nữ tử đã khuất xa, nhà ăn mới vang lên từng tràng thở phào. Nhưng thể nhìn thấy vị các chủ này, đám đệ tử cũ kia còn không dám thở gấp ra.
Các chủ đi xa rồi, Từ Ngôn lại liếc mắt nhìn qua Khương Đại đối diện. Hắn phát hiện trong ánh mắt Khương Đại xẹt qua một tia lạnh lẽo nhìn theo nữ tử đã đi xa.
"Nhiếp sư huynh, vị các chủ vừa rồi kia là ai vậy? Thiếu chút nữa đã giết người rồi!” Trương Kỳ nhìn gã thế gia thiếu chút nữa bị giết mất kia, sợ hãi hỏi thăm.
Lúc này Nhiếp Ẩn mới gọi vài môn nhân đến, sai bọn họ đưa tân đệ tử kia đi chữa thương. Sau đó y mới cười khổ nói với đám tân đệ tử còn lại: “Đó là các chủ đại nhân Linh Yên các chúng ta, cường giả Nguyên Anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.