Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 1066: Cơ mật của địa kiếm tông thượng




Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
***
Những Kim Đan Vân Hạ Phong kia cũng không biết Từ Ngôn không phải là đệ tử Trúc Cơ Cửu Phong động.
Hắn vẫn luôn trà trộn vào trong đám đệ tử Cửu Phong động, một khi bị chỉ điểm ra rồi thì Phó Ngọc và Trình Vũ Đức cũng không có lý do gì bảo vệ một ngoại nhân cả.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của Lương Triết, Từ Ngôn nhìn nhìn bệ đá bị đảo ngược trên đỉnh đầu rồi thở dài một hơi.
Mất đi sự che chở của Kim Đan Vân Hạ Phong, Từ Ngôn đã trở thành đệ tử bình thường không chỗ nương tựa như hai ngàn đệ tử bình thường vừa đi vào Băng Hỏa lộ lúc trước mà thôi. Dù lúc này hắn có dùng phi thạch đánh rớt cao thủ trận đạo thúc giục bệ đá trên đỉnh đầu xuống cũng vô ích. Đến lúc đó hắn không chỉ không dẫn được hỗn loạn nổi lên mà còn trở thành công địch của cả Vân Thượng Phong cùng Vân Hạ Phong không chừng.
Do dự chốc lát, đáy mắt Từ Ngôn xẹt qua một tia lạnh lẽo, sắc mặt lại càng thêm thật thà chất phác. Sau đó hắn bị áp giải đến cạnh Băng Hỏa lộ. Chung Nhị chọn đường lửa, hắn chỉ có thể đứng cạnh lối vào con đường băng.
"Lẩn trốn kĩ lắm rồi mà, đến Kim Đan còn không thấy sao ngươi thấy được ta?" trước khi vào trong Băng Hỏa lộ, Từ Ngôn vẫn giữ vẻ điềm nhiên như không có việc gì quét mắt nhìn qua Chung Nhị phía đối diện. Đối phương hiện đang khẩn trương mà không ngừng nắn b óp hai tay mình.
"Có thấy thấp thoáng bóng ngươi. Không giấu gì ngươi, mắt ta đặc biệt tốt. Đi thôi Từ sư đệ, chúng ta là bạn đường nha, mệnh khổ, ài mệnh khổ à!" Chung Nhị than thở, bị Kim Đan sau lưng quát tháo đành cất bước vào trong con đường lửa.

Lúc bóng dáng Chung Nhị và Từ Ngôn sắp sửa biến mất nơi lối vào Băng Hỏa lộ, chợt có một tiếng vù vù từ trên trời kéo đến. Rồi một thứ gì đó đen sì sì từ trong đám cỏ hoang trên đỉnh đầu rớt xuống.
"Cẩn thận!"
Trình Vũ Đức hô lớn. Y tưởng rằng vết rách không gian xuất hiện bèn vội vàng lui về phía sau, dùng pháp bảo chen chắn trước người. Những Kim Đan khác cũng biến sắc mặt, nhao nhao lùi lại phía sau.
Bịch một tiếng, vật đen sì kia nện mạnh xuống mặt đất đen kịt khiến một đống bùn đất bắn tung tóe lên. Hóa ra đó không phải là vết rách không gian nguy hiểm gì cả mà là một khúc rễ cây cực lớn.
Ngay lúc rễ cây cực lớn nện xuống lối vào Băng Hỏa lộ, bóng dáng Từ Ngôn và Chung Nhị đều đã biến mất không còn thấy gì nữa. Nếu hai ngươi đi chậm một bước thôi không chừng đã bị nện trúng rồi.
"Rễ cây?"
Lương Triết nhấc chân đá vào khúc rễ cây đen sì. Tới gần khúc rễ đó còn có thể ngửi thấy mùi cây gỗ mục nát nữa.
Lương Triết ngẩng lên nhìn đỉnh đầu, nhấc chân đá khúc rễ cây qua một bên. Hiện tại Lưỡng Nghi viên đang ở hình thái đảo ngược. Vì Băng Hỏa lộ mở ra, không gian Lưỡng Nghi viên sinh ra chấn động, toàn bộ mặt đất trải đầy cỏ cây lúc trước đã bị chuyển lên trên đỉnh đầu nên có rễ cây trong đất bùn rơi xuống bên dưới cũng không có gì kỳ quái.
Hai ngàn Trúc Cơ đều đi vào Băng Hỏa lộ, đám người Lương Triết và Trình Vũ Đức không theo sát phía sau mà còn lùi lại mấy bước, đồng thời ngẩng đầu nhìn cả về ba mươi sáu vị cao thủ trận đạo nơi bệ đá.

"Hai ngàn người đã vào, bắt đầu đi, thắp sáng Băng Hỏa lộ."
Giọng điệu của Lương Triết trở nên lạnh như băng. Không chỉ gã mà sắc mặt của Phó Ngọc, Trình Vũ Đức và đám Kim Đan Vân Hạ Phong cũng trở nên nặng nề hơn hẳn.
Ba mươi sáu vị cao thủ trận đạo bên cạnh bệ đá trên đỉnh đầu đồng thời biến ảo pháp quyết, đánh ra một đạo pháp ấn huyền ảo vào bệ đá. Pháp ấn chui vào, đường vân tròn thứ hai bên cạnh bệ đá sáng lên.
Hai đường vân tròn sáng lên khiến hai lối vào kia xảy ra biến đổi. Cửa động có ánh lửa phun ra nuốt vào nay biến thành lửa cháy hừng hực ngút trời, trong ngọn lửa còn loáng thoáng có tiếng kêu r3n xen lẫn.
Bên đường băng, màn sáng lưu chuyển giữa vòng xoáy đã ngưng đọng lại, kết thành băng cứng. Giữa lớp băng cứng đó bắt đầu xuất hiện từng sợi tơ máu giăng đầy như mạng nhện, âm trầm khiến người ta phải sợ hãi.
Thấy một màn này, sắc mặt đám đệ tử Cửu Phong động không đi cùng hai ngàn Trúc Cơ tiến vào Băng Hỏa lộ đã trở nên tái nhợt. Bọn họ mơ hồ nhận ra, e là hai ngàn đồng môn lúc trước có lẽ không thể nào ra ngoài được nữa.
Thế lửa ngập trời, tầng băng vỡ vụn, nhìn như thể một màn sân khấu được cuốn ngược lên. Khí lạnh của đường băng và khí nóng của đường lửa như hội tụ vào nhau. Hai luồng khí tựa như va đập vào nhau giữa không trung, như thể hai kẻ thù địch triệt tiêu lẫn nhau.
Cục diện quỷ dị khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một bầu không khi áp lực.
Không lâu sau, trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề khi hai luồng lực nóng lạnh trừ khử nhau, đầu ngọn cây khô của hai gốc cổ thụ đang mọc ngược bắt đầu chảy ra hai luồng ánh sáng khác hẳn nhau.

Một là đỏ lửa, một là trắng tuyết!
Hai luồng ánh sáng chậm rãi chảy xuôi xuống mặt đất tối đen như mực, tọa thành hai cánh cửa cực lớn nối thẳng đến lên trời.
Sóng nhiệt tức tốc cuồn cuộn mà ra, khí lạnh theo đó cũng tứ tán tản ra. Hai cánh cửa chân chính ầm ầm mở ra!
Tuy rằng trời đất trong Lưỡng Nghi viên không tính là cao nhưng cảnh tượng hai cánh cổng ánh sáng nối liền với bầu trời vẫn cực kỳ kinh người. Ngay lúc cánh cổng ánh sáng mở ra, ba mươi sáu cao thủ trận đạo chung quanh đài đá cũng đồng loạt từ trên không trung đáp xuống mặt đất.
Mắt trận đã được mở ra hoàn toàn, ở lại bên cạnh bệ đá cũng không có tác dụng gì.
"Cuối cùng đã thắp sáng, Băng Hỏa lộ...." Phó Ngọc thấp giọng tự nói.
"Cũng may không phụ lòng tông chủ ủy thác, chúng ta thành công rồi." Sắc mặt Trình Vũ Đức không rõ đang mừng rỡ hay bi ai, hoặc giả có cả hai loại tình cảm đó đồng thời nảy sinh trong lòng y.
"Vân Thượng Phong, đi hỏa lộ!"
Lương Triết đứng trước cửa hỏa lộ cảm nhận một lúc lâu, chắc chắn rằng Băng Hỏa lộ đã mở ra hoàn toàn bèn phân phó một tiếng, dẫn đầu đi thẳng vào cánh cổng ánh sáng đỏ thẫm.
Sau lưng Lương Triết là hơn ba trăm Kim Đan Vân Thượng Phong. Không ai trong đám tu sĩ Kim Đan này do dự. Tất cả đều nhanh chóng xông thẳng vào trong hỏa lộ.

"Vân Hạ Phong, đi băng lộ!"
Thấy Lương Triết tiến vào hỏa lộ, Trình Vũ Đức cũng hô to một tiếng, dẫn đội vọt vào cánh cổng ánh sáng màu trắng. Phó Ngọc theo sát phía sau.
Không chỉ có tu sĩ trong Lưỡng Nghi viên nhìn rõ ràng cảnh tượng hai cánh cổng ánh sáng cực lớn mở ra, mà các cường giả Nguyên Anh Địa Kiếm tông đứng ở khe núi thứ mười cũng đã nhận thấy động tĩnh.
Bộ dáng núi thứ mười đã thay đổi. Toàn bộ những đường nứt nẻ trên thân núi đã khép kín lại. Nửa khúc trên ngọn núi xuất hiện sương mù tản mát ra khí tức khét lẹt, còn nửa th@n dưới ngọn núi lại phủ kín một tầng băng. Nhìn qua, ngọn núi không chỉ kỳ dị mà còn hàm chứa biến hoá kỳ lạ.
"Băng Hỏa lộ mở ra, Lưỡng Nghi viên đã hoàn toàn được củng cố, núi thứ mười đã hiện ra bộ dáng thật... Đi đi, cẩn thận một chút."
Tông chủ trầm giọng phân phó xong, ba thiên kiêu Địa Kiếm tông vẫn để bản thể xếp bằng ở ngoài núi, còn ba phân thân kỳ dị đã đồng loạt nhảy vào trong sơn động, thoáng cái đã biến mất tung tích.
"Lấy mười núi làm bệ đặt, Lưỡng Nghi viên làm bàn cờ, băng hỏa làm quân cờ, liều mạng chơi một ván cờ. Rốt cuộc hai vị lão nhân gia muốn đấu tới khi nào, hay phải chăng hai vị cường giả Hóa Thần đã không còn sức phá vỡ cấm chế trở về nhân gian?"
Dưới ngọn núi thứ mười, một vị lão phụ tóc trắng cảnh giới Nguyên Anh phá vỡ bầu không khí trầm mặc trong đám Nguyên Anh, mang đầy bất đắc dĩ nói: "Ba trăm năm, nguyên thần của Đại trưởng lão không về, không lưu lại nhục thân tọa hóa. Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đấu đánh nhau ở đây đã nhiều năm. Cứ như thế, trừ phi Địa Kiếm tông xuất ra Hóa Thần, nếu không nhất định xuống dốc rồi sẽ bị quên lãng nơi Tây Châu Vực này thôi."
"Chí cường không đi ra nhất định có nỗi khổ tâm riêng. Nếu hai vị trưởng lão có điều phân phó, hẳn ba người Như Phong bọn họ sẽ biết được."
Từ khi núi thứ mười hiển hiện ra hai cực nóng lạnh, hai hàng lông mày của tông chủ Cổ Phan Kỳ vẫn không ngừng cau chặt. Ông ta thở dài, lắc đầu nói: "Năm đó Đại trưởng lão sáng lập ra Băng Nhai hóa cảnh, từ đó ba vị Hóa Thần một đi không trở lại. Rốt cuộc không ai biết được ở chỗ sâu trong hóa cảnh đã xảy ra chuyện gì."
"Chưa hẳn không ai biết. Có lẽ có người biết những không nói ra. Ngươi nói có phải không Hồng trưởng lão?" Lão phụ tóc trắng nghe tông chủ nói như vậy bèn giương mắt nhìn về phía Hồng Tâm Vũ, giọng điệu cổ quái nói: "Hồng trưởng lão là hậu bối bổn gia của Đại trưởng lão, không thể không biết chút gì về chuyện năm đó được."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.