Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Chương 33: Tại sao ai cũng biết ta bị đoạt xá?




"Ngươi đã đưa ra một quyết định đúng đắn, tiểu tử!"
Người thiếu niên cười mà nói. Sau đó, hắn chìa bàn tay về phía Trần Khai.
Một lúc sau, thấy Trần Khai vẫn không phản ứng gì, người thiếu niên sốt ruột mà nói:
"Mau đưa tay của ngươi ra đây, còn đơ ra đó làm gì?"
"Hả?"
Trần Khai nghi hoặc kêu lên, nhưng vẫn đưa tay ra cho người thiếu niên. Bắt lấy tay của Trần Khai, người thiếu niên gật gù mà nói:
"Ừm... Tay cũng săn chắc đấy! Đánh chắc cũng khá đau đây!"
Trần Khai:???
Cái quần què gì vậy?
Có nên tin tưởng vào người này không?
Trần Khai còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, chợt thân thể hắn dần dần trở nên nặng nề. Như có thứ gì đó không ngừng bị rút ra khỏi cơ thể hắn.
Trước mắt Trần Khai, hình dáng người thiếu niên ngày càng rõ ràng hơn, thân thể dần dần trở nên chân thật, không còn mịt mờ như trước nữa.
Trần Khai định mở miệng nói gì đó, người thiếu niên đã đáp lời ngay tức thì:
"Đừng lo lắng, ta chỉ hấp thu một ít linh lực trong người của ngươi thôi. Không chết ai được... Cùng lắm là linh hồn của ngươi bị tổn hại một thời gian ngắn thôi"
Ừm... Hóa ra là vậy
Trần Khai vừa mới thở phào, người thiếu niên lại mở miệng ra nói tiếp:
"Chắc cũng chỉ khoảng hai ba năm thôi, không dài lắm."
Cái rắm! Rõ ràng hai ba năm là rất dài chứ?
Đơn vị đo thời gian của chúng ta có chênh lệch khá lớn đấy. Không đúng! Phải là quá lớn chứ???
Mấy vị lão đại đều có khái niệm thời gian khủng bố như thế sao?
Trần Khai run rẩy khóe miệng, sau đó cất giọng đầy lo lắng:
"Thế nếu linh hồn bị tổn hại thì tôi sẽ như thế nào?"
Người thiếu niên đáp lại, khuôn mặt của hắn vẫn giữ vẻ bình thản như thế, không ngừng mà hấp thu linh lực trong người Trần Khai:
"Nhẹ thì không sao, nặng thì trở nên ngơ ngơ ngác ngác trong quãng thời gian đó thì phải."
Trần Khai trầm mặc một hồi, sau đó lại hỏi:
"Vậy tại sao ngài lại hấp thu linh lực trong người tôi?"
"Ngươi muốn ra khỏi nơi này chứ?"
Nhận thấy Trần Khai vừa gật đầu, người thiếu niên nói tiếp:
"Nếu ta có đủ linh lực, ta có thể làm mấy cái đại loại như dịch chuyển hay là xé nát không gian. Nên bây giờ ta đang hấp thu linh lực của ngươi để làm việc đó, ngươi hiểu rồi chứ?"
"Tôi hiểu, nhưng..."
Vấn đề là cái việc này không an toàn một chút nào!!! Động một tí là ngơ ngác suốt hai ba năm, quá là nguy hiểm!
Trần Khai oán thầm trong bụng. Nhưng mà để thoát khỏi cái nơi quỷ quái này thì hắn đành phải ngoan ngoãn ngồi yên để người thiếu niên này "sạc pin".
Một hồi lâu sai, người thiếu niên thả tay Trần Khai ra, lúc này thân thể hắn trở nên rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều, đổi lại thì thân thể của Trần Khai lại trông mờ nhạt như mấy hồn ma trong phim ảnh vậy.
Người thiếu niên gật gù, sau đó hắn phất tay lên.
Trước mặt hắn, một khe hở dần dần xuất hiện giữa không trung, Trần Khai bằng mắt thường có thể thấy được bên kia khe hở là những dãy nhà cao tầng.
Người thiếu niên bước đi vào, chợt hắn quay đầu lại nói với Trần Khai:
"À... Sau này cứ gọi ta là Nguyệt Dạ."
Trần Khai ngơ ngác gật đầu. Người thiếu niên bước chân vào, lần này bộ dáng của hắn rất có phong thái của một vị cao thủ lâu năm. Người mặc kimono tím, bên hông đeo một thanh võ sĩ đao,...
Một lúc sau, bên kia khe hở bỗng có người kêu lên:
"Ngươi mẹ nó còn không bước vào? Ta không duy trì khe hở lâu được đâu đấy!"
Trần Khai:...
Thực sự xin lỗi, phong thái cao thủ của ngài vừa bay mất hết rồi.
- --
"Tiểu thư, chính là ở nơi này!"
Yako chỉ về phía trước, khuôn mặt vô cảm mà nói.
Đáp lời nàng, Âm Tử gật gù bước lên phía trước nhìn xunh quanh, sau đó hỏi nàng:
"Ta vẫn không thấy người đâu..."
Nghe thấy thế, Yako chợt ngơ ngác, sau đó nàng cũng quan sát khung cảnh nơi đây. Bên cạnh nàng, Âm Tử mở miệng, nói với giọng đầy dịu dàng:
"Quả nhiên là dạo này em mệt lắm đúng không? Thế mà cũng gặp ảo giác, xem ra em thực sự mệt mỏi quá rồi..."
"Không phải! Em thực sự đã gặp một người ở đây mà! Tiểu thư nhìn xem, trên mặt đất còn có vết kiếm của em!"
Yako hối hả giải thích, nhưng đáp lại nàng, Âm Tử chỉ ôn nhu nhìn nàng mà nói:
"Ta hiểu, ta hiểu! Bây giờ em mau về phòng mà nghỉ ngơi đi..."
Yako:...
Chả lẽ mình thực sự gặp ảo giác?
Yako ìu xỉu đi về phòng, trên đường đi nàng còn nghĩ như vậy.
Mà lúc này. Thấy nơi này chỉ còn một mình nàng. Âm Tử quan sát xunh quanh, sau đó khẽ nhíu mày.
Không gian ở đây bị xé rách một lần? Rốt cuộc là do ai làm? Tại sao nàng lại không phát hiện gì cả?
Rốt cuộc là ai?
Cả nơi này đều do sức mạnh của nàng tạo thành, vậy mà bây giờ lại có kẻ có thể ra vào ở đây... Vấn đề nghiêm trọng rồi.
Đang suy nghĩ như vậy, ánh mắt của Âm Tử chạm phải thứ gì đó.
Trước mặt nàng, một thứ gì đó được gói giấy bạc đang nằm trên mặt đất, xem ra là kẻ đột nhập đã đánh rơi thứ này.
Nhưng vấn đề không phải ở đây, thông qua hàng ngàn năm cuộc đời của Âm Tử, nàng có thể kết luận rằng... Thứ này ăn được, hơn nữa còn ăn rất ngon!
Nghĩ tới việc hàng ngày phải ăn mấy thứ như thịt yêu thú, linh thảo,... Âm Tử bắt đầu cảm thấy ngán về điều này. Nhìn về thứ đồ vật kỳ lạ ở trước mặt nàng, nàng bất tri bất giác nuốt nước bọt.
Liếc mắt ra xunh quanh. Nhận thấy xunh quanh không có ai, Âm Tử cúi xuống định nhặt vật đó lên.
Bỗng, tiếng kêu của Yako vang lên khiến nàng giật mình:
"Tiểu thư! Thực sự là có kẻ đột nhập! Quyển sổ mà em đưa cho hắn bây giờ thực sự không có nữa!"
Yako vừa đi về phòng, chợt nhận ta quyển sổ của nàng không có nữa.
Tuy đó chỉ là một cuốn sổ bình thường, thậm chí còn không có gì mạnh mẽ nhưng mà điều đó cũng chứng tỏ được có nàng thực sự không gặp ảo giác chút nào.
"Tiểu thư, tại sao người lại có vẻ như đang nhai thứ gì đó vậy?"
Nghe Yako thắc mắc như thế, Âm Tử lúng túng nở một nụ cười, sau đó từ bên hông lấy ra một chiếc quạt xếp. Mở ra mà che đi khuôn mặt của mình, chỉ để lại một đôi mắt đầy tà mị mà nhìn Yako:
"Sao em lại nghĩ như vậy đây?"
Nhận thấy khuôn mặt của Yako dần dần trở nên lúng túng, Âm Tử gật gù.
May quá, suýt thì bị phát hiện.
Ừm... Thứ này ngọt thật, ăn cũng rất ngon. Giá như mà có nhiều hơn thế nữa thì tốt.
"Tiểu thư, người đang ăn thứ gì vậy?"
"Đâu có? Em quả nhiên bị ảo giác nặng rồi."
- --
"Này, ngươi làm rơi mất xác rồi kìa!"
Nghe thấy cô bé trước mặt nói thế, nụ cười trên mặt Trần Khai cứng lại.
Mụ nội nó, tự dưng vừa bước vào khe hở thì xunh quanh bỗng nhiên như có chấn động mạnh xảy ra, đến lúc ra khỏi thì người thiếu niên biến đâu mất, để lại hắn ở đây.
Nhìn thấy cô bé trước mặt đang đọc sách tiến đến phía mình, chỉ hỏi nàng một câu, ai ngờ nàng lại nói ra câu man rợ như vậy.
Khoan! Mất xác??? Bị đoạt xá cũng tính là mất xác ư?
Mà tại sao cô bé này lại biết điều này?
- --
Năm ngày không đăng chương, thực sự rất xin lỗi các bạn đọc.
Dù sao thì cũng gần tới mùa thi cử, mong mọi người thông cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.