Nhất Mộng Phong Lưu

Chương 11: Bị phạt




"Chết mất. Tiểu Âu, tiểu Muội. Help me~" Lắng nghe tiếng trời gần bốn tiếng, Thẩm Ngọc úp mặt nghiêng đầu nhìn về phía hai cô bạn rên rỉ. Đầu cô sắp to bằng cái đấu rồi.
"Ráng thêm vài phút nữa đi, sắp tới giờ ăn trưa rồi." Tiểu Muội vỗ bộp bộp lên lưng cô.
"Muốn ám sát thì vỗ vào đầu tớ luôn đi, đập vào lưng chỉ gãy xương thôi." Thẩm Ngọc tiếp tục suy yếu rên rỉ.
"À hả, vậy Triệu Mẫn ngươi hãy đỡ Cửu âm bạch cốt trảo của Chu Chỉ Nhược ta. Tiếp chiêu!" Tiểu Âu xòe năm ngón tay thon dài, bày ra vẻ mặt hung ác.
Thẩm Ngọc thấy vậy lập tức ôm tay Mạc Lệ Châu, tỏ vẻ ủy khuất nói:
"Vô Kỵ, chàng mau cứu thiếp."
Tiểu Muội và Đoàn Lang cũng thấy tinh thần được bơm thêm sinh khí, vẻ mặt uể oải khi ngồi nghe giảng lập tức thay đổi thành vẻ mặt hứng thú xem kịch vui.
Mạc Lệ Châu lạnh lùng nhìn Thẩm Ngọc nói:
"Triệu cô nương, hôm nay là ngày ta thành thân với Chỉ Nhược, mong Triệu cô nương mau rời khỏi đây."
Tiểu Âu bóp bóp năm ngón tay, tay còn lại cũng ôm chặt lấy cánh tay của Mạc Lệ Châu:
"Có buông Vô Kỵ của ta không? Hay muốn thấy ngũ trảo mới biết rơi lệ."
Thẩm Ngọc làm sao chịu thua, lập tức hít hít mũi nói:
"Trương Vô Kỵ. Nếu như hôm nay ngươi không chịu đi theo ta...ta sẽ...ta sẽ..."
"Sẽ sao chứ?! Vô Kỵ sẽ không đi theo ngươi đâu, phải không Vô Kỵ ca ca~~~" Lúc tiểu Âu nhìn Thẩm Ngọc thì hất cằm kiêu ngạo, khi nhìn Mạc Lệ Châu thì nũng nịu dịu ngoan. 
Tiểu Muội và Đoàn Lang che miệng cười thầm.
Mạc Lệ Châu cũng rất nhập vai, thâm tình nhìn tiểu Âu:
"Chỉ Nhược, đời này kiếp này của Trương Vô Kỵ ta chỉ cần có nàng. Triệu Mẫn quận chúa gì đó, muội cứ một trảo chụp chết ả đi. Nếu ả không chết thì ta sẽ cho ả ăn thêm Cửu dương thần công trộn Càn khôn đại na di."
Nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Thẩm Ngọc, Mạc Lệ Châu, tiểu Âu, tiểu Muội và Đoàn Lang đều nhịn không được cười phá lên. 
"Các anh chị kia. Đứng lên." Giáo sư Hình chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bọn họ.
Mười mắt nhìn nhau, mọi người thu lại ý cười đàng hoàng đứng lên. 
"Các anh chị vui lắm đúng không? Thích cười đúng không? Tôi cho anh chị ra ngoài hành lang đứng cười cho đến hết giờ học mới thôi đấy. Nếu cười không được thì chép hết cuốn mười ngàn bài thơ Đường cho tôi." Giáo sư Hình vỗ vỗ lên cuốn sách dày đến nỗi chọi chó - chó còn chết lè lưỡi trên bàn. 
Năm người lập tức nuốt nước miếng, đi ra ngoài với vận tốc chậm nhất có thể trong ánh nhìn hâm mộ của cả phòng. Sau đó đứng ngoài hành lang bắt đầu cười như điên. 
Thấy ánh mắt ra hiệu của Mạc Lệ Châu, Đoàn Lang vừa cười vừa đưa cánh tay đeo đồng hồ lên cho mọi người xem.
Còn có một phút. 
Vẻ mặt mọi người lập tức dãn ra, tiếp tục cười. 
Không ngờ đã làm trò hề cho cả phòng học còn bị bạn trai của Mạc Lệ Châu thấy. 
Phàn Luân là giáo sư khoa Ngoại Ngữ du học từ bên Mỹ về, vẻ ngoài đẹp trai đã đủ chết người rồi, còn có gia thế vững chắc, hắn vừa tới đây dạy đã khiến không biết bao nhiêu nữ sinh điên cuồng. Nhưng sau bao nhiêu lượt tấn công dữ dội, giáo sư Phàn đã là hoa trong chậu của Mạc Lệ Châu. 
Hôm nay Phàn Luân hết tiết sớm nên tính toán về phòng ăn cơm trưa không ngờ lại thấy được cảnh tượng cô bạn gái già đời cười đến đỏ cả mặt ngoài hành lang.
"Nhìn nữa về nhà em đè chết anh." Mạc Lệ Châu thẹn quá thành giận nói khẩu hình với Phàn Luân.
Phàn Luân nhún vai, tiếp tục sải bước chân phong độ đi ngang qua như không hề quen biết. 
Đúng lúc này cũng hết tiết, năm người đều đỏ bừng mặt đi vào lấy túi xách.
"Uây, không sao chứ?" Cả ba người đều biết quan hệ giữa Mạc Lệ Châu và giáo sư Phàn, thấy vẻ mặt chù ụ của cô nàng thì cũng có chút chột dạ.
"Không sao, tớ đang nghĩ đến tuần qua mình vừa tăng cân, hắn dám chê mình mập, trưa nay lại có món gà chiên sốt nước mắm. Mình không biết có nên ăn hay không?" Mạc Lệ Châu xoa bóp vòng eo thon, rầu rĩ nói.
Thẩm Ngọc, tiểu Âu và tiểu Muội lập tức nhìn nhau, thấu hiểu trong mắt đối phương nghĩ gì. Lão đại lại lên cơn, chúng ta nên lặng thầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.