Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 102: Thịt bò cà ri giá lâm




Làm một chương chúc mừng năm mới!!!
Thịt viên hoa đào trong mắt nhóm người ở đây tuy rất ngạc nhiên yêu thích, nhưng cùng lắm cũng chỉ là điểm tâm nho nhỏ trước khi dùng cơm, chân chính vai chính kỳ thực là một đầu đà ngưu mà nhóm giống đực hợp lực bắt được.
Loại trâu này tuy là động vật ăn cỏ, nhưng từ bề ngoài nhìn thấy thì hơi không hài hòa. Chính xác mà nói là Đinh Tiếu cũng không cho rằng con vật như này là trâu, tuy nó thực sự có sừng trâu, chân trâu và đuôi trâu, nhưng gương mặt kia thấy thế nào cũng quái dị. Hình dung như vậy đi, nó có đôi mắt ưng, tuy vừa tròn vừa sáng, nhưng đặt ở trên cái khuôn mặt gần nửa mét kia thật sự là nhỏ đến đáng thương. Nó còn có lỗ tai báo, tròn tròn nho nhỏ, tỷ lệ cũng tương tự. Nó có hàm răng của hổ, chỉ cái này thôi cũng đã thực dọa người. Ngoạn ý này răng nanh cực kỳ giống mãnh thú ăn thịt, nhưng răng cửa của nó lại càng thêm sắc bén, Đinh Tiếu tính toán một chút, lấy trình độ sắc bén cùng kích cỡ của cái răng cửa này, một ngụm đi xuống chỉ sợ cỏ ngay cả rễ cũng bị mang theo, bật khỏi đất a!
Hạ cha giải thích với con trai như này: "Vì trên lưng của nó có bướu giống như lạc đà, cho nên mới gọi nó là đà ngưu. Con đừng thấy nó thoạt nhìn hình dạng cồng kềnh, nhưng rất linh hoạt. Còn cái đuôi và chân có lực công kích đều rất hung mãnh, hơn nữa sức lực đặc biệt lớn, cũng coi như là một loại dã thú mà một mình đơn độc khó bắt giữ được. Trên cơ bản là mãnh thú giống như sài báo, không có tầm mười người là không đối phó được đà ngưu."
Nhìn cái đầu này Đinh Tiếu liền biến ngoạn ý này rất khó một mình bắt được, nhưng nghe được lạc đà, cậu lập tức tò mò: "Cha, Thanh Sâm chúng ta cũng có lạc đà?"
Hạ cười lắc đầu: "Nơi này chúng ta không có, nhưng là Xích Loan và Bạc Sa bên cạnh có lạc đà, ta thấy người tộc mèo rừng dùng lạc đà để vận chuyển đồ vật, lạc đà thực là có thể thể chở đồ vật."
Lạc đà có thể trở đồ Đinh Tiếu đương nhiên biết, nhưng người tộc mèo rừng đã có người thuần hóa động vật giúp bọn họ vận chuyển, này không thể không nói là một loại tiến bộ: "Vậy cha, chúng ta có phải cũng có thể bắt ngựa và lừa gì đó trở về kéo xe hay không?"
Lúc này Khôn cũng sán lại gần, tức ôm vai Tiếu Tiếu: "Không được, chúng nó quá chậm."
Hạ cha cũng gật đầu: "Giống đực tộc Dực Hổ chúng ta tốc độ phi thường nhanh, hơn nữa sức lực so với mấy dã thú kia lớn hơn nhiều, tự mình có thể kéo xe."
Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, thì ra...những động vật đó là...bị ghét bỏ sao!
Bởi vì đà ngưu rất lớn, cho nên cho dù bọn họ buổi trưa cùng nhau ăn cũng không thể tiêu diệt hết, cho nên lấy ra bộ phận để ăn bữa trưa, mỗi một giống đực còn được chia tới rất nhiều thịt trâu. Lượng thịt này đúng là tương đối kinh người, không khỏi khiến Đinh Tiếu nhớ tới thú ăn mòn mà Khôn bắt được năm ngoái.
Vì thế cậu hỏi: "Khôn, thịt thú ăn mòn kia anh ăn luôn?"
Khôn mặt than lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi: "Rất khó ăn! Đương nhiên phải ném đi!"
Đinh Tiếu lập tức truy vấn: "Khó ăn như nào?" Nhiều thịt như vậy cư nhiên bị vứt đi, thật sự là bút tích quá lớn!
Khôn trả lời: "Rất chua cũng rất chát, dù sao chính là hoàn toàn không thể nuốt xuống nổi. Cho dù mùa đông không có đồ ăn, cũng không có ai sẽ đi ăn thịt thú ăn mòn, ăn nhiều sẽ nôn. Em nghĩ gì mà lại hỏi cái này?"
Đinh Tiếu nhếch miệng cười một chút: "Chính là nhìn kích cỡ con đà ngưu này với thú ăn mòn cũng không khác mấy, mới nhớ tới hỏi một chút, anh nói nhiều thịt như vậy, vứt đi quá đáng tiếc."
Khôn hiểu rõ gật gật đầu: "Không tiếc, chúng ta không ăn thì sẽ có một số dã thú sẽ ăn, ta là chia ra để vứt, số thịt đó dẫn tới không ít dã thú, thu hoạch không nhỏ."
"..."Thì ra là đại lão hổ nhà mình dùng một chiêu dử mồi này! Thật quá lợi hại!
"Anh thật đúng là biết tận dụng cơ hội."
Đối với từ ngữ mới mẻ Đinh Tiếu ngẫu nhiên thốt ra Khôn ca đã hoàn toàn tiếp nhận, hơn nữa ý nghĩa trên mặt chữ hắn cũng hiểu một chút, đại khái cũng đã hiểu ý tứ. Tuy nếu không hiểu hắn tuyệt đối sẽ lập tức đặt câu hỏi.
"Đó là đương nhiên, lãng phí là việc đáng xấu hổ."
Đinh Tiếu dùng sức gật đầu: "Ừ ừ ừ, vậy Khôn, anh thái một chút thịt trâu, thành khối, em thử làm một món ăn mới, lần đầu tiên làm không cần nhiều lắm, để tránh lãng phí."
Khôn trả lời: "Yên tâm, em làm thành dạng gì ta cũng sẽ ăn hết, tuyệt đối không lãng phí."
Đem thổ ốc rửa sạch ở cạnh suối nước, Đinh Tiếu dùng bối đao đem vỏ thổ ốc tước bỏ, phần bên trong là màu vàng, cầm trên tay, ngón tay tiếp xúc với phần thịt của thổ ốc lập tức bị nhiễm màu vàng, hơn nữa người trong phạm vi hai ba mét đều có thể ngửi được loại hương vị kỳ quái này.
Cũng không phải tất cả mọi người đều nếm thử qua loại thổ ốc này, vì các lão nhân đều nói thứ này không thể ăn, mùi vị rất khó ngửi, cho nên tự nhiên hậu nhân sẽ không động tới. Vì vậy trừ bỏ Hạ cha và Quỳnh ba ra, những người khác đối với mùi vị của thứ này đều là không có chút khái niệm gì.
Kinh tiến lại gần cẩn thận ngửi một chút mùi vị, kết quả vừa mới để sát vào liền hắt xì một cái: "Cái này thực sặc, hương vị quái quái, nhưng cảm giác có vẻ rất cay."
Đinh Tiếu đã ngửi một hồi lâu nên cảm giác tốt hơn một chút so với bọn họ: "Hẳn là vậy, ta nếm thử." Nói xong dùng bối đao tước một mảnh nhỏ cho vào miệng, quả nhiên là vị cay, hương vị cà ri phi thường nồng đậm, nhưng đầu lưỡi lại rất trát, khó trách các thú nhân lại vứt bỏ loại đồ vật này. Hơn nữa vị thật sự đặc biệt giống gừng, cắn lên cảm nhận rất rõ ràng, hương vị quá mức cay rát, thực dễ khiến người không thoải mái, có thể nói quá tệ: "Hẳn là còn được, nhưng nếu có hoa quả thì có thể khiến cái này thành ăn ngon." Tuy dùng đường để trung hòa vị cay rát cũng được, nhưng vẫn không bằng trái cây. Đương nhiên cậu cũng không cảm thấy mùa này sẽ xuất hiện trái cây. Màu rất hiếu kỳ: "Muốn trái cây gì?"
Đinh Tiếu trả lời: "Có thể ăn là được, tốt nhất là ngọt."
Màu lập tức lấy ra từ túi da thú của mình mấy trái cây màu xanh non.
"Cái này là quả hương mật mà Nhất Toàn hái cho ta mấy hôm trước, ngươi dùng thử xem?"
Đối với loại trái cây màu xanh non Đinh Tiếu hoàn toàn chưa thấy qua, tuy thiên nhãn biểu hiện loại quả hương mật này chỉ có công hiệu chống khát, nhưng thời điểm này có trái cây cũng đã thực khó lường.
"Nhất Toàn rất lợi hại nha, quả hương mật rất khó hái được." Mấy ấu tể bán thú nhân khác đều hâm mộ mà vây lại cảm khái.
Vì thế nhóm giống đực cầm đầu là Khôn ca lập tức ném cho Nhất Toàn một loạt ánh mắt khó chịu. Nhất Toàn đầy oan uổng mà nhếch miệng, vốn dĩ quả hương mật không dễ tìm, cũng là mấy hôm trước khi hắn bắt giữ một con mãng xà, đi theo nó vào sơn động nó ở, mới thấy ở cuối động vô ý phát hiện một cây. Lúc này mới hái được mang về cho Màu. Tổng cộng cũng chỉ có 20 quả, đây tuyệt đối là khả ngộ bất khả cầu. Những người khác không tìm được cũng chỉ có thể tự trách bản thân nha!
Nhìn ánh mắt giao đấu của nhóm thiếu niên giống đực, Quỳnh ba và Hạ cha hoàn toàn là một bộ đang xem trò hay, đừng tưởng rằng bọn họ sẽ hâm mộ, kỳ thực từ căn bản đi lên, hai người họ cũng là người trẻ tuổi, chỉ là bối phận cao hơn nhóm tiểu tử này thôi. Hơn nữa các thú nhân đã kết hôn mới khinh thường đi làm cái loại hành động nhàm chán này nhé.
Đương nhiên các ấu tể bán thú nhân càng không có ai phát hiện hành vi nhàm chán kia của mấy đại lão hổ. Đối với dùng trái cây nấu ăn, cùng với dùng hoa cho vào đồ ăn đều là việc bọn họ chưa từng thử qua. Được rồi, kỳ thực cũng không đúng, ít nhất Kinh và Lục Hi may mắn nếm thử một lần hương vị sườn nấu trái cây, đến nay bọn họ nghĩ lại vẫn còn nước miếng tràn lan đây. Cho nên nói tới việc có thể dùng quả hương mật chế tác đồ ăn, lòng hiếu kỳ của bọn họ tuyệt đối so với người khác càng sâu đậm hơn một chút.
Xét thấy vị thổ ốc quả thực là không xong, Đinh Tiếu quyết định xử lý nó giống như với gừng nghiền thành bùn, như vậy chẳng những có thể cho hương vị càng nồng đậm, lại còn lọc được bớt sơ đi, chủ yếu là không cần nhai, mà chỉ là ăn hương vị.
Vốn dĩ làm cà ri cần phải có một ít rau dưa, nhưng trong cậu chỉ có rau bùn cho vào cà ri thật sự không hợp, vì thế chỉ có thể từ bỏ, quyết định trực tiếp dùng thịt hầm thành tương, đương nhiên thịt bò hầm này khẳng định càng nát càng tốt.
Tay nghề của Khôn cực nhanh, một chén thịt bò nghiền ba bốn phút đã băm xong, Đinh Tiếu trực tiếp cho mỡ trâu vào nồi, sau đó cho ốc bùn đã nghiền nhuyễn cho vào xào. Thổ ốc vừa cho vào chảo mỡ, nhẹ nhàng đảo đảo một chút, lập tức bay ra một cỗ mùi vị rất khó diễn tả. Cái này làm cho Quỳnh và Hạ rất kinh hỉ, tuy vẫn có mùi lạ, nhưng bọn họ không thể không thừa nhận sau khi cho vào chảo mỡ, loại hương vị này tỏa ra thực mê người. Hơn nữa còn ngửi thấy một cỗ mùi cay, cái này khiến cho người thích ăn cay Hạ cha đặc biệt vui sướng. Nếu thứ này thực sự ăn ngon, hiện tại thu thập rất thuận lợi, đồ vật căn bản không có người ăn chính là muốn có bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Đinh Tiếu đối với vị nồng đậm của cà ri rất vừa lòng, chờ thổ ốc hoàn toàn tản mát ra mùi hương xong, cậu lập tức đem thịt băm vào nồi, mặt khác cũng múc một muỗng canh xương gà hầm lớn cho vào, sau đó quấy đều lên. Đợi một hai phút, hỗn hợp mùi thịt cà ri lập tức tăng lên một cấp bậc, lúc này tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, ánh mắt Khôn ca nhìn mấy căn thổ ốc trong sọt tre đều thay đổi. Quả nhiên đôi mắt Tiếu Tiếu nhà mình có thể thấy được các loại đồ ăn mỹ vị mà!
Bước cuối cùng của tương cà ri chính là gia vị, trừ bỏ muối xanh và bột hành ra, Đinh Tiếu còn cho thêm bột vỏ cây đều cùng một chút thịt khấu phấn để tăng hương. Đương nhiên quan trọng nhất là mấy quả hương mật kia.
Lúc trước Đinh Tiếu có nếm thử qua một chút, thịt quả của quả hương mật quả thực phi thường non mềm, có thể nói là cắn một cái tràn ngập nước. Vị quả cậu rất quen thuộc, đặc biệt giống quả xoài, nhưng so với xoài ngọt hơn nhiều. Hơn nữa hạt rất nhỏ, không lớn hơn hạt đậu nành, này so với quả hương mật kích cỡ bằng quả trứng ngỗng mà nói thật là chênh lệch lớn. Cho nên Đinh Tiếu chỉ dùng bốn quả, dư lại trả cho Màu, dù sao thứ này chính là của ngon vật lạ bạn lữ nhà người ta cố ý tìm về, có thể bớt thì phải bớt. Có điều bốn cái hột kia cậu vẫn hỏi qua Màu để mình giữ lại. Khi nào có thể tìm ra cây xoài cậu còn không biết, thứ này nếu có thể trồng ra thì cũng là một việc không tồi đâu.
Tương thịt cà ri bỏ thêm quả hương mật lại mang theo mùi hương quả, Đinh Tiếu tự mình múc một thìa cho lên miệng nếm thử, quả nhiên là mùi vị cà ri thực không tồi. Mùi vị cay phi thường nùng, nhưng có quả hương mật tổng hợp vào trở nên thuận miệng rất nhiều, quan trọng nhất chính là trước khi nếm đến vị cay đầu lưỡi lại nhấm nháp tới mùi thịt trâu cùng vị ngọt của quả hương mật, sau đó mới là cay, này vừa hợp khẩu vị lại có cảm giác trình tự. Tin rằng lát nữa hầm thịt khối xong, nhất định sẽ không tồi! Bảo Khôn thái nhiều thịt bò khối hơn một chút đi!
Tương cà ri thêm nước canh rồi cho thịt bò khối vào hầm, mùi vị cà ri kết hợp với mùi thịt bò từ trong nồi lan tỏa ra bên ngoài, tất cả mọi người đối với món thịt trâu thổ ốc này trưa nay thập phần chờ mong. Đương nhiên Đinh Tiếu cảm thấy có chút tiếc nuối, nếu có thêm bạch đậu cho vào thì càng tốt, chỉ tiếc trong nhà cũng không có nhiều lắm, có thể bớt thì bớt, dù sao cũng không mang.
Sau khi xác định xong thuộc tính của thổ ốc, Đinh Tiếu lại mài một căn thổ ốc, sau đó dùng muối xanh và đường quấy đều, làm thành nước ướp cà ri. Ướp một bình thịt bò khối, cái này lát nữa là muốn xâu lên nướng ăn. Đinh Tiếu tin rằng sau khi nướng chín quét thêm một tầng mật ong, thịt bò nướng hương cà ri này cũng nhất định không tệ!~
Khi nhóm bán thú nhân đi theo Đinh Tiếu chế biến đồ ăn, nhóm giống đực dưới sự dẫn dắt của Hạ cha và Khôn bắt đầu thu thập thổ ốc mọc lên ở núi hoa đào. Nhưng Khôn ca vừa rồi nhìn thấy Tiếu Tiếu khi đào thổ ốc không nhổ cả rễ ra, vì tế hắn cũng yêu cầu người khác làm như vậy. Đương nhiên, việc bảo hộ đồ ăn ở rừng rậm là nguyên tắc sinh tồn mà tất cả các thú nhân luôn tuân thủ, ai cũng sẽ không cố ý phá hỏng đồ vật có thể sử dụng cùng đồ ăn. Chỉ cần bọn họ trước tiên biết thu thập như thế nào.
Mùi vị thịt nướng đem đám giống đực đang đi thu thập thổ ốc câu về, Quỳnh ba chạy nhanh đem hơn mười xiên thịt trâu nướng trên tay đưa qua, mỗi người một xiên mà phân hết, hơn nữa thực chờ mong mà nhìn bạn lữ nhà mình.
Hạ cha thổi thổi, một ngụm liền cắn hết hai khối thịt, ngửi hương vị mới lạ, ăn vào trong miệng càng đã ghiền. Trong mặn có cay, trong cay có ngọt, trong ngọt có hương. Loại hương vị này kỳ quái khó diễn tả, nhưng lại đúng là thứ mình muốn ăn. Thì ra sau khi nghiền thổ ốc khó ăn như vậy bỏ chung cùng thịt nướng cư nhiên lại ra loại hương vị này! Ấu tể nhà mình quả nhiên là bảo bối mà Thần Thú ban cho, nếu không sao có thể biết thực vật kỳ quái này làm thế nào để biến thành mỹ vị được chứ? "Ăn ngon! cái này...ta không nói được, dù sao chính là ăn ngon!"
Những người khác cũng sôi nổi phát biểu ý kiến bản thân, một bên ăn một bên hưng phấn cảm khái. Chỉ có Khôn ca sau khi cắn một miếng thịt liền trực tiếp đem xiên thịt đưa tới bên miệng Tiếu Tiếu: "Em ăn."
Đinh Tiếu nghiêng đầu: "Anh không thích sao?" Nhìn người khác ăn ngấu ăn nghiến chính là thực tốt, nhưng nếu Khô ca không thích thì cậu cảm thấy bản thân vẫn thực thất vọng.
Khôn lắc đầu: "Đặc biệt thích, cho nên cho em ăn, ta lại chờ một lát."
Đinh Tiếu lập tức cảm động, nhìn đại lão hổ nhà ta xem!Biết thương người bao nhiêu, biết săn sóc tác giả lao động bao nhiêu! Nhìn các ngươi xem, chỉ biết ăn một mình, ngay cả người trong lòng cũng không để ý, thật là không hiểu lòng người, không săn sóc tỉ mỉ. Hắc hắc, đại gia hỏa nhà mình quả nhiên là bạn lữ biết săn sóc nhất! Vì thế há to miệng cắn khối thịt bò tiếp theo, thỏa mãn mà nuốt xuống, sau đó cười nói với Khôn: "Về sau anh muốn ăn em liền làm cho anh, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Khôn ca vừa lòng mà cong mặt mày: "Tiếu Tiếu là tốt nhất." Đặc biệt là khi ăn cái gì đó quai hàm phình phình, động đậy động đậy hai má, mình thật rất là muốn tiến lên hôn một hồi a!
Tiếu Tiếu cũng khoe khoang: "Đương nhiên! Anh mau đi rửa tay đi, em nướng thêm cho anh mấy xiên, thịt hầm một lát nữa mới có thể ăn, ăn thịt nướng trước ha!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.