Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 39: An Mỹ nhân đi thăm dò




Edit: Mị Đức tần
Beta: Rine Hiền phi
Việc Tôn Dung hoa bị Hoàng Thượng ban chết rất nhanh đã lan truyền khắp nơi, rất nhiều chủ tử trong cung đều phái người đi tìm hiểu.
"Việc này quả thực quá kỳ quặc." Tú Trúc bẩm báo tin tức vào thời điểm Kỳ Quý phi đang ở phòng bếp nhỏ thưởng thức món điểm tâm mới làm. Nghe Tú Trúc nói vậy, tay nàng ta có chút dừng lại sau đó lại làm như không có chuyện gì, cầm điểm tâm bỏ vào trong miệng, nuốt xuống rồi thản nhiên nói một câu."Việc này là thiên chân vạn xác, nghe nói tối hôm qua Tôn Dung hoa ở cạnh Tiểu Vinh Tử mà không trở về Đan Linh cung, cả đêm không rõ tung tích. Hôm nay nô tỳ đi điều tra, Tiểu Vinh Tử kia sợ là buổi tối qua cũng mất rồi."
Tú Trúc cúi đầu, nói ra ý nghĩ của mình: "Tôn Dung hoa này ngày xưa ít nói, giả bộ thanh cao, khi Hoa Lê Nguyệt còn tại thế, nàng ta luôn thể hiện khí độ của bản thân ngang với Hoàng Hậu. Đến lúc Hoa Hoàng Hậu xảy ra chuyện, nữ nhân đó lại bỏ xuống sự thanh cao, ngay lập tức đầu phục Hiền phi."
Kỳ Quý phi cười lạnh, tiếp nhận chén trà tiểu thái giám dâng lên để súc miệng, sau đó tiếp tục nói: "Lần này lựa chọn kết cục như vậy, thật quá ngu xuẩn!"
"Tú Trúc, ngươi có thăm dò được nguyên nhân chính xác không?" Kỳ Quý phi liếc nhìn nha hoàn nhà mình hỏi."Để xác nhận việc này, hôm qua Hoàng Thượng đến trung cung để điều tra chuyện ma quái đó, một loạt nghi vấn nảy ra, tra được vết máu trên mặt đất chính là chu sa trộn với nước. Tôn Dung hoa vài ngày trước đó phân phó người bên cạnh đi Nội vụ phủ lấy một ít chu sa, tối qua còn cho Tiểu Vinh Tử đi trung cung dò xét nữa, mà Hoàng thượng đã phái người canh chừng tại đó, sự việc bị bắt ngay tại trận."
Tú Trúc đem mọi chuyện mà mình tra được kể lại rõ ràng.Kỳ Quý phi trầm mặc, ngược lại trong lòng cảm thấy chuyện này có gì đó không thích hợp, lại nói: "Tại sao từ hai chuyện này lại kết luận là Tôn Dung hoa làm? Như vậy Hoàng Thượng không khỏi quá phiến diện."
Nàng hiện tại không nghĩ Tôn Dung hoa có động cơ gì, nàng ta chỉ là nữ nhi của một Tri huyện nho nhỏ, có thể làm đến Tứ phẩm Dung hoa là tốt rồi, quả thật không cần thiết gây ra những chuyện như vậy. Nếu nói mục đích của nàng ta là khiến cho hậu cung này bị ám ảnh bởi chuyện ma quái thì cũng quá mức buồn cười, bởi vì Tôn Dung hoa cũng đã làm không ít chuyện trái lương tâm.
Theo nàng biết, lúc trước Tôn Dung hoa đầu nhập vào vây cánh của Hiền phi, Hiền phi cũng không dễ bị gạt gẫm, khiến nàng ta đến Lãnh Nguyệt cung chế nhạo Hoa Lê Nguyệt, bỏ đá xuống giếng làm cho Hoàng Hậu đau thương đến tuyệt vọng. Không thể không nói, bình thường nhìn Hiền phi sạch sẽ thanh cao nhưng ra tay so với Đức phi lại càng hung ác, ngoan lệ hơn.
"Nương nương, nô tỳ không cảm thấy việc này khả nghi chút nào. Đi Nội vụ phủ lấy chút thuốc màu cũng hợp lí, vì Tôn Dung hoa vốn thích vẽ tranh, nhưng nàng ta lại sai người chỉ lấy mỗi chu sa, việc này dễ dàng khiến người khác sinh nghi. Hoàng Thượng đến trung cung hỏi, nàng ta không chờ được liền cho Tiểu Vinh Tử đi tìm hiểu tin tức, đích thực là chột dạ." Tú Trúc thấy Kỳ Quý phi nhíu mày suy nghĩ việc này, liền mang suy nghĩ của mình ra mà lý giải một phen.
Bên cạnh Kỳ Quý phi cũng không thiếu người để sai sử, nếu mình không bày mưu tính kế, chỉ là một nha hoàn không đầu óc thì đã sớm xuống địa ngục cùng mấy thứ quỷ chết oan kia. Nghĩ đến đây, Tú Trúc không khỏi rùng mình một cái.
Kỳ Quý phi liếc nhìn nha hoàn này vài lần, "Ngươi nói cũng không sai, chỉ là bổn cung cảm thấy có chút kỳ quặc, Tôn Dung hoa làm như vậy quả thật khiến cho người khác không đoán ra được động cơ."
Nghe lời này, Tú Trúc liền im lặng, trong hậu cung này làm gì nữ nhân nào có thể chân chính để người khác nhìn thấu bản thân? Cho dù có ngốc như Đức phi thì có đôi khi cũng vì bản thân mình mà hành động.
"Cũng chỉ là một Dung hoa chết mà thôi, hậu cung này người chết không thiếu." Kỳ Quý phi nhếch môi cười, đột nhiên nhớ tới Đức phi đang bị cấm túc, cười hỏi: "Đức phi mấy ngày nay có quy củ không?"
"Hồi nương nương, mấy ngày nay Đức phi không ầm ĩ cũng không làm khó người khác, chỉ an tâm mà ở trong Đức Sang cung." Tú Trúc liền trả lời, đuôi mắt hơi lộ ra vui vẻ.Mắt đào của Kỳ Quý phi khẽ nhướng lên, cười nói: "Đức phi mấy ngày nay sợ là nhàm chán sắp chết rồi, ngày nào cũng ở Đức Sang cung sao chép kinh Phật, thanh thản sắp theo kịp Thái Hậu lão nhân gia rồi."
"Đức phi sao có thể cùng Thái Hậu đánh đồng được, Thái Hậu đã lễ Phật hơn một năm rồi, Đức phi này phỏng chừng chỉ có thể yên lặng một tháng." Tú Trúc vội vàng cười nói tiếp.
Kỳ Quý phi đăm chiêu, cười cười: "Cũng đúng, Đức phi sao có thể cùng Thái Hậu đánh đồng, Thái Hậu năm đó làm những chuyện như vậy quả thật làm cho bản cung... theo không kịp."
Đừng nhìn hàng ngày Thái Hậu có bộ dạng hiền lành thân cận, bà ta năm đó đúng là đạp lên thi thể chất chồng để bò tới địa vị cao quý như hiện nay, quay đầu nhìn lại chính là máu tươi đầy đất. Cho nên, Kỳ Quý phi nàng cho đến bây giờ làm chuyện gì cũng không nương tay, thủ đoạn của Thái Hậu không thể chỉ học ngày một ngày hai mà được. Ngóng trông mãi, cuối cùng nàng cũng đứng ở vị trí cao nhất là nàng! Dõi mắt mà xem, cả hậu cung này ngoại trừ nàng còn có ai thích hợp hơn cho vị trí này, cho dù có là gia tộc cường đại như Hoa Lê Nguyệt cũng không phải đối thủ của nàng, cuối cùng còn phải rơi vào kết cục bi thảm!
Nghe Kỳ Quý phi nói lời này, Tú Trúc không nói thêm gì nữa, không phải người nào cũng có thể mở miệng bàn luận về Thái Hậu. Chỉ là Kỳ Quý phi ngẫu nhiên lộ ra ánh mắt dã tâm khiến Tú Trúc rất nhanh nghiêm nghị lại, nếu chủ tử muốn vị trị đó nhất định phải thành công, nếu không đã có thể tưởng tượng được kết cục vạn phần bi thảm, nha hoàn như các nàng cũng sẽ cùng bị vạ lây, bị xúi quẩy!Trường Nhạc cung, trắc điện.
Diệp Linh Sương nghe đến tin tức không còn là bí mật kia, khoé môi khẽ nhếch lên thành nụ cười. Cúi đầu uống trà, cho đến khi chén trà đã cạn, để lại lên bàn, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới Hoàng Thượng so với ta còn lãnh khốc vô tình hơn." Vốn chỉ muốn Tôn Dung hoa này bị biếm lãnh cung thôi, không ngờ Hoàng Thượng lại trực tiếp ban cho nàng ta ba thước lụa trắng, để nàng ta thống khoái mà chết. Như vậy cũng tốt, tránh đến lúc đó nàng ta đang sống mà bị mình hù đến sợ mà chết.
"Nương nương có muốn thêm trà không?" Vân Kiều thấy chén trà đã hết, liền hỏi một câu.
"Không cần, uống quá nhiều ngược lại sẽ không tốt cho thân thể." Diệp Linh Sương cự tuyệt, bưng chén trà kia lên tinh tế quan sát thật lâu, động tác này làm cho Vân Kiều không thể hiểu nổi.
"Đừng xem Phổ Nhị Thanh Trà này mùi vị nồng đậm, thưởng thức đúng cách là phải xét trên hương vị, bất quá càng về sau sẽ phát hiện nó càng đắng chát, đến tột cùng là thơm nhiều hơn hay chát nhiều hơn?" Diệp Linh Sương cầm chén trà xoay một vòng, khẽ vuốt vuốt, ánh sáng trong mắt cùng với sắc đen của đồng tử giao trộn lẫn nhau, làm cho người khác không rõ thâm ý bên trong.
Vân Kiều cùng với Mặc Nguyệt, Bội Hoàn nghe lời này đều nhíu mi cảm thấy thực là khó hiểu.
Vân Kiều thoáng suy nghĩ, rồi cười nói: "Nương nương đã hỏi sai người rồi, nô tỳ chưa từng thưởng thức qua hương vị của Phổ Nhị Thanh Trà, hơn nữa cũng không có lá gan dám đánh giá nước trà mà Hoàng thượng cùng các chủ tử dùng hàng ngày."
Diệp Linh Sương cười khẽ: "Ngược lại là do ta quên. Bất quá, theo ta thấy, mỗi người thưởng trà không phải ai cũng thưởng ra hương vị giống nhau, nếu là Kỳ Quý phi hoặc Hiền phi thì nhất định sẽ thấy hương thơm nhiều hơn vị đắng chát..."
Mấy người Vân Kiều nhìn nhau, không nói tiếng nào, cũng không biết nên nói sao cho đúng.
"Nương nương, An Mỹ nhân ở Cam Tuyền cung đến đây." Mấy người đang trầm mặc, đột nhiên Ngô Đoàn từ cửa điện đi vào bẩm báo.
Diệp Linh Sương nghe xong có vài phần hứng thú, ha ha cười ra tiếng: "Không biết ngọn gió nào lại thổi An Mỹ nhân đến đây? Còn không mau mời nàng ta đi vào."
Tiếng nói vừa dứt, Ngô Đoàn còn chưa kịp đi ra mời người vào thì đã thấy An Mỹ nhân tiến đến. Thân thể mềm mại như lá liễu, vẻ mặt thanh thuần, chỉ là con người sạch sẽ mọi ngày, hôm nay đã trộn lẫn không ít tạp chất. Vừa vào cửa, con ngươi đã dừng lại trên bức Hồng Liên vẽ đàn cá vui đùa, nhưng rất nhanh đã dời đi ánh mắt, bên trong thoáng qua vẻ ghen tỵ.
"Diệp tỷ tỷ, lâu như vậy ngươi cũng không đến Cam Tuyền cung của ta ngồi một chút, muội muội nhớ ngươi nên liền tìm tới đây." An Mỹ nhân cười nói, trong giọng nói mang theo vài phần hờn dỗi.Diệp Linh Sương trong lòng cười thầm, có phải An Mỹ nhân đã nghĩ mình là người đứng đầu Cam Tuyền cung không? Thế nên mới trách mình không tới Cam Tuyền cung của nàng ta ngồi chơi, mà Cam Tuyền cung kia sao lại là của nàng ta? Cho dù Uyển Quý tần mất cũng không tới phiên nàng ta, một người có thân phận như vậy vào ở chủ điện.
Thu hồi sự coi thường vào trong lòng, Diệp Linh Sương cười nói: "An muội muội sao lại oán trách ta rồi, ta đến điện của ngươi đã hai lần, ngược lại muội muội ngươi cũng nên đến chỗ của ta xem một chút chứ, ta cũng rất tưởng niệm ngươi đó." Dứt lời, liền kéo tay làm cho nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình.
"Diệp tỷ tỷ nhớ thương muội muội, làm cho muội muội thụ sủng nhược kinh đây." An Mỹ nhân cười nói, bàn tay bị Diệp Linh Sương nắm cảm thấy có vẻ lạnh buốt.
"An muội muội sao lại nói như vậy, tỷ tỷ đây lúc nào cũng nhớ ngươi hết." Diệp Linh Sương vỗ vỗ tay của nàng ta, thân mật nói. Bỗng nhiên cảm giác được bàn tay kia có cảm giác hơi lạnh, khẽ kinh ngạc: "Muội muội bị phong hàn sao? Tay đã lạnh đến như thế này rồi."
Vừa nghe đến phong hàn, sắc mặt An Mỹ nhân trắng bệch, nhớ tới Uyển Quý tần vì bị phong hàn mà chết thê thảm, không khỏi vội vàng phủ nhận nói: "Diệp tỷ tỷ quá lo lắng, muội muội thân thể tính hàn chứ không phải bị phong hàn đâu."
"Thì ra là vậy, như thế tỷ tỷ cũng an tâm." Diệp Linh Sương thở phào nhẹ nhõm, một bộ dáng thập phần quan tâm An Mỹ nhân.
Hai người ngồi tán gẫu hồi lâu, Diệp Linh Sương âm thầm suy đoán, An Mỹ nhân này vô duyên vô cớ tìm đến mình, hiện tại lại cùng mình đàm luận tỷ muội tình thâm, tình huống không khỏi có chút buồn cười.
Đợi đến khi không còn lời nào để nói nữa, An Mỹ nhân mới ra khỏi trắc điện của Diệp Linh Sương.
"Mặc Nguyệt, ngươi ở cửa cung nhìn nàng ta, không cần đi theo, chỉ cần ngó xem nàng ta đại khái đi phương nào rồi trở lại nói với ta." Diệp Linh Sương thản nhiên nói, ý cười đối với An Mỹ nhân vừa nãy hoàn toàn biến mất.
"Nô tỳ hiểu, xin nương nương yên tâm." Mặc Nguyệt đáp, đợi đến lúc An Mỹ Nhân rời đi, đến cửa cung Trường Nhạc cung, xa xa nhìn xem An Mỹ nhân đi hướng nào.
Chứng kiến An Mỹ nhân lo lắng đi vào Lưu Vân cung của Hiền phi, Mặc Nguyệt cảm thấy căng thẳng, thì ra là như vậy. Xem ra vẫn là nương nương nhà mình thông minh, đoán trước được mọi việc.Mặc Nguyệt đi vào, còn chưa mở miệng, Diệp Linh Sương cười khẽ một tiếng, hỏi: "An Mỹ nhân đi Lưu Vân cung?"
"Bẩm nương nương, đúng là vậy." Mặc Nguyệt cúi đầu trả lời, không nghĩ đến trong lòng chủ tử đã sớm biết.
"Thôi, vừa rồi bị nàng ta quấy rầy, hôm nay ta có chút mệt mỏi." Diệp Linh Sương nhẹ nhàng nhắm mắt, nửa nằm trên giường nệm nghỉ ngơi.
An Mỹ nhân, ngươi thông minh như vậy cũng chỉ là con cờ trong tay Hiền phi thôi. Nếu quả thật Hiền phi phái ngươi tới giám thị ta, vậy Hiền phi kia cũng quá coi thường ta rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.