Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 7:




Chủ nhật ngày 14 tháng 10 năm 20XX, trời mưa.
Có thể vì hôm sau không đi làm, tối qua Thịnh tiên sinh trở về thực sớm, cơm nước xong Thịnh tiên sinh nghiêm túc trưng cầu ý kiến của mình  có phải thực sự muốn làm đầu bếp không, kỳ thực mình  hơi kinh hoảng, bởi vì Thịnh tiên sinh vốn không cần để ý đến ý kiến của ta, chung quy mình  chỉ là một cái gối ôm, hắn nói không được mình  sẽ vất luôn cái ý niệm ngu xuẩn này. Thời điểm ở Tô gia bị anh trai cùng ba khác mẹ phát hiện bản thân muốn trở thành đầu bếp, hắn hung tợn nhục mạ mắng ta, khuôn mặt này của mình  đi làm đầu bếp là muốn bán đồ ăn hay là bán thân? Mình   giả đò bộ dạng như nghe không hiểu.
Nhìn dáng vẻ Thịnh tiên sinh chững chạc nghiêm trang hỏi mình  cũng hơi khẩn trương, cẩn thận tự hỏi một chút, còn cảm thấy lực hấp dẫn của làm đầu bếp vượt qua các loại nghề khác một chút, vì thế mình kiên định gật đầu, đồng thời trong lòng cũng làm tốt chuẩn bị sẽ bị cấm đoán. Loại chuẩn bị này đến từ kinh nghiệm hai mươi năm cuộc đời trước đây của ta, lần nào cũng linh.
Không tưởng được cuối cùng Thịnh tiên sinh cư nhiên đồng ý, đăng ký cho mình một khóa học nấu ăn, như vậu mình mỗi ngày đều có thể đến lớp, thông qua sát hạch cuối kỳ có thể thể lấy chứng nhận tư cách trở thành đầu bếp, đây quả thực vượt quá đãi ngộ cho một gối ôm, mình cảm thấy hổ thẹn, duy nhất cách để hồi báo là giúp Thịnh tiên sinh ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng là cũng chỉ là ngủ mà thôi, không thể có đa dạng hoạt động khác. Mình cảm thấy mình có chút khuynh hướng si hán(*), mỗi ngày được Thịnh tiên sinh ôm vào lòng, lại không thể manh động, quả thực là một loại tra tấn ngọt ngào.
(*) si hán: người đàn ông trồng cây si, đơn phương ai đấy.
Làm một gối ôm rắp tâm hại chủ nhân, mình quyết định sau này cụp đuôi làm một gối ôm, không được phép để Thịnh tiên sinh nhìn ra dấu vết sót lại, nhất là buổi tối mỗi ngày lúc bị Thịnh tiên sinh ôm thắt lưng, Thịnh tiên sinh tay như có như không thiếp lên mông ta, mình trong giới gối ôm nhưng là gối ôm mông cong nhất đấy, nhưng là đương lúc mình đắc chí Thịnh tiên sinh đã ngủ mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.