Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 30:




Thứ tư, ngày 21 tháng 11 năm 20XX. Trời mưa.
Hôm nay Thịnh tiên sinh bị cưỡng chế nghỉ ở nhà, phối hợp bác sĩ Tịch trị liệu.
Bác sĩ Tịch buổi chiều mới đến, còn mang theo một trợ lý nhỏ, sau đó bác sĩ Tịch và Thịnh tiên sinh sang phòng bên cạnh, để mình và trợ lý nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ.
Trợ lý nhỏ thoạt nhìn hình như còn chưa tỉnh ngủ, tựa vào sô pha đổ thành một cuộn tròn, tóc mềm lộn xộn lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, đẹp thì rất đẹp, nhưng thoạt nhìn tính tình không tốt lắm a, cứ như đâm lê vậy, đầy mặt không tình nguyện.
“Này, anh tên gì?” Trợ lý nhỏ nói chuyện với mình, ngữ khí còn rất kiêu ngạo.
Giới thiệu tên tuổi xong trợ lý nhỏ nhìn hơi thanh tỉnh một chút, mình đưa đĩa điểm tâm trên bàn trà đến trước mặt trợ lý nhỏ, đều là trù nương vừa mới nướng xong, còn tỏa hơi nóng, trợ lý nhỏ ăn một hơi mấy cái.
Mình rót cho cậu cốc nước nói “Ăn từ từ, bác sĩ Tịch cũng thích ăn cái này, lần trước đến còn ăn rất nhiều đâu.” Trợ lý nhỏ khựng tay, ném miếng bánh đã cắn một nửa vào trong đĩa “Chẳng trách khó ăn như thế, tôi lại thử xem đến cùng khó ăn đến mức nào….”
Thanh âm càng cuối càng nhỏ, mình cũng không đành lòng vạch trần cậu, hỏi cậu có muốn chơi gì không, xem ra bác sĩ Tịch còn lâu mới xuống a.
Mình đưa trợ lý nhỏ đến phòng ngủ, mỗi người một máy tính đăng nhập trò chơi, trợ lý nhỏ nhìn qua không lớn tuổi lắm, lại chơi game rất khá, tốc độ tay rất mau, kỹ thuật cũng rất cao, thuận buồm xuôi gió cắt qua các loại kỹ năng ngầu bá, mình kìm lòng không được khen cậu vài câu.
Cậu đắc ý nhấn thoát trò chơi nói dĩ nhiên, mình hỏi cậu sao không chơi nữa, cậu nói bác sĩ Tịch chỉ cho hắn chơi một giờ. Xem ra bác sĩ Tịch quản rất nghiêm, trợ lý nhỏ đánh một trận với mình xong hình như thân cận hơn một chút, kéo tay áo mình dốc hết bồ ruột gan.
“Ngươi không biết, lão ta chính là đồ biến thái, không cho tôi ra ngoài, không cho tôi ăn đồ ăn vặt, lại còn là cung Xử Nữ, tự mình có tật sạch sẽ không nói làm gì, tôi không cọ sạch thì không cho lên giường, mà không cần giường lão càng không được, phòng khách cũng không cho tôi ngủ!”
Trợ lý bé bỏng đem đầu chôn trong gối ôm một bộ bức bách thống khổ, mình đại khái cũng hiểu được quan hệ của bác sĩ Tịch và trợ lý nhỏ chỉ là trợ lý nhỏ đã trưởng thành chưa a?
Trợ lý nhỏ đem đầu chôn trong gối ngẩng lên “Tôi mười chín” trái tim bị nhấc ra của mình được đặt về trong ngực, giúp trợ lý nhỏ bày ra một chủ ý trả thù bác sĩ Tịch, ai nhờ y lần trước nguyền rủa Thịnh tiên sinh xảy ra chuyện.
Mình mở di động đào bảo vật, tìm thấy cái ghép mặt chó bức tử cung Xử Nữ, nhanh chóng ngầm chỉnh sửa, trợ lý nhỏ xán lại với mình cùng nhau xem xem, nhận xét, chúng mình cùng nhau ha ha ha xong lại thêm vài thứ, chuẩn bị tất niên gửi bạn bè thân thiết, hai người xem xem quên hết thảy, vừa ngẩng đầu phát hiện bác sĩ Tịch đã đứng ở cửa phòng ngủ.
Trợ lý nhỏ huỵch một cái từ sàn nhảy dựng lên, bác sĩ Tịch ngược lại chẳng nói gì, đứng ở cửa thủ thế kí hiệu số 1 liền đi, “Đây là ý tứ gì? Là một giờ, hay là cho cậu một phút đồng hồ đi xuống?”
Trợ lý nhỏ dùng vẻ mặt thảm thiết nói  “Là một ngón tay.” Mình nghe còn chưa hiểu, trợ lý nhỏ xỏ giày “Ý tứ chính là tối nay một ngón tay liền có thể thu thập tôi.”
Mình đã không muốn hỏi tột cùng là thu thập như thế nào, chung quy bác sĩ Tịch quen thuộc với cấu tạo thân thể người, hẳn là qua thực tiễn rất nhiều lần, cầu nguyện cho trợ lý nhỏ bé ngày mai có thể thuận lợi xuống giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.