Nhật Ký Tu Dưỡng Của Gối Ôm

Chương 1:




Thứ hai, ngày 8 tháng 10 năm 20XX, trời nắng.
Hôm nay là một ngày bi thảm, mình vừa tốt nghiệp đại học được ba tháng, tạm thời còn chưa tìm được việc, cho nên kỳ nghỉ dài hạn chấm dứt không phải do mình bị tổn thương thân thể, mà là vì mình bị người nhà bán.
Đúng vậy, giữa thế kỷ hai mươi mốt không cho phép mua bán nhân khẩu, mình bị chính ba ruột của mình, Tô Viêm Giang, một ông chủ xí nghiệp hạng hai, bán cho một đại nhân vật ông không dám đắc tội.
Mình còn không biết đại nhân vật tên là gì, tóm lại là một người mánh khóe thông thiên, không thì vì sao người ba với mình luôn không kiên nhẫn, thần sắc nghiêm nghị lúc nghe được tên đại nhân vật sẽ thấp thỏm, cúi đầu thấp người, như người đại nhân vật phái tới nói chính mình nửa tháng trước từng gặp mặt đại nhân vật một lần, còn ôm cùng một chỗ ngủ một đếm, khiến đại nhân vật bị mất ngủ lằng nhằng nửa năm khó được ngủ ngon một giấc, sau đó, sau khi đại nhân vật loại trừ các loại nhân tố, mang công lao thành công giúp hắn ngủ say điểm đến đầu mình, tuy rằng mình chẳng hề mong muốn cái thù vinh này.
Cơ mà mình hình như không có đường lựa chọn, vì ba mình và người của đại nhân vật đã đem hợp đồng mua bán nhân khẩu kí xong, mình liếc mắt nhìn, hình như là bán mình vĩnh viễn, không phải làm một người, mà làm một cái gối ôm, điều kiện duy nhất là buối tối để đại nhân vật ôm ngủ. Mình không hề ngạc nhiên ba mình chính thức kí hạ hợp đồng này, làm vết nhơ duy nhất trong hôn nhân mỹ mãn của ông, sau khi mẹ mình chết Tô Viêm Giang đón mình về Tô gia, việc làm tận tâm tận lực đối với mình nhất là nuôi hỏng mình, hiện tại ra cũng hỏng không sai biệt lắm, còn có người nguyện ý dùng tiền tiếp nhận, cớ sao lại không đồng ý.
Mình vỗ ngực may mắn, may là đại nhân vật nói là ôm ngủ, nếu như đại nhân vật nói là đạp dưới lòng bàn chân đi chăng nữa, ba khẳng định sẽ không từ nan đem mình làm thành lót giày đưa đến bên chân đại nhân vật ngày ngày giẫm lên.
Trong nháy mắt đi khỏi cửa lớn Tô gia, mình biết quan hệ của mình và Tô gia dừng ở đây, hiện tại mình chỉ tiếc nuối duy nhất là mẹ mình năm đó đi quá sớm, không để nàng nhìn rõ bộ mặt thật sự của Tô Viêm Giang, đáng thương người mẹ si tình của mình trước lúc lâm chung còn nhớ mãi không quên Tô Viêm Giang.
Nhưng mà, đi sớm cũng tốt, không thì nhìn thấy mình bị tươi sống bán đi, tim bà không tốt, sẽ đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.