Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 8: Đừng Bán Tôi Đi




“Đứa bé đang nói chuyện” Tôi nghiến răng và nắm chặt tay để ngăn mình bị hôn mê.
“Đứa bé nói: “Đừng bán tôi đi”
Tùng Lâm đột nhiên bật dậy, sắc mặt tái mét, anh ta nhất quyết kéo lấy cổ áo tôi rồi hét lên: “Nói vớ vẩn! Cô đang nói gì vậy chứ! Đứa bé sơ sinh đó vốn dĩ là một loại nghiệp chướng.
Tôi bán nó cho một người khác cũng chính là đang cho nó một con đường để sống, tôi chính là đang làm việc thiện đó.”
“Nhưng mà đứa bé sơ sinh đó đã chết rồi, hơn nữa còn chết rất thảm” Tôi nói tiếp: “Đứa bé đó sẽ không bao giờ tha cho anh đầu, nó đã đến để trả thù anh rồi, gần đây anh không cảm thấy cổ mình rất nặng sao?”
Tùng Lâm sờ sờ cố của mình, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cô đang nói cái quái quỷ gì vậy chứ!” Anh ta hét lên rồi bóp lấy cổ tôi.
Một khoảng thời gian gần đây, dường như tôi rất thường xuyên bị người khác bóp cổ.
Môi đã bị tôi cắn đến nỗi chảy máu, oan hồn đứa bé trên cổ Tùng Lâm đột nhiên vượt qua vai của anh ta rồi trườn tới trước mặt tôi, thè chiếc lưỡi nhỏ ra rồi liếm vết máu trên môi tôi.
Tôi rõ ràng đã cảm nhận được rằng cự căm thù của đứa bé đã trở nên nghiêm trọng hơn, thậm chí sức mạnh của nó cũng trở nên mạnh hơn.
Đứa bé quay người lại rồi chui vào trong đầu của Tùng Lâm.
Vẻ mặt của Tùng Lâm đông cứng lại, hai mắt trống rỗng, giống như một người chết biết đi, anh ta đi tới bệ cửa sổ, sau đó cơ thể nhảy dựng lên.
Tổi loạng choạng bước tới, nhìn thấy Tùng Lâm đang nằm dưới nhà, cổ anh ta bị vặn lại thật đáng sợ, đã chết đến nỗi không còn chết được nữa.
Cô Lý sợ đến mức hét lên, oan hồn đứa bé đó chui ra khỏi đầu Tùng Lâm rồi lại chui vào đầu cô Lý, cô Lý vẫn giữ nguyên vẻ mặt đang la hét, quay người chạy ra ngoài đường.
Một chiếc xe tải lao tới với tốc độ vô cùng nhanh và hất bà ta bay ra, khi bà ta tiếp đất thì đã trở thành một bãi thịt nát tươm rồi.
Oan hồn đứa bé lại chui ra khỏi người cô Lý, nở một nụ cười hả hệ với tôi, da đầu tôi trở nên tê dại, dù đã giết chết kẻ thù nhưng sự thù hận của nó vẫn chưa biến mất, có thể nó sẽ tiếp tục giết người.
Vốn dĩ thực lực của oan hồn đứa bé này rất thấp, thậm chí còn không thể giết chết kẻ thù của mình, chỉ có thể từ từ hấp thụ tinh khí, nhưng chỉ trong chốc lát, sức mạnh của oan hồn đứa bé này lại được tăng lên nhanh chóng, liên tục giết chết hai người.
Tôi sờ sờ môi mình, chẳng lẽ là vì nó đã liếm máu của mình sao?
Ngay lúc oan hồn đứa bé đang nhanh chóng bò qua đường, chuẩn bị chui vào một cửa hàng ở phía đối diện thì một bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện.
Chu Nguyên Hạo sao?
Lúc này, Chu Nguyên Hạo đang mặc một chiếc áo gió dài màu kaki, mái tóc lòa xòa trên trán khẽ nhấp nhô trong gió chiều, đứng trước mặt oan hồn đứa bé thì dáng người của anh trở nên cao như núi.
Oan hồn đứa bé hét lớn lên rồi lao về phía anh ấy, trong tay anh ấy cầm một cái lọ bằng thủy tinh, đưa về phía oan hồn đứa bé.
Ngay giây tiếp theo, Chu Nguyên Hạo đã đứng trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng: “Tôi mới đi có mấy ngày mà em đã đi gây chuyện khắp nơi rồi”.
Tôi cũng không nói nên lời.
Anh ta thô bạo nắm lấy cánh tay tôi: “Đi thôi, đi về nhà với tôi” “Nhưng hai người đã chết đó.”
“Chú Trịnh sẽ xử lý” Chu Nguyên Hạo khẽ nói một câu, sau đó kéo tôi trở về cửa hàng bán vòng hoa, ném tôi lên giường, lẳng lặng nhìn tôi.
Tôi cảm thấy có chút chột dạ nói: “Không phải nói bảy ngày nữa anh mới về sao? Bây giờ chỉ mới năm ngày thôi” “Nếu tôi không trở về thì chắc em đã bị người khác cướp mất rồi”.
Tôi bối rối, dường như anh ấy cũng không muốn nói thêm nữa, đưa tay lau vết máu trên môi tôi rồi nói: “Thể chất của em rất đặc biệt.
Ban đêm vào giờ Tý, máu của em sẽ là liều thuốc bổ tuyệt vời cho ma quỷ, vậy nên tốt nhất là cô nên tránh xa những thứ đó ra một chút.”
Tôi chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, sao lại có mùi như mùi thịt của Đường Tăng vậy nhỉ? “Anh nghĩ rằng tôi muốn như vậy sao” Tôi thì thào nói: “Rõ ràng là những thứ bẩn thỉu đó tự tìm đến đây cơ mà” Anh ấy chồm tới trước mặt tôi: “Những thứ bẩn thỉu mà em nói có bao gồm cả tôi không?” Tôi bắt đầu chiến tranh lạnh, nhanh chóng lắc đầu, tôi chắc chắn không thể nào thừa nhận điều này được.
“Oan hồn đứa bé đó đầu rồi? Tôi chuyển chủ đề.
Anh ấy lấy ra chiếc chai thủy tinh có một xác ướp em bé màu tối ở bên trong.
“Đứa bé đó là cái thai ngoài ý muốn của một cô gái, người tên Tùng Lâm đó đã ép mẹ nó sinh nó ra, sau đó bán nó cho một kẻ buôn người.
Kẻ buôn người đã bỏ nó vào một chiếc vali, giấu dưới giường khách sạn, sau đó đi ra ngoài để tìm người mua, kết quả.
là đã bị bắt.
Để được giảm nhẹ hình phạt thì kẻ buôn người đã không báo cảnh sát về việc của đứa bé, nó đã bị chết đói ở trong vali."
Thật là thảm, chả trách tại sao sự thù hận của nó lại lớn như vậy.
Anh ấy đặt chai thủy tinh vào chỗ cũ rồi nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ tìm cách để mời người làm lễ cầu siêu cho nó” Vào lúc đó, tôi nhìn thấy một sự dịu dàng trên hàng lông mày và ánh mắt của anh.
Vậy mà một con mà lại có một biểu cảm dịu dàng, khiến tôi sởn gai ốc.
“Chuyện của oan hồn đứa bé chỉ là chuyện nhỏ” Sắc mặt anh lạnh lùng nói: “Em gặp phải họa rồi” “Họa gì chứ?” Tôi có chút lo lắng.
“Em đã khiêu khích một người nuôi dưỡng những con quỷ nhỏ”
Lúc đó tôi mới nghĩ ra được con quỷ nhỏ mà tôi đốt chắc là do ai đó nuôi dưỡng, nếu tội giết con quỷ nhỏ của hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị phản ứng rất dữ dội, đây chính là đi gây thù với người ta, hắn ta nhất định sẽ đến tìm tôi để trả thù.
Tôi định thần lại một chút rồi nói: “Truy hồn cốt là một pháp thuật rất thâm độc, nó làm hại muôn nơi và phản ứng cũng rất mạnh.
Lần này hắn ta không chết thì cũng mất đi nửa mạng, tạm thời sẽ không có sức để đến tìm tôi trả thù”
“Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi qua lại tái sinh!” Vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh nói: “Đợi đến khi hắn ta hồi phục lại được sức lực thì em sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Nghĩ thì cũng có lý: “Vậy bây giờ tôi phải làm sao đây?"
“Lấy bệnh của hắn để giết hắn” Anh chui vào tấm chăn của tôi, tôi nhanh chóng tránh qua một bên, anh dường như có chút không vui, ôm chặt lấy tôi.
“Cứ nghỉ ngơi vài tiếng trước đã, đợi đến giữa trưa chúng ta lại đi giải quyết hắn ta”
Tôi giãy dụa một hồi cũng không thoát ra được, đành để cho anh ta ôm: “Không phải anh bảo tôi tránh xa những thứ đó ra sao?”
“Hằng ngày vào buổi trưa, máu của em có tác dụng khống chế ma quỷ” Anh nói.
Tôi vui mừng khôn xiết, nếu nói như vậy thì không phải là cũng có thể khống chế anh rồi sao?
“Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, máu của em không có tác dụng gì với tôi cả” Anh thò tay vào trong ngực của tôi nhẹ nhàng xoa bóp hai lần rồi nói: “Ngủ đi”
Có lẽ vì quá mệt nên mãi đến mười giờ tôi mới thức dậy.
Chu Nguyên Hạo đưa cho tôi một tấm bảng.
Tấm bảng làm bằng gỗ xoan đào và có ghi tên của anh.
Anh không thể ở ngoài nắng quá lâu nên ban ngày khi ra ngoài phải đeo tấm bảng này lên.
Sau đó tôi nhận được cuộc gọi từ chú Trịnh, chú Trinh là người đàn ông trung niên lái xe Maserati.
Chú ấy nói với tôi rằng chú ấy đã tìm được người nuôi dưỡng đứa bé đó.
Hắn ta tên là Chung Tuấn Tường, đang trốn trong một khách sạn 5 sao để dưỡng thương.
Tôi lấy một tấm thẻ kim cương từ chỗ chú Trịnh, nghe nói chỉ những giám đốc điều hành cấp cao của công ty nơi khách sạn đặt trụ sở, hoặc những người có địa vị cao mới có thể làm tấm thẻ này.
Tôi trực tiếp đến khách sạn đó, đưa tấm thẻ kim cương cho quầy lễ tân, nhân viên quầy lễ tân lập tức nở một nụ cười nịnh nọt: “Thưa cô, xin hỏi cần dịch vụ gì?”Tôi lấy bức ảnh ra: “Người này đang ở phòng nào?"Trong ảnh, một người đàn ông trung niên dáng người thấp bé, dáng vẻ hơi tiều tụy, mặc một bộ trang phục thời nhà Đường màu xanh lục, người phục vụ nhìn thoáng qua đã nhận ra, liền nói nhỏ: "Ở phòng 1124, đây là chìa khóa phòng ạ”Người phục vụ rất biết điều, tôi vỗ vai người đó rồi tán thưởng nói: “Làm việc chăm chỉ, tương lai vô biên”Gương mặt của người phục vụ đỏ bừng lên với vẻ phấn khích, liên tiếp nói mấy câu cảm ơn, trong lòng tôi thầm than khóc, người có tiền và quyền lực thật là tốt.
Tôi bước vào thang máy, bóp chặt tấm bảng trong túi: “Một lát nữa gặp Chung Tuấn Tường, người đang nuôi dưỡng những con quỷ nhỏ thì tôi phải làm gì?”“Em không cần làm gì cả, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào mặt hắn ta, còn lại cứ giao cho tôi”Tôi có chút lo lắng nói: “Hắn ta có lại lịch gì không? Nếu như sau khi tiêu diệt hắn ta, những người quen của hắn ta đến làm phiền tôi thì tôi biết phải làm sao đây?“Em cứ yên tâm, phần lớn những người nuôi dưỡng những con quỷ nhỏ đều sống một mình.
Việc này phải tốn nhiều âm đức, tạo ra nhiều thù hận.
Có rất nhiều người muốn giết người của hắn ta, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người xử lý mọi chuyện”
Trước tiên tôi thay quần áo của một người phục vụ, sau đó đẩy xe đồ ăn đến trước cửa phòng 1124.
Khi gõ cửa, tay tôi run lên và lưng tôi ướt đẫm vì căng thẳng.
“Ai vậy?” Một giọng nói yếu ớt phát ra từ trong phòng, tôi bình tĩnh lại rồi nói: “Thưa ngài, bữa trưa mà ngài gọi đã đến rồi” "Mời vào”.
Tôi khẽ cau mày, có chút kỳ lạ.
Chung Tuấn Tường này có rất nhiều kẻ thù nên hắn ta nhất định sẽ rất cảnh giác, sao có thể để tôi vào dễ dàng như vậy chứ? Có phải hắn ta đã gài bẫy không? "Đừng sợ” Chu Nguyên Hạo nói: “Đi vào đi” Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa vào.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc bắc, tôi đẩy xe ăn vào trong thì liền nhìn thấy Chung Tuấn Tường đang ngồi trên sô pha, mặt như tờ giấy vàng, vẻ mặt hắn ta có chút ủ rủ.
"Thưa ngài, đây là thức ăn mà ngài đã gọi” Tôi bưng một những đĩa thức ăn đã được chế biến một cách cầu kỳ đến bàn, khi tôi đến gần bàn, chân tôi bỗng lạnh đi.
Tôi hít một hơi, cúi đầu nhìn xuống, một đôi tay nhỏ đang nắm chặt lấy mắt cá chân của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.