Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 24: Báo Thù Rửa Hận




Anh ta đưa cho Văn Tủ một viên kẹo để ăn, còn không cho phép cô ấy hoạt động, nói muốn để cô sinh một đứa trẻ bụ bẫm, may mån.
Văn Tú căn bản không hề hoài nghi chồng của mình, một cách tự nhiên, đứa con trong bụng cô quả lớn, thành sinh non, đến lúc trở dạ, anh ta lại cứ trì hoãn không chịu đưa cô ấy đến bệnh viện, đến khi Văn Tú chảy rất nhiều máu rồi, anh ta mới gọi taxi, ung dung chầm chậm đưa cô ấy đi.
Đến bệnh viện, bác sĩ nói bắt buộc bây giờ phải vào phòng mổ, không thì cả mẹ lẫn đứa trẻ đều gặp nguy hiểm, bảo anh ta nhanh chóng ký tên để phẫu thuật.
Trương Thống nhất định không chịu ký tên, nói mổ đẻ đối với đứa trẻ không tốt, nhất định muốn sinh thường.
Bác sĩ giục mấy lần rồi, anh ta vẫn không đồng ý ký tên.
Không ký tức là không thể phẫu thuật, kéo dài hơn mấy tiếng đồng hồ, Văn Tú không thể chịu đựng được, mất rồi, đứa con trong bụng cũng không thể giữ nổi.
Trương Thông bắt đầu gây chuyện, còn trả tiền để mời bác sĩ chuyên ngành về để giúp gây rối, còn làm om sòm cả bệnh viện.
Bệnh viện đã ý thức được thái độ của người nhà, bồi thường anh ta một khoản tiền lớn, anh ta cầm tiền, hớn ha hớn hở kế thừa tài sản của vợ, rất nhanh đã kết hôn cùng với Hồ Nguyệt.
Lúc kết hôn, bụng của Hồ Nguyệt đã hiện rõ là cô ta đang mang thai rồi.
Xem xong hồi ức của cô ấy, tôi bị làm cho tức chết rồi.
Cầm thú, thực sự là một tên cầm thú mà!
Hắn ta thừa cơ lợi dụng pháp luật, lợi dụng lúc người vợ sinh con nguy hiểm nhất, hợp pháp để giết chính vợ mình, còn lừa bệnh viện được cả khoản tiền lớn.
Chả trách Văn Tú luôn phải đối phó anh ta, loại người này, có chết cũng không hết tội.
Tôi nhìn về phía Văn Tú và cái bụng to của cô ấy, tay nắm chặt vào, nói: “Muốn báo thù không?” Văn Tủ nhìn tôi gật đầu.
“Vậy tôi sẽ cho cô một cơ hội” Tôi nói: “Đi theo tôi.” Tôi lại một chiếc xe khác, trở về cửa hàng của tôi, tìm quyển sách của bà tôi, trong sách cũng giải thích làm sao để nuôi quỷ.
Tôi tỉ mỉ đọc xong quyển sách, nói với Văn Tú: “Tôi có thể giúp cô báo thù, diệt trừ tên khốn nạn kia, sau đó tôi muốn để cô với đứa bé của cô đều sẽ được đi siêu độ, thế nào?”.
Văn Tủ gật đầu.
Tôi bắt đầu cuộn người giấy, cuộn cao tương đương với Văn Tú, sau đó vẽ gương mặt của Văn Tú lên trên người giấy, hỏi cô ấy.
ngày sinh tháng đẻ là bao nhiêu.
Cô ấy không thể nói, động đậy môi, tôi tiếp tục đọc khẩu hình môi của cô ấy, viết được một chuỗi ngày sinh, cô ấy gật đầu.
Tôi cắn ngón cái, dùng chính máu của mình ở mặt sau của người giấy viết lên sinh thần bát tự, lại vẽ lên trên một lá bùa ở đỉnh.
đầu của người giấy.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi vẽ lá bùa, có điều tôi xuất thân là dân học mỹ thuật, có kỹ năng, dựa theo câu thần chú vẽ trong sách lên, vẽ xong giống nhau y đúc.
Vào lúc câu thần chủ được vẽ xong, nỗi uất hận trên người Văn Tủ đột ngột dâng lên, nhanh chóng tăng lên, đến khi hoàn toàn biến thành một ác quỷ.
“Làm xong chuyện thì quay trở lại” Tôi nói: “Nếu cô không quay trở lại, hoặc là làm hại những người vô tội, tôi sẽ đốt người giấy này, đến lúc đó cô sẽ hồn bay phách lạc”
Văn Tủ gật đầu, biến mất bên ngoài cửa.
Tôi cầm lấy người giấy, cảm thấy người giấy với bản thân đều có một chút liên kết với Văn Tú, trước mắt cũng xuất hiện hết bức tranh này đến bức tranh khác.
Tôi đã rất ngạc nhiên, tôi thực sự có thể nhìn thấy tất cả những gì Văn Tú nhìn thấy.
Trong sách có nói, người nuôi quỷ phải có khả năng tâm linh tương thông với ma, mới vận dụng triệt để hồn ma được.
Chỉ có điều, không phải tất cả những người nuôi ma đều có khả năng tâm linh tương thông với ma, chỉ có người có thiên phú mới có thể đi vào trạng thái đó mà thôi.
Không ngờ rằng, tôi lại có thiên phú nuôi ma.
Tôi nhìn thấy Văn Tú xuyên không với tốc độ cực nhanh qua nửa thành phố đến nhà của Trương Thống, ngôi nhà này trước khi kết hôn vốn là của Văn Tú, nay tất cả đều biến thành nhà tân hôn của Trương Thống và kẻ thứ ba.
Đêm dường như đã rất khuya rồi, Hồ Nguyệt với ba đứa bạn thân vẫn còn đang đánh mạt chược, đứa con mới được ba tháng tuổi, cô ta đã hoàn toàn không quan tâm rồi.
Đứa bé mà Hồ Nguyệt sinh ra cũng là một bé gái.
Trương Thống ở nhà, nhưng anh ta cũng không thèm quan tâm đứa con gái của mình, ở cạnh cẩn thận bưng trà rót nước cho Hồ Nguyệt.
Dù sao chú của Hồ Nguyệt cũng là giám đốc của công ty taxi, sau này anh ta vẫn cần dựa vào cô ta để còn ngang tàng đi trong công ty.
Đứa bé có vẻ đói rồi, khóc oa oa, Hồ Nguyệt mặt biểu cảm chê phiền, hét Trương Thống: “Nhanh đi xem xem, con thỏ con kia làm sao lại khóc rồi”
Trương Thống từ chỗ vợ anh ta đi ra thì trở nên bực bội, anh ta lại trút sự tức giận đấy lên người đứa trẻ, ôm đứa con bé, còn
nhéo nhéo lên người đứa bé một cái, đứa bé khóc lên rồi càng thêm đau lòng, anh ta thản nhiên ném đứa bé lại về giường, kéo cửa bên trong phòng lại.
“Không sao” Trương Thống nói: “Để cho nó khóc, rèn luyện phối”.
Tôi nắm chặt người giấy trong tay, ngay bây giờ tôi hận không thể giết anh ta ngay.
Hồ Nguyệt lại ầm ĩ kêu là đói bụng rồi, đòi anh ta đi nấu cơm, anh ta bèn vào trong bếp, cầm lấy con dao thái rau.
Bỗng nhiên xoạt một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu rơi vỡ rồi.
Anh ta thở dài chửi thầm một câu, cầm con dao bếp liền đi ra ngoài, muốn tìm một cái bóng đèn khác để thay, lập tức phát hiện ra chuyện này có gì đó không bình thường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn, lúc đấy liền bị dọa đến mức rơi cả con dao xuống đất.
Trên bàn mạt chược kia, có bốn người phụ nữ ngồi đó, thực ra Văn Tú đã chết rồi.
Bọn họ một bên xào mạt chược, một bên quay đầu lại, giương ra bộ mặt kinh dị, nụ cười khiến người ta kinh hãi.
Hai chân Trương Thống trở nên mềm nhũn, anh ta ngồi bệt trên nền: “Văn Tú, không liên quan đến tôi, là cô tự sinh đứa bé kia rồi chết đi mà, không phải do tôi hại chết”.
Hoa mắt, anh ta nhìn kĩ lại, trên bàn mạt chược kia làm gì có Văn Tú, rõ ràng là Hồ Nguyệt và bạn thân của cô mà.
Hồ Nguyệt nghe thấy hai chữ Văn Tủ, đột nhiên nhảy dựng lên, lao tới nhìn chằm vào anh ta rồi la hét: "Anh lại nhắc đến con đàn bà đã chết rồi kia làm gì? Nói mau, anh có phải vẫn nhớ nhung nó đến chết rồi kia không? Nếu đã nhớ cô ta như thế, thì cút ra ngoài mà đi tìm cô ta di."
Bóng đèn ở phòng khách chớp nháy hai lần, trong mắt Trương Thống, Hồ Nguyệt lại biến thành Văn Tủ rồi, ma nữ kinh khủng vườn bộ vuốt dài đến bắt lấy anh ta.
"A, Văn Tú, đừng giết tôi, đừng giết tôi” Anh ta hét to lên, Hồ Nguyệt càng tức giận, đưa tay tát lên mặt anh ta: “Tôi nói rồi không được nhắc đến cô ta rồi anh vẫn còn nhắc, anh vẫn còn nhắc này”.
“Cút đi, cút đi mau!” Trương Thống kinh hãi vội nắm lấy con dao, khua loạn trước mặt, anh ta căn bản chỉ muốn nhanh chóng đuổi Văn Tủ đi, lại nghe thấy kêu lên một tiếng thảm thiết.Anh ta hoàn hồn lại, phát hiện ra con dao của mình đã cắt vào cổ Văn Tủ rồi, máu tươi liền không ngừng phun ra, tạo thành những đoá hoa đỏ rực trên vách tường trắng như tuyết,“A, giết người rồi!” Ba người bạn thân kia đều chạy rồi, tranh giành nhau chạy, Trương Thống mắt đỏ lên, lay Hồ Nguyệt, đuổi theo bọn họ: “Không được đi, tất cả không được đi!”Tôi ngay lập tức ra lệnh cho Văn Tú: “Ba người phụ nữ này vô tội, không được để Trương Thống làm hại họ”.Văn Tú lập tức động thủ, bên cạnh có một băng ghế trượt qua, đè lên chân của Trương Thống, Trương Thống ngã xuống đất, ba người phụ nữ kia nhanh trí trốn được vào trong nhà.Trương Thống kinh hãi nhìn khắp phòng toàn máu, vậy mà lại bị doạ cho sợ ngất đi.
Thù của Văn Tủ, coi như trả được rồi, nhưng cô ấy không có ý muốn đi, ngược lại vào bên trong căn phòng, nhìn trên giường là đứa trẻ đang khóc không ngừng.Tôi ngạc nhiên: “Văn Tủ, không được hại nó, đứa bé đó vô tội.” Văn Tú giơ tay định tiếp cận đứa bé, trong lòng tôi lo lắng, tìm bật lửa: “Văn Tú, tôi sắp đốt người giấy đó!” Văn Tú ôm lấy đứa bé.
Tôi thở dài một hơi bật lửa, tay lúc đó đột ngột dừng lại.
Văn Tủ ôm lấy đứa bé, nhẹ nhàng đung đưa, có vẻ như cô ấy đang dỗ cho đứa bé ngủ.
Dần dần, đứa bé đó thực sự đã không khóc nữa rồi, hai đôi mắt to tròn, nhìn Văn Tú với nụ cười ngọt ngào.
Đứa trẻ vừa mới ra đời, Thiên Nhãn còn chưa đóng lại, đã có thể nhìn thấy được hồn ma rồi.
Văn Tú nhìn đứa trẻ trong vòng tay, lộ ra biểu cảm với cái nhìn đầy sự yêu thương, sau đó nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trở lại.
Tôi tắt bật lửa, tâm trạng thật khó chịu.Cảnh sát rất nhanh đã đến rồi, Trương Thống tay đeo còng, kéo ra ngoài căn nhà, Văn Tú cũng rất nhanh đã quay trở lại cửa hàng của tôi.
Tôi nói với cô ấy: “Cô cầm lấy người giấy này đi, ngày mai tôi tiễn cô đến vào trong ngôi miếu” Cô ấy nhìn tôi, rồi cúi đầu chào tôi, sau đó hoá thành vô số mảnh vỡ, chui vào trong người tôi.
Tôi căn bản không phản ứng kịp, trong lòng thầm chửi một câu, sau khi cơ thể trở lại, tôi chẳng biết một cái gì cả.
Khi tôi tỉnh dậy xem đồng hồ, tôi đã ngủ mê mệt cả một ngày, trong lòng tôi thầm oán hận, Văn Tú kia thế mà lại lấy oán trả ơn.
Cũng không biết cô ta đã làm gì trên người tôi, không có quý trên người, nếu có quy đeo bám trên người thì qua con mắt âm dương sẽ thấy hai cái bóng chồng lên nhau.
Tôi sờ soạng cả người, không những như vậy, tôi còn cảm thấy thị lực với thính lực của mình tốt lên, sức lực cũng trở nên tốt hơn nhiều, cái bàn ở nhà tôi làm từ gỗ thật, trước đây tôi phải tốn rất nhiều sức lực để di chuyển nó, bây giờ lại có thể nhẹ nhàng bê đi thật dễ dàng rồi.
Tôi nghĩ không ra, lại tìm đến quyển sách xem, dịch tới chiều mới phát hiện ra đoạn một đoạn văn tự được ghi lại bởi bà nội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.