Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ

Chương 55: Thân Thế Của Phù Diệp





Giữa đêm.
Hoắc Thiên cảm thấy trên ngực mình hơi nóng nên bất chợt tỉnh dậy thì thấy quả đầu nhỏ của Tang Noãn đang nằm trên đó, thở từng cơn đều đặn.
Anh thấy vậy liền nhẹ nhàng nâng đầu của cô kê lên gối mình, chậm rãi vói tay qua lấy cái laptop đang để gần đó của cô.
Nhanh chóng khởi động máy lên nhưng sợ ảnh hưởng đến cô ngủ nên anh hạ ánh sáng xuống mức thấp nhất và lấy tạm chiếc khăn choàng lên máy tính, không để lọt ra một tia sáng nào.
Anh nhanh chóng nhập mật khẩu mở khoá máy tính, hồi nãy Tang Noãn đã mở khoá mà anh vô tình thuộc được.
Một tiếng bíp thông báo mở khoá thành công, Hoắc Thiên nhanh chóng mở tài khoản email của mình lên để kiểm tra vài thông tin.
Khi anh vừa mở lên thì thấy hộp thư thoại của mình đã bị thư ký Tiêu Ngọc khủng bố nghiêm trọng, anh khỏi nhíu mày.
Nhấn vào đọc tin mới nhất, Hoắc Thiên bây giờ mới biết thì ra đã xảy ra chuyện gì.
Bàn tay phải thoăn thoắt soạn tin nhắn gửi lại cho Tiêu Ngọc, bây giờ cũng đã khuya nên anh tưởng cậu ta cũng đã đi ngủ rồi.

Nhưng không chưa đầy một phút thì đã có thư hồi âm của Tiêu Ngọc.
Hoắc Thiên soạn dòng tin nhắn không có chủ đề, chỉ yêu cầu Tiêu Ngọc điều tra giúp mình tất cả mọi thứ về Phù Diệp trong vòng 10 năm về trước.
Đọc xong tin nhắn trả lời của Tiêu Ngọc, Hoắc Thiên nhanh chóng đăng xuất xoá mọi dữ liệu trên máy của Tang Noãn vừa nhập vào.
Không phải anh không tin tưởng Tang Noãn nhưng mà có những chuyện không tiện để nói ra mà.
Nhanh chóng phi tang mọi thứ, Hoắc Thiên nhẹ nhàng nằm xuống liền bị Tang Noãn đột nhiên ngẩng đầu dậy khiến cho anh không khỏi chột dạ.
Nhưng chưa được mấy giây thì cô lại ôm chặt lấy người anh mà ngủ ngon lành, Hoắc Thiên có chút bất lực.
Từ tốn gỡ tay của Tang Noãn ra để máu của cô lưu thông nhưng mà con bạch tuộc ngủ say như chết này không biết điều cứ quấn lấy chặt hơn.
Ban đầu chỉ có hai tay thôi lúc này lại có thêm hai chân tham chiến vào.
Hoắc Thiên đành phó mặc cho số phận mà làm cái gối ôm cho Tang Noãn, tay phải không rảnh rỗi mà ôm cô vào lòng.
Cúi đầu xuống khẽ hôn ở đỉnh đầu Tang Noãn rồi chìm vào giấc ngủ.
Cả hai cứ bình yên an ổn ôm nhau ngủ nhưng chưa biết rằng có một thứ gì đó sắp xảy ra, khuấy đảo mọi trật tự vốn có của họ.
Trong lúc Hoắc Thiên đang ôm vợ mình ngủ ngon lành thì tại nơi nào đó Tiêu Ngọc đang điên cuồng xử lý công việc mà Hoắc Thiên vừa giao lấy.
Hai con mắt của anh bây giờ chẳng khác gì cú mèo cả, quầng thâm đen kịt một mảng.
Kể từ khi Hoắc Thiên đến nay thì anh làm việc có lúc nào nghỉ ngơi đâu, giấc ngủ cũng rút ngắn còn hai ba tiếng một ngày.
Nhanh chóng đánh xong một bản thảo để kíp làm nhiệm vụ ngày mai, Tiêu Ngọc mới leo lên sô pha trong phòng làm một việc đánh một giấc.
Nhìn sang đồng hồ treo đối diện trên tường thì thấy kim giờ đã chỉ sang 3 giờ, Tiêu Ngọc không khỏi khóc ròng.

Vậy là còn khoảng ba tiếng nữa phải dậy đi làm rồi!

Sáng hôm sau.
Từng tia sáng mặt trời đã chiếu vào căn phòng, Tang Noãn theo giờ sinh lý mà ngọ nguậy thức giấc.
Cô dụi dụi hai con mắt tèm nhem chưa tỉnh ngủ, không quên gãi gãi cái tổ quạ mình.
Sau một lúc nhìn ngó xung quanh, Tang Noãn lúc này mới tỉnh ngủ thẳng nhưng mà thấy cảnh này cô hận ngủ không bao giờ tỉnh lại luôn.
Vạc áo thảm thương của Hoắc Thiên bị Tang Noãn nắm trong lúc ngủ đã bung nút ra, làm lộ một cơ thể rắn chắc mê người lồ lộ trước mặt bà cô háo sắc này.
Chưa kể hết cái chân nhỏ không yên phận nằm gác ngang bụng của Hoắc Thiên, cái tay lại còn để trước ngực nữa chứ.
Thấy ở phần bụng mình có chút nặng liền nhìn xuống bản thân thì cũng thấy một bàn tay lưu manh của con người nằm bên cạnh đã thò vào áo của cô từ bao giờ.
Tuy Tang Noãn rất muốn đạp Hoắc Thiên xuống giường nhưng cố kị vết thương trên người anh, với cả cô cũng chiếm tiện nghi của anh không ít mà.
Lúc này Tang Noãn đang căng thẳng hết đầu óc, nhẹ nhàng kéo chăn ra mà từ từ dời cái chân mình rời khỏi bụng của Hoắc Thiên.
Đang rút ra gần hết, chỉ còn một chút nữa thôi thì xong ai mà ngờ được Hoắc Thiên trở mình lại không quên kéo cái chân của cô đặt lại vị trí ban đầu, sợ cô chạy mất mà ôm chặt lấy nữa.

Cái tay hư hỏng đặt trên bụng Tang Noãn lại kéo cô vào lòng nữa.
Tang Noãn mặt không hề đẹp chút nào, cô cử động thì sợ đụng trúng vết thương nhưng mà cả người bé tẹo của mình bị Hoắc Thiên ôm đè khiến cho cô không khỏi mỏi nhừ người ra.
Bất lực Tang Noãn chỉ đành đánh thức người đang ôm mình nhưng cũng thất bại.
Không những không thoát ra còn ôm chặt hơn lúc đầu nữa.
Cô buông xuôi mà giả chết, mặc kệ cho Hoắc Thiên muốn ôm thế nào thì ôm.
Chưa đầy nửa tiếng vật lộn thì Tang Noãn cũng nhanh đi thăm Chu Công.
Thấy Tang Noãn hô hấp đều đều, Hoắc Thiên mới chầm chậm mở mắt ra.
Anh cười sủng nịch ôm chặt cô thêm lần nữa rồi cũng hạnh phúc nhắm mắt ngủ cùng Tang Noãn thêm lần nữa.
Ngày hôm nay trời thật đẹp mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.