Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Chương 9: Ma vương




Trên sa trường lầy lội, một thân ảnh cô độc đang ra sức chạy.
Nàng để trần hai chân chạy trên đường băng được lót bởi xỉ than, trên thân thể còn mang theo bộ giáp nặng mấy mươi cân, việc như vậy sớm đã không còn nằm trong phạm trù huấn luyện mà đã là một hình phạt.
Đường được lót bởi xỉ than sau khi được phun nước tuy rằng không bị rữa lật nhưng lại là đám bùn bã đầy ác ý, đôi chân trần vốn dĩ bóng loáng xinh đẹp giờ khắc này đã toàn là vết thương.
Mỗi lần chạy mấy trăm mét, thân ảnh mảnh khảnh kia thường sẽ ngã một lần, khắp người nàng phủ đầy thương tích cùng vết bẩn, dầy vậy, thiếu nữ vẫn tiếp tục cố gắng kéo lấy thân thể, tưởng muốn tiếp tục chạy về phía trước, sau đó…
Lại ngã lần nữa…
Máu từ đôi chân chảy xuống tạo thành một vệt máu trên đường, kéo dài hướng thẳng về phía trước…
Thế nhưng đối với cá nhân nàng, những vết thương hay ố bẩn trên người không là cái gì, những ánh mắt nhìn chằm chặp xung quanh mới là thứ khiến nàng thống khổ nhất.
Trong số những người qua lại, có kẻ đã lộ vẻ bất nhẫn, thế nhưng cuối cùng vẫn không có ai ngăn trở.
Bởi vì nơi này là pháp viện tối cao thành Sulfur, tại trong mắt các thị dân, nơi này là nơi thần thánh và công chính nhất. Có người chịu phạt, hiển nhiên có tội hành tương ứng.
Còn tại rìa đường băng, hai tên quan toà mặc pháp bào đeo mặt nạ đang vừa đi vừa thì thầm to nhỏ.
“Đó không phải là Diana, đội trưởng thành quản sao? Vì sao lại phải chạy ở đây, chân trần áo đơn, lại còn mặc trọng giáp, hình như đang bị phạt thì phải.”
“Vô Miên giả đại nhân sáng nay phân phó đi tưới nước trên đường băng, có vẻ là chuẩn bị cho vị này đây.”
“Nàng làm gì?”
“Mấy ngày trước đại đội thành quản tự tiện hành động đó còn gì? Không báo cáo lên cấp trên, tự tiện mở một đợt hành động vây quét, sau đó hình như bị Vô Miên giả đại nhân bắt quả tang.”
“Tự tiện hành động? Đó không phải tội lớn sao? Xử phạt thấp nhất cũng là trục xuất… À, ta hiểu rồi!”
“Chắc là thấy phán trục xuất toàn thể thì nặng quá, thế nhưng không thể không phạt. Cho nên mấy ngày nay vị nữ sĩ này đến bổ sung thủ tục cho đầy đủ nhưng đại nhân đều không tiếp, mãi đến hôm nay mới cho goi, tiện thể “thuận miệng” nói thêm một câu muốn nhìn đại đội thành quản huấn luyện chạy việt dã. Thế là, vị nữ sĩ này liền tự giác đi chạy.”
“Ừ đúng! Nếu xử theo trình tự rồi đưa cho pháp đình giải quyết, cơ cấu bạo lực tự tiện hành động ít nhất cũng bị phán trục xuất, thế thì nặng quá rồi, còn nếu không phạt thì sau này thể nào cũng có người noi theo, sau này muốn phạt cũng có người việc cớ cãi lại.”
“Đúng, đúng, phương thức xử lí tốt nhất có lẽ là như thế này, trước tiên xử lí lạnh mấy ngày, để các nàng tự kiểm điểm và nhận ra tính chất nghiêm trọng của vụ việc, sau đó để họ ‘tự giác’ chịu phạt, lấy đó làm tấm gương răn đe người khác. Luật là chết, người là sống, cách này vừa không xử quá nặng, cũng không để người có tội trốn thoạt, lại bảo vệ được uy nghiêm của luật pháp, sự nắm bắt điểm cân bằng trong cách xử lí này xứng đáng để người ta học tập, Vô Miên giả đại nhân thật là lợi hại.”
“Được rồi, chúng ta tốt nhất vẫn nên đi nhanh lên, ta cảm giác đại nhân hẳn đang quan sát chỗ này, nếu không cẩn thận tỏ ra lười biếng trước mặt ngài thì nguy to,”
Hai người nhanh chóng rời đi, hiện tại đã đến giờ thay ca, là kẻ mặc pháp bào, họ cũng có vụ án cần xét xử.
Lỗ tai của ám tinh linh rất linh mẫn. những lời nghị luận của hai vị quan toà không tránh thoát khỏi lỗ tai của Diana, vì vậy, nàng khẽ cắn môi, tiếp tục cố gắng đứng lên lần nữa, lảo đà lảo đảo nâng bộ giáp mấy chục cân lên, tiếp tục chịu phạt.
Cách đó không xa, tại đỉnh nhọn của một toà tháp, trong văn phòng của Vô Miên giả, tên chấp pháp giả tối cao vô lương lại đang dùng tâm tình thưởng thức cảnh đẹp quan sát bên này.
Đúng thế, không phải quản thúc tội nhân chịu phạt, mà là thưởng thức cảnh đẹp…
“Đúng là khi mặc trên người chiếc áo đơn ướt át, vóc người của một mĩ nữ mới lộ ra hoàn toàn, bùn bẩn lại càng khiến thân thể đầy tính vận động ấy tăng thêm nhục cảm, lần sau, mặc kệ những tên gia hoả kia phản đối thế nào! Ta nhất định phải đưa mĩ nữ té hố bùn trở thành hạng mục thi đấu thể thao chính thức!”
Đặt chiếc kính viễn vọng xuống, ta bắt đầu tự hỏi tỉ lệ chính sách này được thông qua.
Còn chuyện xử phạt với tôn nghiêm của luật pháp, khà khà, nó quan trọng thế sao???
“Tuy hôi nghị của mấy lão già kia có lẽ không cho phép, thế nhưng ta đặc cách phê chuẩn!!”
Kẻ đang ngắm cảnh cùng ta là một tên trung niên với khuôn mặt cười rất dâm, tuy diện mạo hắn khá bất phám, thế nhưng lại luôn có cảm giác mệt nhọc toát ra từ cốt tuỷ của hắn.
Giáp nhẹ đỏ hồng, cự kiếm màu rực lửa, mái tóc đỏ như thể đang rực cháy, cả người hắn hệt như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt. Cho dù đang ở trong một toà thành hoà bình, ấy vậy mà lúc nào hắn cũng mặc vũ trang. Điểm khác biệt duy nhất trên người hắn có lẽ là một thanh kiếm gãy màu bạc đeo bên eo.
“Phượng hoàng miền đông”, “Kẻ bất tử”… hắn có một danh sách dài các ngoại hiệu vang dội, thế nhưng danh hiệu nhiều người biết nhất chắc có lẽ là thân phận anh hùng Hồng Liên kiếm thánh.
Một trăm ba mươi năm trước, hắn cùng đoàn mạo hiểm của hắn tập sát Vĩnh Dạ đại đế ngay giữa trung tâm quân đoàn vong linh, chém đầu thành công vị vong linh đại đế đó, khiến cả vong linh đại quân sụp đổ trong tích tắc, đây quả thực là kịch bản kinh điển anh hùng giết ma vương cứu thế giới.
Sau đó, hắn còn từ chối những lời mời và các món lễ tạ của chư quốc, tiến đến khu địa hạ thành hỗn loạn, kiến tạo toà thành kì tích này.
Sau đó, khi kì danh của thành Sulfur truyền bá đến mặt đất, dạnh vọng của vị anh hùng này lại lên cao một lần nữa.
“Sử thi sống”, “anh hùng hoàn mĩ nhất”, nhân loại trên mặt đất gọi tên anh hùng của bọn hắn như vậy.
Nhưng giờ khắc này, khi phải đối mặt với những đường cong gợi cảm phía dưới chiếc áo đơn bạc, cái khuôn mặt chữ quốc cùng đôi mắt cương trực công chính kia cũng hiện lên vẻ bỉ ổi như bao thằng đàn ông khác.
“Dứt khoát tổ chức một cuộc thi chạy marathon trên vũng bùn đi, để đám ám tinh linh thành quản với đám nữ mục sư của giáo hội tham gia tất, chỉ cho mặc nội y, ha ha, riêng tiền vé vào cửa đã đủ lãi.”
Hồng Liên kiếm thánh Adam, cấp trên duy nhất của ta, thành chủ thành Sulfur, có lạc thú lớn nhất trong đời là cho cấp dưới thêm phiền và khiến nghị hội thêm ngột ngạt, cái đề án chắc chắn khiến đám lão già nghị hội bạo nộ kia, hắn sao có thể không thích.
Đừng xem hắn già mà còn dâm như thế, tại trong hệ thống đánh giá, tên này là cấp 262 bán thần giai, nếu là ở trên thế giới mặt đất, ít nhất cũng tương đương với vua một nước.
“Ai u, tên FA, ngươi lại mạnh lên.”
Tuần trước ta thấy hắn mới chỉ cấp 260, ai cũng biết đẳng cấp càng cao thì tiến thêm một bước lại càng khó, thế nên một tuần tăng đến hai cấp quả là chuyện không thể tin được.
“Ồ, con mắt của lão ế vợ vẫn độc như ngày nào nhỉ. Phượng hoàng lửa là thứ càng già càng mạnh nha, lúc này trái tim phượng hoàng trong ta đã đốt đến cực hạn, chắc là có thể một cân ba với ngươi lúc toàn thịnh đi.”
“Hừ hừ, thiên hạ vô địch thì thế nào, không phải vẫn là một tên vừa trung nhị vừa ế chỏng chơ sao?”
“Ừ ừ, giống tên phải dùng xương khô làm cô dâu như nào đó thôi.”
Hai tên có thâm niên FA mấy trăm năm vừa đâm chọt vừa an ủi nhau theo tập quán sau cùng thở dài một hơi.
“Ta bao giờ mới hết ế đây, nếu muốn tìm bạn gái cũng thật khó...”
“Ta đã tê dại với cả tay trái với tay phải rồi, nếu không phải tại các ngươi gây loạn, ta sớm đã lấy vợ, giờ cháu chắt cũng nên đã có.”
“Ngươi đang khoe khoang phải không? Có nhục thân là điều đáng được khoe khoang vậy sao? Tay trái cùng tay phải của ta chỉ còn dư lại xương đây.”
“Khoe? Khoe cho ngươi tức. Vì những lời đồn ngươi truyền ra trong thành, ai cũng nói ta mệnh phạm cô tinh, hại tất cả người đẹp thấy mặt ta đều đi đường vòng! Tuần trước ta ‘không cẩn thận’ đụng vào một mĩ nữ, vốn hẳn phải là bắt đầu cho một mối quan hệ tốt đẹp, ấy thế mà nàng cư nhiên sợ hãi rồi chạy đến thánh đường xin khu trục nguyền rủa, cư nhiên đem việc đó như gặp phải ta… Ngươi biết lúc đó tâm tình của ta như thế nào sao?”
“Biết chứ, là ta nói nguyên nhân ngươi mệnh phạm cô tinh cho mĩ nhân sa mạc kia mà!!”
“Ta đang thắc mắc tại sao người từ bên ngoài đến cũng biết rõ những truyền ngôn này, quả nhiên là tên khốn kiếp nhà ngươi giở trò quỷ!”
Được rồi, tiếp sau đó là cảnh thành chủ anh hùng Adam với tối cao chấp pháp giả uy nghiêm Vô Miên giả xông vào nhau quấn thành một đoàn, đánh nhau như hai tên trẻ con.
Tất nhiên, hệt như những lần trước, vụ ẩu đả vô nghĩa này rất nhanh liền kết thúc rồi.
Tuy bán thần rất lợi hại, có thể dễ dàng hạ gục một tên chỉ số sức mạnh bằng 5 như ta, vậy nhưng ai bảo ta là bộ xương, không biết đau nha, đã thế ta còn liên tục dùng lời lẽ châm chọc hắn:
“Đáng đời tên nhát gái phải ế cả đời.”
“Truyền thuyết nói độc thân 30 tuổi thành pháp sư, 40 tuổi thành đại ma pháp sư, ngươi sắp 160 tuổi rồi, lên chung cực ma đạo chưa, phóng một quả cầu lửa đến đây ta xem nào?”
“Có cần ta dùng ma pháp giúp ngươi biến tiểu tả (tay trái) với tiểu hữu (tay phải) thành gái không? Đảm bảo cực kì đáng yêu, nha nha nha, ngươi động tâm, ngươi cư nhiên động tâm. Bị ngu à, nếu ta biết được ma pháp nào làm được như thế, ta còn độc thân đến giờ sao?”
Đương nhiên, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, trong khi dùng ngôn ngữ khích bác hắn, nội tâm của ta cũng đang đồng thời nhỏ máu.
“Ta đã 376 rồi mà vẫn ế…. Ta muốn được sống lại…!!!"
Chờ đến khi chúng ta nhớ đến đống chính sự còn chưa xử lí thì mặt trời đã lặn rồi, quả nhiên như lời vị triết nhân nào đó đã nói: sau khi an ủi lẫn nhau, tất cả ưu thương đều chỉ thừa lại trống rỗng.
“Hey, ngươi tới chỗ này của ta không phải chỉ tìm người đánh nhau chứ?”
“Đương nhiên không, Margareth nhờ ta tới chỗ ngươi để bàn chính sự, ân, là cái gì ấy nhỉ, ừm, để ta suy nghĩ một chút!?!”
“Đúng là càng già càng ngu.”
“Đừng lảm nhảm, ta sắp nhớ ra rồi! Nga nga, đúng rồi, có hai việc, không, thực tế chỉ là một việc!”
“????”
“Ta sắp tèo, ngươi biết chứ.”
Rõ ràng nói đến chuyện sinh tử của mình, thế mà tên đầu gỗ này lại nói với giọng điệu bình thường như thể mình sắp đi du lịch đâu đó.
“Ta biết, ngắn thì một năm, dài thì ba năm ngươi sẽ đi bán muối.”
Đương nhiên ta biết rõ, hệ thống có thuyết minh trong tin tức nhân vật, cạnh tên hắn hiện tại đang treo một cái khung màu hồng ghi rằng ‘thọ mệnh sắp tận’, giờ chết của hắn đã không xa.
“157 năm, ta đã sống đủ lâu, không có gì phải tiếc nuối.”
Thật sao? Không tiếc nuối gì? Mà cũng đúng thôi, nhân loại bình thường trên đại lục Nahri chỉ sống khoảng 60-80 năm, hắn cậy mạnh sống đến gần 160 năm, coi như là trường thọ.
“Nếu ngươi muốn sống tiếp, thực tế không khó.”
Hiển nhiên không khó, một chiến sĩ cường đại như vậy có vô số cách để kéo dài tuổi thọ, chẳng hạn như tín ngưỡng vị thần nào đó rồi tuỳ tiện kiếm một cái thân phận tầm sứ đồ liền có thể kéo dài tuổi thọ đến gần như vô tận; còn nếu không muốn làm kẻ dưới quyền người, thế thì chuyển đổi thành chủng tộc khác có thọ mệnh dài như thiên sứ, ác ma, vong linh…, quá đơn giản.
Thế nhưng Adam cười nhẹ, gương mặt hắn rõ ràng vẫn trẻ như cũ mà lại dường như một lão giả đã xem thấu thế sự vô thường.
“Không, là nhân loại – một đoản mệnh chủng tộc – ta đã sống đủ lâu rồi. Một tên tiểu tử nông thôn không biết gì, đã hoàn thành giấc mơ trở thành anh hùng của hắn. Hiện tại, người quen rơi rụng gần hết, việc muốn làm cũng đã làm xong, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi. Lại nói, một lão già bất tử suốt ngày ngồi ở vị trí cao nhất cũng rất khó xem, đến lúc để người mới đảm nhiệm chức vụ đó rồi.”
“Ngươi cuối cùng vẫn canh cánh Lisa!” Sự hào phóng với sinh tử của hắn không gạt được ta.
Lisa Grant, đồng bạn của Adam trong quá khứ, cũng là người hắn yêu thầm, chẳng qua, nàng đã chết hơn một trăm năm trước, chết trong trận chiến chống lại đại quân của Vĩnh Dạ.
Dựa vào khả năng của tên này, làm gì có chuyên không tìm được bạn gái. Hai lần hỗn lễ kia nếu hắn cố đến cùng, thì với sức mạnh của hắn làm gì có chuyện chúng ta phá hoại được.
“Hừ hừ, ngươi hoá ra còn là tình thánh nha. Chẳng qua làm như vậy có ích kỉ quá không?”
“Đúng, ta rất ích kỉ” hắn vậy mà gật đầu thừa nhận: “Ta có lỗi với Margareth, thế nhưng là một bất hủ giả, nàng còn rất trẻ, nàng hẳn nên có tuyển chọn tốt hơn ta.”
Đại hiền giả Margareth thích Adam, Adam lại không quên được bạn gái đã chết, đây có lẽ là bí mật công khai của cao tầng thành Sulfur.
Hai đám cưới trước kia, càng nhiều chỉ là để Margareth từ bỏ hi vọng của chính mình, đương nhiên, Margareth cả hai lần đều không do dự đến tìm ta, muốn ta đưa tặng một ‘lễ vật’ cho đám cưới của Adam, điều này không nghi ngờ cũng biểu lộ thái độ sống chết cũng không buông tha của nàng.
“Một mối tình tay ba thật ngu xuẩn. Được rồi, chuyện này người ngoài nói xen vào không tốt lắm, chẳng qua nếu như ngươi đã muốn chết, chuyện còn lại có lẽ ta đã đoán được.”
“Đương nhiên, tên ngục tốt như ta chết rồi, vậy tên tù nhân như ngươi cũng đã đến lúc được phóng thích. Chúc mừng ngươi, Vĩnh Dạ đại đế, cảm giác sắp đạt được tự do như thế nào?”
Đúng vậy, cả toà thành Sulfur này kì thực là một cái ngục giam, anh hùng Adam, đại hiền giả Margareth, thêm cả tiểu Hồng nữa đều là ngục tốt. Còn ta, Vĩnh Dạ đại đế của quá khứ, là tên tù nhân duy nhất trong toà ngục giam này.
“Khà khà, Adam, anh hùng, ngươi xác định muốn thả ta ra phá huỷ thế giới?”
“Tuỳ ngươi, thế giới này đã không có Lisa, muốn huỷ thì huỷ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.