Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 283: Một Phép Thử Thật Lớn





Hắn trông coi tiểu chuột luyện hóa bóng tối, đợi đến khi không còn hậu họa gì rồi mới để nó tiếp tục.
Cỡ một đoạn thời gian dài hắn sẽ hỗ trợ nó trừ đi hậu họa tiềm ẩn tích tụ trong quá trình nuốt bóng tối.
Này cũng như một quá trình tu luyện, yêu cầu ổn định căn cơ rồi mới đột phá.
Hỗn Độn Thôn Thiên có bảy tầng, nó đã đạt đến tầng hai.
Một ngàn năm được một tầng, Bạch Cửu cảm thấy tuyệt vọng và vô cảm.
Đúng vậy, ở nơi này và bên ngoài dòng chảy thời gian không giống nhau.
Bên ngoài một năm bên trong một ngàn năm, là do thiên đạo dùng sức mình kéo dài cho nó.
Thế nhưng một ngàn năm mới được tầng đầu tiên, vậy phải bao nhiêu lâu mới xong.
Ban đầu khi nhận ra điều này Bạch Cửu đã nhảy dựng lên, mém chút là đánh nhau với điểm sáng kia.
Nếu không phải miệng thiên đạo nhanh nhẹn thì đã bị nó nuốt luôn rồi.
Con chuột nhỏ này bây giờ bá đạo quá...
Nhưng thời gian thật sự là quá dài, những lúc Bạch Cửu cảm thấy mình sắp vô cảm rồi thì thiên đạo giảo hoạt kia sẽ cho nó nhìn xem thế giới bên ngoài, xem rồng xem trứng của nó, cho nó động lực.
Rốt cuộc, dù là thú cũng phải cần động lực mới có thể tiến lên phía trước.
Những lần trước thiên đạo thất bại là do không nhận thấy được điểm này.
"Ta muốn xem rồng!!!"
Tiểu chuột kháng nghị.
"Năm mươi năm trước ngươi mới xem xong."
Điểm sáng không vui nói.
"Năm mươi năm ngươi mới cho ta xem một lần, ngươi còn có nói được."

Tiểu chuột không phục.
"Tóm lại không cho ta xem ta sẽ đình công."
Tiểu chuột ra chiêu.
"Được được, ta sợ ngươi.
Kiếp trước là ta nợ ngươi mà."
Điểm sáng vừa nói vừa cho nó xem rồng.
Bạch Cửu vì nổi nhớ nhung với rồng của nó nên quyết định tha cho thiên đạo, nếu không nó sẽ nói: Kiếp trước không phải đúng là ngươi nợ ta còn gì?
Trước mặt Bạch Cửu xuất hiện một tầng nhộn nhạo, đè ép bóng tối nơi này.
Cho đến khi một tấm gương hiện lên, cùng với khung cảnh có phần âm u, tiếng sấm nổ đì đùng, dọa Bạch Cửu nhảy dựng.
"Làm sao vậy!!"
Nó vịnh lên tấm kính, dán mắt vào nhìn xem.
Thân hình nhỏ nhắn đối lập với tấm gương trông thật hài hước.
"Rồng ngươi bị Tà Vương bắt nạt."
Điểm sáng nhàn nhạt đáp.
Bạch Cửu không vui nhìn hắn.
Điểm sáng giống như nhìn ra ý tứ trong mắt nó, chính là nói sao không quản người của ngươi đi chọc cho hắn tức muốn cười.
Lúc này trong gương có diễn biến khác, tiểu chuột không quan tâm hắn nữa mà lại dán mắt vào.
Lúc này Lôi Vương xuất hiện, Bạch Dữ không lại múa rìu qua mắt thợ nữa, lùi sang một bên rồi ra dấu mời Lôi Vương lên đài.
"Rồng của ngươi quá giảo hoạt."
Điểm sáng đương nhiên là biết quá trình trước đó, khinh khỉnh nói.
"Rồng của ta là thông minh."
Bạch Cửu biết Bạch Dữ không lại có chuyện, nhẹ nhàng thở ra.
Đôi mắt sáng như sao trời dán chặt vào trên thân ảnh cao lớn nó mong nhớ, thiếu điều muốn nhảy vào gương luôn.
"Được rồi, làm việc của ngươi đi."
Điểm sáng nói được làm được, chỉ cho nó xem qua, không cho nó nhìn hết quá trình khiến người giận sôi máu.
Bạch Cửu trơ mắt nhìn tấm gương không còn, tức giận quay người đi, chỉ cho điểm sáng một cái bóng lưng hờn dỗi.
...
Chiến trường tự nhiên đổi thành Tà Vương đánh với Lôi Vương khiến đám tiên không kịp phản ứng, đến khi lửa cháy đến mông mới hoàn hồn mà nhao nhao bỏ chạy.
Có người nhớ ra nhân vật chính của chuyện này, muốn xem Bạch Dữ ở đây lại không tìm thấy hắn, giật mình nhận ra hắn đã chạy từ khi nào.
Bạch Dữ đúng thật là chạy, còn chạy rất sớm.
Hắn chưa từng có ý định cùng Tà Vương đánh sóng mái.
Nếu không gọi được Lôi Vương đến, hắn cũng sẽ chạy.
Chỉ là sẽ không an ổn không tổn thương gì mà chạy như thế.
Lúc hắn trở lại không đảo giống thế ngoại đào nguyên mà Mặc Diễm để lại cho hắn vì quả trứng thích nơi này thì Lục Lang Lục Ngô cũng đã nghe tiếng chạy tới.
"Ngươi không sao chứ?"
Lục Lang ngờ vực nhìn Bạch Dữ đang ôm quả trứng nhàn nhã ngồi dưới gốc cây đào, không giống như người vừa thoát hiểm trở về chút nào thì hỏi.
Hắn không nghe thấy nam nhân trả lời mà nhìn thấy quả trứng vàng của nam nhân một bộ lắc qua lắc lại, nhảy tới nhảy lui, một bộ sùng bái không có giới hạn.
Dù sao cũng tính là gần gũi quen biết, Lục Lang đã phần nào hiểu được hành động của quả trứng hoạt bát kia, biết nó lúc này là đang sùng bái phụ thân nó.
"Đản Đản lại đây."
Lục Lang gọi nó.
Quả trứng không thèm nhìn hắn.
"Thụy Thụy!"
Hắn đổi cách gọi.
Vèo!
Quả trứng bay đến.
Được rồi, nó không thích bị gọi là Đản Đản, gọi không đúng cũng không kêu được nó.
Lục Lang buồn cười nhìn nó xoay quanh mình.
Chỉ là chỉ có vậy thôi, ngoài phụ thân và a cha nó ra, ai nó cũng không cho ôm.
Theo cách nói của Bạch Đình, ấu tể còn trong trứng sẽ không thân cận với bất cứ ai ngoài phụ mẫu, kêu bọn họ đừng có táy máy tay chân.
"Ngươi lần sau ra ngoài cẩn thận chút đi, Tà Vương tuy lần này bị Lôi Vương chắn lấy, thế nhưng Lôi Vương cũng không chiếm được phần hơn, chỉ là do thuộc tính áp chế nên không rơi vào thế hạ phong mà thôi."
Lục Ngô ngồi xuống một góc cây đối diện, nhìn Bạch Dữ nói.
"Hắn là Đạo Tổ, hắn muốn tìm ta, trừ khi ta mãi không đi ra ngoài, ở dưới cánh chim của Không Vương, còn không, hắn muốn là sẽ lại tới."
Mà Bạch Dữ sẽ không vì thế mà chịu ở yên một chỗ.
"Ngươi cũng đã tìm một năm, vận dụng rất nhiều cách để do thám, nhưng người chính là không có manh mối.
Ngươi trong lòng cũng hiểu rõ, sao phải bôn ba khổ cực như vậy, lại tạo cơ hội cho người khác."
Lục Lang bất đắc dĩ nhìn hắn.
Thật sự là khuyên không nổi người này.
"Ta không phải chỉ vì tìm người."
Bạch Dữ lắc đầu.
Hắn đưa tay vẫy vẫy, Bạch Thụy như một tia chớp chạy tới, dụi dụi vào tay hắn thân thiết, y như một chú cún.
"Ta đây là muốn thăm dò thái độ của những thế lực kia, nếu họ không có nắm lấy điểm yếu của ta thì sẽ không ngừng đến tìm ta phiền toái."
Hắn sờ sờ đầu nhọn của quả trứng, nhàn nhạt nói.
Hai người kia kinh ngạc nhìn hắn.
Đây đúng là một cách để dò xét.

Hiện tại xem ra, hắn đã dò xét được hai thế lực lớn...!Không, ba thế lực lớn.
Yêu Vương nếu có Bạch Cửu trong tay sẽ lấy nó ra uy hiếp Bạch Dữ chứ không phải đâm chỗ này đâm chỗ kia như bây giờ.
Còn lại Không Vương thế lực...!Cái này, không phải là xong rồi sao.
"Nhưng ngươi hôm nay cũng liều lĩnh quá."
Lục Lang vẫn rất không tán thành hành động của Bạch Dữ.
"Các ngươi nên trở về báo lại cho Không Vương.
Tà Vương có vấn đề."
Mà không phải ngồi đây xem hắn.
Lần này thăm do không phải không có điểm tốt, ít nhất, Tà Vương không bình thường là chắc chắn, nếu không sớm chuẩn bị...
"Tà Vương người này đúng là càng ngày càng tà, không biết hắn đã làm cái gì mà trở nên như vậy.
Nhưng có một điều chắc chắn, hắn trở nên mạnh hơn."
Lục Ngô trầm ngâm.
"Vương đã biết rồi, cũng dặn chúng ta âm thầm đề phòng.
Thế nhưng hắn chưa có làm ra chuyện gì không đúng bị chúng ta bắt được.
Muốn thảo phạt một thiên vương không phải, quan trọng là chưa từng có tiền lệ này.
Thế lực của hắn là một vấn đề, nếu không giải quyết trước sẽ vướng tay vướng chân."
Lục Lang lại lắc đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.