Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 239: Bỏ Con Lấy Mẹ





Lão gia tử tức giận xong, nhìn Cốc Dĩ Phong nhận mệnh rời đi, lúc này mới nhìn lại Bạch Dữ.
"À...!Dữ nhi, ta là tằng tổ phụ của con."
Ông vừa kích động vừa bối rối mà chà chà hai lòng bàn tay với nhau nhìn Bạch Dữ, cẩn thận giới thiệu bản thân.
Bạch Dữ sớm đã đoán được, đối với lời này của ông cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu, một lời cũng không nói.
Bạch Cửu ở một bên xem đến tròn mắt, lúc thì nhìn Bạch Dữ, lúc lại nhìn lão gia tử mặt đỏ rần rần, cảm thấy đặc biệt thú vị.
"Không mỏi cổ sao?"
Bạch Dữ nhìn mà bất lực giữ lại đầu nhỏ của nó.
Bởi vì hành động này của hắn mà lão gia tử lực chú ý mới chuyển hướng sang thiếu niên bên cạnh.
"Nó là gì của con?"
Ông nghi ngờ nhìn hai người hỏi, dù đã cảm thấy không khí giữa hai người có chút quái lạ, ông cũng không có dài dòng mà hỏi thẳng luôn.
"Đạo lữ."
Cốc Dĩ Phong vừa trở lại đúng lúc nghe thấy xưng hô này từ miệng Bạch Dữ, mày cũng hơi nhíu lại.
"Đạo lữ? Là cái loại nào?"
Lão gia tử giật giật râu mép, trừng mắt hỏi lại.
"Ông hỏi vậy để làm gì chứ?"
Bạch Cửu dù ngốc cũng nhạy bén phát hiện sự tình không đúng, nó sừng sộ lên trực tiếp đứng dậy khỏi ghế, đến ngồi lên đùi nam nhân nhà nó, ôm cổ hắn trừng ông.
Bạch Dữ cười nhẹ giữ lại eo nhỏ không cho nó lộn xộn.
Thái độ đối xử khác biệt của hắn lại thêm hành động thể hiện quyền sở hữu của Bạch Cửu trực tiếp chọc cho lão gia tử dựng râu, thở phì phò không ngừng.
"Đứng lên! Không biết xấu hổ!"
Ông chỉ vào Bạch Cửu ra lệnh.
"Không đứng! Bạch Dữ là của ta, ta ôm đạo lữ có trời đất chứng giám thì có gì phải xấu hổ."
Bạch Cửu không chịu thua chút nào.
Nói đùa, lần đầu gặp Cốc Mẫn Nguyệt nó đã giành quyền sở hữu rồi, thêm một người nó cũng chẳng ngại.
Đến thêm một tá nó cũng kham hết.
Hai người nhà họ Cốc nghe tới bốn chữ trời đất chứng giám thì giật mình, sững người lại nhìn họ.
"Thật không?"
Cốc Dĩ Phong hoàn hồn trước, nhíu mày hỏi Bạch Dữ.
"Là."
Bạch Dữ nhàn nhạt đáp, vừa vỗ lưng tiểu chuột, ôn nhu trấn an nó.
Nó kích động khiến cho ấu long trong bụng cũng nhảy dựng lên, tính khí hai mẫu tử y chang nhau chọc cho khóe mắt hắn hơi cong lên.
Thái độ khi đối đãi với thiếu niên của hắn không hề có chút giấu giếm nào cho thấy lập trường của mình, hai người Cốc gia nhất thời không biết nên nói gì.
"Bạch Dữ, chúng ta đi đi! Con cũng không thích bọn họ!"
Bạch Cửu nổi lên tính tình, chu cái miệng nhỏ giận dỗi xúi giục hắn, còn không quên lấy ấu long ra làm cái cớ, sức thuyết phục mười phần.
"Đừng nháo."
Nam nhân bất đắc dĩ vỗ nhẹ đầu nó.
Rõ ràng là trách cứ nhưng một chút lực uy hiếp cũng không có, ánh mắt còn tràn ngập sự cưng chiều.
"Không phải ta nháo.
Ngươi xem! Là nó nháo!"
Bạch Cửu không nhận, lấy tay hắn đặt trên bụng nhỏ của mình.

Bạch Dữ thuận theo mà xoa nhẹ hai cái, trấn an ấu long đang nhảy nhót tung lung bên trong.
"Ừm...!Đợi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì rồi chúng ta sẽ đi, được không?"
Bạch Dữ dỗ dành.
Bạch Cửu dù muốn đi ngay bây giờ nhưng cũng không có không hiểu chuyện, nó tâm không cam tình không nguyện mà gật đầu, còn không quên quay đầu trừng hai người dám có ý đồ chia rẻ nó với nam nhân của nó.
Hai người kia thì một bộ chấn kinh, còn có không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm cái bụng nhỏ của thiếu niên, có chút nói không nên lời.
"Hai người nhìn gì vậy?"
Bạch Cửu cảnh giác che lại bụng mình nhìn bọn họ.
"Ngươi...!Ta...!Lão tử ta cũng không có chia rẻ uyên ương, ngươi phản ứng quá khích như vậy làm gì?"
Lão gia tử lắp bắp mấy tiếng, cuối cùng mới lấy lại phong phạm trưởng bối trừng mắt nhìn nó.
"Lão xem thái độ của lão đi, ai tin chứ!"
Bạch Cửu bĩu môi không chút nhượng bộ nào mà đáp trả.
"Chúng ta cũng không phải thân mật cho các người xem, quan tâm gì xấu hổ hay không chứ.
Hừ!"
Nó còn lầm bà lầm bầm không ngừng.
Lão gia tử nghe rõ ràng, xíu nữa thì lại dựng râu.
"Được được, không nói ngươi nữa."
Nuốt xuống nữa ngụm máu đang muốn phun ra, ông nhượng bộ.
"Nếu Cốc gia không có chuyện gì nữa thì chúng ta cáo từ."
Bạch Dữ lấy lùi làm tiến nói.
"Có chuyện thì sao? Không có chuyện thì sao? Chẳng lẽ ngươi không thể ở lại mấy ngày sao?"
Lão gia tử sừng sộ nhìn hắn.
"Chúng ta còn bận cứu người, rất không rảnh.
Nếu không phải Cốc các chủ nhấn mạnh muốn chúng ta đến nhìn thì còn lâu chúng ta mới đến!"
Bạch Cửu thẳng lưng chống eo cãi lại.
Bạch Dữ không nói gì, ở phía sau duy trì cho nó.
Lão gia tử tức đến không nói nổi.
Lão cũng hiểu Bạch Dữ không có cảm tình gần gũi gì với Cốc gia, còn không thể so với đạo lữ bé nhỏ đang mang thai kia, nhưng biết không có nghĩa là chấp nhận được.
Nhưng không chấp nhận được cũng phải chấp nhận, còn phải mềm mỏng mà đối xử, nếu không tôn tử cũng sẽ bay đi mất.
"Hầy, theo ta vào đây."
Ông thở dài một hơi, quay người đi vào nội viện.
Hai người Bạch Cửu nhìn nhau, Bạch Dữ nắm tay thiếu niên đi theo ông.
Cốc Dĩ Phong ngược lại như có điều suy ngẫm, đến giờ cũng không thấy nói gì nữa, nhưng chân vẫn đi theo.
Lão gia tử dẫn họ đến một căn phòng nằm trong nội viện, nơi này còn có một tầng kết giới nữa, trừ khi được chủ nhân cho phép, nếu tự ý động vào sẽ kinh động toàn bộ biệt viện.
Bố trí cẩn thận như vậy, ở trong nhà mình mà còn không yên tâm, xem ra Cốc gia cũng không có yên ổn như mặt ngoài nhìn thấy.
Đây là một gian phòng được chia thành nội ngoại, ngoại để tiếp khách, nội được bình phong ngăn cách chính là nơi nghỉ ngơi.
Họ vừa bước vào thì bên trong bình phong đi ra một lão bà tử tóc hơi râm, nét mặt hiền từ.
Làn da tuy không có nhăn nheo những vẫn nhìn thấy được bóng dáng của năm tháng.
"Lão gia, không phải ngươi đi tiếp khách sao? Có phải Duyệt nhi mời luyện đan sư đến chữa trị cho Hối nhi không?"

Lão bà tử thấy lão gia tử thì lập tức hỏi.
Khi ánh mắt khẽ lướt qua ông nhìn ra phía sau thì như bị định trụ một chút.
"Ngươi...!Ngươi là..."
Bà lắp bắp nhìn Bạch Dữ, thân mình hơi lung lay cứ như sắp theo gió bay đi vậy.
"Là ngoại tôn tôn tử của bà, nhi tử của Nguyệt nhi."
Lão gia tử vẫn rất vui mừng khi nói đến Bạch Dữ.
Lão bà tử cũng là ngờ ngợ khi nhìn thấy dung mạo có phần quen thuộc này, nghe ông nói thì càng kích động hơn.
Bà đẩy ông ra một bên, chạy tới bên người Bạch Dữ, muốn nắm tay hắn.
Bạch Dữ thì không có hành động gì, nhưng Bạch Cửu lại nhúc nhích một chút.
Hắn đã quá quen thuộc nó rồi, nhìn là hiểu nó tính làm gì.
Hắn không tiếng động mà nhéo nhéo tay nhỏ của ta, ý tứ trấn an rất rõ ràng đã vuốt xẹp tâm tình nhộn nhạo của tiểu chuột.
Lão bà tử đang kích động chỉ biết nắm tay hắn vừa không ngừng nhìn hắn, giống như muốn từ trên người hắn nhìn đến cháu gái bà, hoàn toàn không nhận thấy chút động tác nhỏ của hai người.
Ngược lại là Cốc Dĩ Phong đứng phía sau một chút nhìn được rõ ràng.
Hắn hơi hơi lắc đầu, không nhìn nữa mà cất bước đi vào gian trong.
Cốc gia thật sự đang tìm Luyện đan sư, còn phải là luyện đan sư cao giai.
Chữa bệnh cho ai thì chính là muội muội của Cốc Dĩ Phong, Cốc Tâm Hối.
Bạch Dữ phải gọi nàng là cô tổ mẫu.
Cốc gia dòng chính hiện tại lấy lão gia tử Cốc Dịch Thiên vì gia chủ, tu vi Đại Thừa hậu kỳ.
Ông có hai người con, nhi tử là Cốc Dĩ Phong tu vi Độ Kiếp kỳ tầng một đỉnh phong và nữ nhi Cốc Tâm Hối thiên phú còn hơn huynh trưởng tu vi Độ Kiếp kỳ tầng hai trung kỳ, niên kỷ nhỏ hơn huynh trưởng năm mươi năm.
Cốc Dĩ Phong cũng sinh hai người con là Cốc Duyệt và Cốc Mẫn Nguyệt.
Cốc Tuyên là nhi tử của Cốc Duyệt.
Cốc Tâm Hối lại say mê trên con đường tu luyện, chủ tu song đao, nữ chung hào kiệt.
Cốc Mẫn Nguyệt trước đây đặc biệt sùng bái người cô cô này, cũng bắt chước nàng hành tẩu giang hồ khi niên kỷ còn rất nhỏ.
Cốc Tâm Hối trước đây đều thích ở bên ngoài hành tẩu, hiếm khi ở Cốc gia.
Thời điểm Cốc Mẫn Nguyệt gả đi nàng vẫn còn ở ngoài.
Một lần đi có khi chục năm chưa thấy mặt một lần, có lần còn tận vài chục năm.
Thế nhưng hai năm trước nàng bỗng nhiên trở lại Cốc gia, còn thân mang kịch độc.

Vậy cũng không phải vấn đề, nàng còn mang thai.
Cốc gia vì nàng tìm bao nhiêu là luyện đan sư có năng lực về chữa trị, nhưng hầu hết bọn họ đều bảo đứa nhỏ sẽ không chịu nổi mà rớt mất.
Cốc Tâm Hối vẫn còn thanh tĩnh dù chết cũng không để rớt đứa bé, đến bây giờ kịch độc tuy bị ép xuống nhưng một khi phát bệnh sẽ hết đường cứu chữa, mẹ con đều mất.
Cốc gia vì chuyện này mà không có thời gian truy cứu việc phụ thân đứa nhỏ là ai.
Nhưng việc quan trọng là cứu người, trúng độc thì phải tìm thuốc giải.
Cốc Tâm Hối có thể dùng tu vi cả đời bảo hộ đứa bé không bị kịch độc xâm chiếm nhưng nếu nàng chết thì đứa bé cũng không giữ được.
Cốc gia đã dùng chuyện này muốn đào bới những chuyện Cốc Tâm Hối trải qua trước đó, đồng thời hỏi nguyên nhân nàng trúng độc còn có tim thuốc giải.
Thế nhưng Cốc Tâm Hối nói gì cũng không chịu phun nữa câu.
Giằng co hai năm, Cốc Tâm Hối càng như dầu hết đèn tắt, nguy cơ sớm tối.
Dù nàng có ra sức bảo vệ đứa nhỏ thì mẫu tử liền tâm, nàng bị giày vò nó cũng chưa chắc khỏe mạnh.
Cốc gia dòng chính vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, dòng phụ tuy không rõ chuyện gì nhưng lại tranh thủ thời cơ muốn chen chân vào quản lý Cốc gia sản nghiệp bên ngoài.
Hiện tại Cốc lão gia tử vẫn ổn định được tình thế, nhưng vì lao tâm lao lực đi tìm luyện đan sư có y thuật cao minh lại không để cho người khác biết thật sự là khó khăn.
Chính vì vậy mà Cốc Duyệt khi nghe Bạch Cửu nói bản thân là luyện đan sư cao giai thì quyết định nhờ vả.
Bạch Cửu là đạo lữ của Bạch Dữ, có một tầng quan hệ này thì không sợ ra cái gì ngoài ý muốn.
Cốc gia kinh doanh đan dược, linh thảo thì tất nhiên cũng có luyện đan sư, thế nhưng luyện đan sư cao giai lại tinh thông y thuật lại khó tìm.
Mà tìm một đại phu giỏi thì khó như lên trời.
Độc dược có thể độc được tu sĩ tu vi như Cốc Tâm Hối, đại phu bình thường sao có thể giải quyết?
Bạch Cửu ngồi bên giường chuẩn bệnh cho Cốc Tâm Hối, khuôn mặt nhỏ tuy vẫn ngốc manh nhưng đặc biệt chuyên chú, bất giác khiến cho khí chất trên người nó thay đổi.
Nó vẫn dùng phương pháp kiểm tra giống như lúc chuẩn bệnh cho Mâu Mân, nhanh chóng chạy một dòng trong kinh mạch toàn thân Cốc Tâm Hối.
Hai năm qua chất độc dày vò khiến toàn thân nàng nổi lên những đường gân xanh đen nhìn mà ghê người.
Nơi bình lặng nhất là phần bụng dưới đang dựng d.ục đứa nhỏ.
Nhưng sự đối lập này càng khiến cho nàng trông càng thêm thê thảm không nỡ nhìn.
Cốc gia thừa hưởng dung mạo hơn người, Cốc Tâm Hối càng không cần phải nói, nhưng lúc này mặt nàng hóp sâu, hốc mắt cũng trũng xuống, quầng thâm nơi bọng mắt khiến nàng càng thêm tiều tụy.
Cốc Tâm Hối miễn cưỡng có thể tỉnh táo, thế nhưng tâm lực không đủ, muốn giao lưu lại càng khó khăn.
Nàng lúc này chỉ có thở mở to hai mắt nhìn Bạch Cửu đang bắt mạch cho mình, sâu trong đôi mắt không có đặc biệt hy vọng gì.
Hai năm nay nàng cũng đã hy vọng quá nhiều, mệt mỏi rồi.
Thiếu niên hiếm khi phiền não như Bạch Cửu kiểm tra xong đầu mày đuôi mắt cũng muốn nhăn tít lại.
Trong suy nghĩ của nó, bệnh của Mâu Mân có khi còn dễ giải hơn.
Thế nhưng nó cũng không có chưa nghĩ biện pháp đã bỏ cuộc, chưa kể đây còn là cô tổ mẩu của nam nhân nhà nó, thì chính là của nó rồi, dù có phải dốc toàn lực cũng phải cứu thôi.
Nó còn phải cứu đứa nhỏ trong bụng Cốc Tâm Hối nữa.

Đứa nhỏ nào có tội chứ...
Thân là một dựng phụ, nó có tình phụ tử tràn lan, sao có thể nhìn một đứa nhỏ chưa sinh ra đã chết đi?
Bởi vì thấy nó quá nghiêm túc nên đám người xung quanh chẳng ai dám nói gì, sốt ruột đứng một bên nôn nóng chết đi sống lại.
Bạch Dữ một hồi lại thấy nó đưa tay xoa xao bụng, dáng vẻ ảo não thì nhíu mày.
Nhịn lại nhịn, cuối cùng hắn vẫn đi tới, khụy gối bên giường cầm tay nó hỏi:
"Làm sao vậy? Mệt thì trước tiên nghỉ ngơi."
Trong suy nghĩ của hắn, nó vẫn là ưu tiên hàng đầu, chuyện khác nói sau.
Mấy người nhà họ Cốc nhìn vậy, muốn nói lại thôi rất nhiều lần.
Cốc Tâm Hối nhìn nó chằm chằm, không hiểu mà trong lòng dấy lên chút hy vọng.
"Không mệt, dù sao ta cũng vừa uống một chén trà Lam Ngân Thảo mà."
Thiếu niên được quan tâm nhỏ giọng tỏ vẻ.
"Vậy đứa nhỏ?"
Bạch Dữ đặt tay mình lên bàn tay nhỏ đang xoa bụng của nó nhắc nhở.
"Tiểu long cũng không sao.
Ta đang nghĩ làm sao bảo vệ được đứa bé của cô tổ mẫu trước."
Bạch Cửu mang tay hắn sờ sờ bụng mình, nói ra phiền não của nó với nam nhân.
"Nếu ta có thể bảo vệ nó như bảo vệ tiểu long thì tốt rồi."
Nó mở đôi mắt như mặc thạch tròn xoe của mình nhìn hắn trông mong.
"Khó nghĩ như vậy thì từ từ nghĩ."
Bạch Dữ nhẹ giọng khuyên.
"Không từ từ được.
Cô tổ mẫu chỉ còn có chút xíu thời gian nữa thôi, phải sớm nghĩ ra cách giải quyết."
Nó lắc đầu, đưa bàn tay nhỏ lên ước lượng cho hắn thấy thời gian không còn nhiều nữa.
"Chút xíu là bao lâu?"
Lão bà tử nghe đến đây thì sốt ruột, gấp giọng xen vào hỏi.
"Với tình hình hiện tại thì còn nữa tháng thì độc sẽ bùng phát, chiếm lấy tâm mạch của cô tổ mẫu."
Bạch Cửu không nói tiếp, thế nhưng ai cũng hiểu lúc đó kết quả sẽ là như thế nào.
Lão bà tử vừa nghe đã rớt nước mắt, thân hình lung lay như sắp đổ tới nơi.
Sắc mặt của lão gia tử và Cốc Dĩ Phong cũng chẳng đẹp chút nào.
Ngược lại Cốc Tâm Hối lại có vẻ như được giải thoát, rũ mắt xuống như đã nhận mệnh rồi.
"Không đến bước cuối cùng không thể bỏ cuộc, nếu không dù có cách cũng không cứu được đâu."
Bạch Cửu thấy tâm tình nàng sa sút như vậy thì không đồng ý, giọng nói có phần nghiêm khắc đối nàng nói.
Cốc Tâm Hối giật mình, hoảng hốt mà quật dậy tinh thần sa sút của mình.
Nàng đã cố gắng bao lâu, không thể từ bỏ khi còn chưa tới cuối cùng, như thế khác nào mọi cố gắng lâu nay đều là công cóc cả sao.
Bản thân nàng còn không cho phép...
"Thiên tài địa bảo có thể bảo vệ tâm mạch cũng không khó tìm.
Chất độc là không thể chèn ép xuống được nữa, nếu có thể bảo vệ tâm mạch và đứa bé thì sẽ kéo dài được thời gian để tìm cách giải độc."
Bạch Cửu trầm ngâm nói.
...............................................................
Truyện chưa hoàn, tác giả đang cố gắng sáng tác
Đề xuất liên quan.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.