Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 221: Bị Lộ Rồi





Thân thể loài người yếu ớt, máu huyết yêu thú nào phải thứ muốn dung hợp là dung hợp được, không nổ banh xác cũng là may mắn, trở nên điên loạn, người không ra người quỷ không ra quỷ là chuyện quá bình thường.
Giải thích như vậy đối với tình huống của Mâu Mân là hợp lý nhất.
Tại sao phải làm như thế?
Bạch Cửu không hiểu.
Bạch Dữ thở dài ngồi dậy ôm nó vào lòng, để nó dựa vào lòng ngực rắn chắc của mình, cho nó sự bảo vệ tốt nhất.
Dù hắn không biết cho nó nhìn thấy những thứ dơ bẩn kia, nhưng vì có thể để cho nó có đủ hiểu biết về những xấu xa trên thế giới này, để lúc cần thiết sẽ có thể đưa ra phán đoán hợp lý nhất.
Thiếu hiểu biết sẽ chết rất thảm.
Hắn không muốn nó xảy ra chuyện.
Khả năng bọn họ muốn thí nghiệm, nhằm tạo ra những chiến binh mạnh mẽ nhất, phục vụ cho lợi ích của họ.
Lấy Mâu Mân làm ví dụ không phải là có thể thấy được rồi sao.
Hắn dùng giọng điệu cực chán ghét và tràn ngập khinh thường.
Trên đời này luôn tồn tại rất nhiều bất hạnh.
Bắt người khác làm lô đỉnh cũng là.
Dùng sinh mệnh có máu có thịt đi thử nghiệm những phương pháp máu tanh cũng giống vậy.
Những sinh mệnh phải chịu tội kiểu này oán hận rất sâu, không cẩn thận sẽ đánh mất lý trí, dấn thân vào sát nghiệp mà cả chính họ cũng không chắc muốn.

Chết đi cũng tràn ngập oán hận, còn sống càng không hơn gì, càng thêm thảm hại.
Bạch Cửu nghe mà hoảng hốt.
Ngươi nói...!Có phải năm đó Mâu Mân cũng không hề có ý định làm tổn thương Mộc cô nương hay không? Nếu không thì tại sao nhiều năm trôi qua như vậy hắn lại xuất hiện rồi cứu nàng đâu.
Nó cảm thấy bản thân đã nhìn thấu chân tướng, quay lại ôm cổ nam nhân thủ thỉ.
Có lẽ.
Hắn siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của nó nhẹ giọng đáp.
Hiếm cho cho một sinh mệnh chịu đủ dày vò lại còn có thể giữ được tâm tính thiện lương.
Nói vậy những việc hắn đã làm chưa chắc là điều hắn muốn, khả năng đã đánh mất lý trí nên mới làm ra.
Quá khứ của Mâu Mân có lẽ còn có rất nhiều vướng mắc.
Năm đó không phải hắn nói với Nhiếp Minh đại sư cái gì mà nhân quả gì sao, còn nói Cửu Chuyển đan không phải của hiệp hội.
Không biết Mộc cô nương có biết gì không nhỉ?
Chuyện năm đó kết thúc cũng nhanh, hiệp hội lại không có giải thích chút nào, Mộc Tâm Vi an toàn, Nhiếp Minh lại đuổi theo Mâu Mân, sau khi trở về thì im hơi lặng tiếng, chuyện cứ như vậy chìm vào lãng quên.
Lúc bức họa của Mâu Mân được rải khắp đại lục thì chắc Mộc Tâm Vi cũng là biết đi, nàng sẽ không đi tìm Nhiếp Minh hỏi thử sao?
Chúng ta đi tìm Mộc cô nương hỏi thử đi!!
Bạch Cửu nói là làm, hoàn toàn quên mất phải cho Mộc Tâm Vi không gian để suy nghĩ về chuyện vừa rồi, trực tiếp kéo tay nam nhân chạy đi.
Bạch Dữ bất đắc dĩ mặc kệ nó lôi kéo, ánh mắt nhìn thiếu niên tràn ngập ôn nhu cùng dung túng.
Lúc này chắc Mâu Mân không thể trở về nhanh như vậy, Bạch Cửu đi đến chỗ của Mộc Tâm Vi, cũng không che giấu mà lên tiếng.
"Mộc cô nương."
Mộc Tâm Vi đang ngẩn ngơ rối loạn tự nhiên nghe thấy tiếng gọi thì giật cả mình.
"Bạch Cửu? Sao vậy?"
Nàng ép lại bối rối trong lòng lên tiếng dò hỏi.
"Ta muốn hỏi ngươi Nhiếp Minh đại sư có từng nói với ngươi về Mâu Mân không?"
Bạch Cửu nhanh chóng hỏi.
Mộc Tâm Vi không nhìn thấy người nên nàng hướng mắt về phía lối vào, nơi Mâu Mân đã biến mất rồi im lặng suy nghĩ.
"Năm đó đúng là ta có hỏi sư phụ chuyện này sau khi người đuổi theo Mâu Mân trở lại."
"Sư phụ nói Cửu Chuyển Thiên Đan không thể lấy về nhưng Mâu Mân trúng một chưởng của hắn đã trọng thương rất nặng.
Mất Cửu Chuyển đan sư phụ lại không có nhiều mất mát lắm mà còn nhẹ nhàng thở ra, giống như trút bỏ gánh nặng vậy.
Sau đó ta có hỏi sư phụ có biết hắn là ai không thì người bảo không.
Nhưng người có nói với ta Huyết Lộ Hoàng Tuyền năm đó ở trong tay người của ma môn vốn đã bị chính phái tiện tay tiêu hủy, vậy mà lại xuất hiện.
Vậy cái lò luyện đan bị hủy năm xưa rốt cuộc có bị hủy thật hay không, dù chính mắt ông nhìn thấy nó bị hủy rồi."
Mộc Tâm Vi nói rất nhiều, không giữ lại chút nào.
"Chuyện đó cuối cùng là như thế nào?"
Bạch Cửu gấp gáp hỏi.
Nó cảm thấy chân tướng có thể là nằm ở đây.
"Đó là một trận chiến lớn giữa ma đạo và chính đạo.
Cuộc chiến đó ảnh hưởng rất lớn, phần đông tu sĩ đều bị liên lụy.
Có điều sư phụ người không có biết rõ, chỉ chứng kiến được một phần, không biết được nhân quả bên trong.
Trong tu chân giới cũng chỉ xuất hiện vài cách nói, thật giả thì càng khó phân.
Nói là...!Ma giáo bắt giữ rất nhiều hài tử thí luyện cái gì đó rất tàn độc, việc này bị chính đạo phát hiện nên tiến hành thảo phạt.
Người sở hữu Huyết Lộ Hoàng Tuyền năm đó là người của ma đạo, còn là đầu sỏ trong chuyện này.
Khi chính đạo đánh tới đã diệt trừ luôn người này và hủy cả đan lò, chuyện đó cũng kết thúc."
Mộc Tâm Vi cảm xúc khi nói về những chuyện này cũng giống như lúc nghe sư phụ kể lại, rất là chán ghét những hành vi như vậy.
"Sư phụ nói những chuyện xảy ra chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Sư phụ chỉ là một luyện đan sư, không có cơ hội trực tiếp tham dự.
Người để ý Huyết Lộ Hoàng Tuyền nên sau đó mới được chứng kiến một số chuyện thôi.
Người lúc đó còn nói với ta rằng bên trong nhất định có ẩn tình khác, Huyết Lộ xuất hiện rồi, nói rõ năm xưa chính đạo không hề chính nghĩa như họ biểu hiện, nói ta nên dùng bản tâm để cảm nhận thế đạo, không cần đón ý hùa theo bất cứ lời nói vô căn cứ nào."
Sau sự việc đó Nhiếp Minh tiến hành bế quan vài năm, bế quan xong thì rời khỏi hiệp hội chu du tứ hải, đến nay cũng chẳng có tin tức gì.

Nếu không gia gia nàng bị trọng thương cũng không đến nổi mặc nàng một mình trèo chống.
Hiệp hội không còn nhiệt tình như trước, dù sao cũng trải qua nhiều năm như vậy, lòng người sẽ theo lợi ích mà thay đổi, khó lòng vẹn toàn.
"Nói vậy bên trong nhất định có ẩn tình.
Chúng ta nghi ngờ Mâu Mân là một phần trong âm mưu lúc đó của ma môn.
Hắn..."
Ầm!
Bạch Cửu còn chưa nói xong đã bị một âm thanh dựa cho hết hồn, đến lúc định thần thì bản thân đã bị Bạch Dữ ôm lấy xuất hiện ở một nơi khác.
Mộc Tâm Vi cũng bị dọa rớt tim, chưởng phong tự dưng xuất hiện kia không có đánh vào nàng nhưng vì khoảng cách gần nên kình lực thổi tới chỗ nàng, làm rối tung mặc phát nghiêm chỉnh, ống tay áo bay phần phật.
Nếu không phải nàng phản ứng mau lẹ thì trên mặt lại có thêm mấy vết cắt nữa rồi.
Ngược lại là trên cánh tay dùng để che chắn thì bị cắt vài cái, cũng không quá nghiêm trọng.
Chủ yếu là...!Bị lộ!!!
Hai chữ này đánh vào tinh thần hải tựa như tiếng chuông, Mộc Tâm Vi chẳng kịp hoảng hốt đã bị Mâu Mân đột nhiên xuất hiện kéo lấy, che chở ở phía sau, ý đồ né tránh cái gì đó.
À thì...!Nàng nghĩ dùng từ che chở nó không được hợp lý cho lắm, thiết nghĩ là sợ nàng bị người cứu đi.
Còn né tránh cái gì đó...!Đương nhiên là bên thứ ba xuất hiện trong hang động.
Mộc Tâm Vi đưa mắt nhìn xung quanh, không nhìn thấy thân ảnh của ai khác ngoài hai người thì vô thức thở nhẹ ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.