Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 207: Rời Đi





Lại thêm hai canh giờ, cuối cùng họ đã nghe được động tĩnh khác.
Hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng hợp lại, kết giới bao trùm, lập tức biến mất trong hang động.
Chúng ta làm gì nữa?
Bạch Cửu hỏi nam nhân.
Bạch Dữ không trả lời mà kéo nó đi tới đầu kia của hang động này.
Hắn nghĩ nơi này còn có một cửa ra nữa, chỉ là không biết nó dẫn đến đâu mà thôi.
Họ có thể đi ngược trở lại, nhưng Bạch Dữ khá hiếu kỳ với lối ra bên kia.
Hắn bảo tiểu chuột biến trở về rồi động thân đi sâu vào trong.
...
"Nhanh lên! Mau bố trí kết giới!"
Đám người danh môn chính phái một đường chật vật đi được đến hang động phía trên thì hầu hết đã mệt muốn ngất ngư.
Phải biết rằng bước vào vùng đất đầy tử khí trầm trầm này một chút linh khí cũng không có cho họ bổ sung, họ đều là dùng đan dược đến hồi nguyên.
Hiện tại muốn yên ổn chia chát tinh thạch thì họ phải bố trí một đạo bình phong bên ngoài trước, vừa có thể phòng ngự lại có thể trông coi.
Họ không thể tất cả đều đi vào, lỡ bên trên có chuyện mà họ không biết rồi rơi vào nguy hiểm hết thì làm sao.

Bởi vì đã tính toán hết rồi nên rất nhanh họ đã bố trí xong.
Cả đám người đứng trong bình phong nhìn đám âm sát chi khí bao vây xung quanh, dù vẫn khiến cho người run sợ nhưng ai nấy đều thở ra một hơi.
Nhưng rất nhanh họ không cười được nhiều nữa.
Bởi vì họ phát hiện có người đã đến nơi này trước họ...
Mặt mày ai nấy đều tái mét, không có ai ngoại lệ.
Cả đám kiểm tra từ trong ra ngoài, phát hiện không có ai cả, lại nhìn cả mảng lớn tinh thạch cực phẩm trong cực phẩm ở khu vực trung tâm bị đào rỗng mà tức ngực.
Vốn dĩ càng đưa mắt nghi ngờ lẫn nhau, nhằm nhìn thấy chút khác thường từ đối phương, thế nhưng ai cũng như ai cả.
Nhất thời cả hang động người trầm mặc thật lâu.
"Đừng đứng đây nữa! Coi như có người tới trước thì đối phương cũng đi rồi.
Số tinh thạch còn lại vẫn rất nhiều, tranh thủ đi!"
Không biết là ai lên tiếng, đám người đổ xô đi đào tinh thạch.
Một số người có địa vị thì tập trung ở bên hồ linh d.ịch, lúc này đã chẳng còn đến cặn mà trầm mặc.
Khúc Tử Nhi cũng là một trong số đó.
Ngoài mặt thì nàng biểu hiện chẳng khác gì họ, thế nhưng trong lòng đã kích động lắm rồi.
Tạm không nói trong hồ này có cái gì, chỉ riêng đám tinh thạch bị đào mất đi kia, chỉ cần chia một nữa thôi Vân Hạc Môn cũng đã có lời hơn đám người còn lại rồi.
Việc Khúc Tử Nhi cấu kết với Bạch Dữ chỉ có ba người họ biết, nàng đến cả người của mình cũng không nói, thế nên chẳng ai nghĩ trong này có kẻ đầu cơ trục lợi cả.
Thật ra không phải đám người kia không muốn nghĩ làm giống Khúc Tử Nhi, nhưng nào có dễ vượt qua tầng tầng âm sát chi khí mà đến đây được chứ.
Đám người cao tầng thì không thể động thân, hành động lần này chỉ giao cho đám người nhỏ là đủ hiểu.
Cho dù là lão tổ đến thì cũng phải đánh nhau sống mái với âm sát mới đến được đây, nào có dễ như hai người khác loại kia chứ.
Khúc Tử Nhi không nghĩ Bạch Dữ có thể thuận lợi đến đây như vậy.
Nói thật là nàng không có quá kỳ vọng Bạch Dữ sẽ làm đẹp như vậy, có khi nàng còn nghĩ người đến đây trước đó không phải Bạch tiền bối nữa kia, nhưng nàng lại bất giác tin tưởng vào hắn.
Kiềm chế ý định muốn đi tìm Bạch Dữ hỏi cho rõ, Khúc Tử Nhi chỉ có thể trước cùng đám người của mình đào tinh thạch vừa giám sát tình hình, tránh xảy ra xung đột với mấy môn phái khác.
Thật sự là nàng nghĩ hơi nhiều, lúc này chẳng ai nghĩ tranh chấp làm gì nữa.
Có muốn động tay động chân thì cũng phải làm ở ngoài kia.
Tóm lại là đám người hết sức hài hòa mà động thân đi làm culi, một tiếng than cũng không có.
Quay lại hai người Bạch Dữ, hắn không chút dừng lại mà càng đi sâu vào trong.
Hắn cảm thấy đường này dài hơn đường kia nhiều lắm.
Quan trọng nhất là...!Hắn cảm nhận đến khí tức âm trầm bên ngoài.
Có vẻ như đường này đi thông, không có giống đường họ đi vào, phải đi xuống mới được.
Bạch Dữ thả chậm lại bước chân, cẩn thận nhìn về phía cửa động.
Hắn không có ỷ lại vào kết giới mà tự kiêu, Đồ Thiên thế giới nhiều chuyện hiếm lạ, ai biết được sẽ không có kẻ nào phá giải được thuật che mắt của tiểu chuột.
Tự tin không có nghĩa là được kiêu căng.
Bạch Cửu thấy hắn cẩn thận thì tự giác đề cao tinh thần, so với lúc đi vào thì lại càng phải chú ý hơn.
Họ không biết bản thân đã thâm nhập vào lãnh địa của âm sát khí nhiều ít rồi, không thể chủ quan.
...
"Ưm..."
Mộc Tâm Vi mơ hồ tỉnh lại, thân thể đau nhức, nguyên lực khô cạn lại thêm đầu óc choáng váng khiến nàng không thể không gác ý đồ quan sát xung quanh mà xếp bằng tĩnh tọa.
Không phải nàng chủ quan không sợ chết, mà bởi vì nếu sẽ chết thì nàng đã cũng không ở lúc này vẫn còn sống.
Dù không biết nơi này là đâu nhưng nàng vẫn biết mình rơi vào tay ai.
Trước đó không lâu nàng còn đang hái thảo dược.
Vốn dĩ với địa vị như nàng không nên là nàng tự mình đi tìm kiếm, chỉ cần mở miệng nói muốn thì tự có dong binh đoàn hay cả là nhà họ Mộc đi kiếm cho nàng.
Thế nhưng đó cũng là chuyện của lúc trước, bây giờ đại lục loạn, Mộc gia không còn như trước đâu.
Dù nàng vẫn là đại đệ tử của Nhiếp Minh đại sư nổi danh đại lục, thế nhưng bên cạnh không còn cao thủ đỉnh cấp bảo vệ nữa.
Này cũng không phải là vấn đề đi...
Vấn đề là ở chỗ hoàn cảnh thay đổi, nhập gia tùy tục, dù là nàng cũng phải xuôi theo.
Gia gia của nàng, Mộc gia gia chủ tiền nhiệm bị trọng thương.

Nếu là nội thương ngoại thương bình thường thì với địa vị của nàng không phải không thể cứu, nhưng gia gia là bị âm sát khí đánh trọng thương, còn nhiễm phải tử khí.
Vết thương ngoài làm cách nào cũng không thể loại bỏ, sư phụ lại không có ở đây...
Việc gia gia đột nhiên bị thương đã rất kỳ quái, yêu cầu điều tra rõ ràng nhưng Mộc gia giờ không giống xưa, nàng lại sứt đầu mẻ trán lo tìm cách cứu người.
Cứ như vậy mà tạm thời bỏ qua không lo...!Thế nhưng trên đường tìm kiếm linh thảo cho gia gia nàng lại bị ám toán.
Đối phương là người phe tà giáo.
Vốn dĩ địa vị luyện đan sư luôn là bên trung lập, không phân chính tà.
Thế nhưng ba phái tà giáo thủ đoạn âm độc chẳng ai muốn chơi cùng.
Một nữ tử như nàng đụng vào họ, kết cục không chết cũng bị bắt làm lô đỉnh.
Vốn dĩ nàng tính cá chết rách lưới, ai ngờ lại được cứu...
Thật ra kẻ cứu nàng còn đáng sợ hơn kẻ muốn ám toán nàng nữa cơ...!Vậy có phải là được cứu hay không...
Mộc Tâm Vi tĩnh tọa một hồi vẫn không hồi phục được chút nguyên khí nào, đan điền khô cạn không có cảm nhận được chút linh khí của trời đất, nàng đành phải buông tha cho.
Từ trong giới chỉ lấy ra một viên Hồi Nguyên đan cho vào miệng, đợi nuốt vào được rồi, cảm nhận đan điền như thực vật sau mưa mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nàng cứ nghĩ sẽ bị khống chế...!Là tại đối phương hiện không có ở bên cạnh?
Mộc Tâm Vi nhấc lên tinh thần chuẩn bị quan sát nơi nàng đang ngồi, đập vào mắt nàng đầu tiên là....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.