Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 205: Đi Trước Một Bước





Ầm ầm ầm!!!
Gào gào!!!
"Kết trận!"
Nhiều thứ âm thanh hỗn cùng một chỗ, đinh tai nhức óc khuấy động cả một góc trời.
Một đám người thuộc các môn phái khác nhau, y bào nhiều màu sắc xen lẫn với nhau, không ngừng đối kháng với âm sát khí phía trước.
Không biết có phải đã đạt được nhất trí hay không mà một chút bối rối khi bị ép dính cùng một chỗ cũng không thấy, rất nhanh đám người đã đẩy được âm sát khí lùi lại nữa dặm.
Bởi vì nơi họ đánh vào khá gần Huyền Dữ sâm lâm nên đám yêu tộc cao tầng rất nhanh đã biết tin mà đến thám thính tình hình.
Họ rất thắc mắc đám đại phái này khi không chủ động tiến công âm sát khí là thế nào.
Thế nhưng bọn họ đánh gần biên giới sâm lâm, vô hình chung lại giúp yêu tộc đẩy lùi âm sát khí, có thể nói là giúp yêu tộc một đại ân không cần báo đáp.
Cũng chính vì vậy mà yêu tộc đặc biệt vui vẻ, chỉ để cho thuộc hạ quan sát tình hình rồi báo cáo lại, cả đám vừa uống rượu vừa tán gẫu vui vẻ, một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Đến khi âm sát chi khí tràn vào Huyền Dữ với tộc độ kinh người, thiệt hại một đám yêu tộc binh sĩ rồi họ mới giật mình thoảng thốt, bắt tay vào đẩy lùi âm sát khí.
"Chuyện này là sao!!?"
Hổ Vương gầm lên giận dữ vừa chỉ huy thủ hạ dưới trướng.
Trước mắt hắn, âm sát chi khí đã tràn vào tận vài dặm, một màu xám ngắt khiến hắn đau cả mắt.
Nhiều năm như vậy âm sát khí chỉ bồi hồi ở biên giới Huyền Dữ, chỉ có lúc đầu họ không kịp trở tay, có chút lóng ngóng nên tổn thất hơi lớn.
Nhưng về sau họ luôn canh giữ cẩn thận, âm sát khí chưa bao giờ tràn vào nhiều như vậy.

Yêu tộc tộc nhân đã đánh nhau với âm sát khí, nhưng cái khiến bọn họ bực bội nhất là âm khí đang ảnh hưởng từng chút một đến linh khí nơi này.
Một khi đã ô nhiễm thì rất khó tinh lọc, sao có thể không khiến hắn giận dữ cho được.
"Bẩm Vương, vốn dĩ đám nhân sĩ loài người kia đang đánh nhau với âm sát khí, tự nhiên lại đổi hướng vào Huyền Dữ."
Tình huống diễn ra quá nhanh, yêu tộc vốn muốn ngăn cản, thế nhưng đám đại phái kia nhìn như loạn nhưng thế như chẻ tre mà tràn vào Huyền Dữ sâm lâm, họ cản không được.
Vốn dĩ yêu tộc và nhân tộc đã không hòa thuận, nhân tộc có mục đích gì cũng sẽ không thương lượng với yêu tộc.
Vậy nên họ muốn vào thì vào, yêu tộc cản không nổi thì cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Nhưng đáng chết nhất chính là, bọn họ chỉ dẫn hướng cho âm sát chi khí đang bạo động dữ dội tràn vào Huyền Dữ rồi âm thầm rút lui hết, để lại một đống phiền toái cho yêu tộc, thật là khiến yêu tức chết.
Yêu tộc giận mà không thể lập tức cùng nhân tộc nói lý, hiện tại họ chỉ có thể gắn hết sức đẩy lùi âm sát khí trở lại tình trạng ban đầu, chuyện báo thù gì đó phải để sau.
????rang gì mà hay hay ????hế ⩵ ????r ùm????r????yện.VN ⩵
Mang theo tâm tình căm phẫn như vậy mà hiệu xuất của yêu tộc trở nên dữ dội hơn, tình hình cũng không quá bết bét.
Có điều âm sát chi khí bạo động mức độ quá lớn, đánh đến cuối cùng, một góc của Huyền Dữ vẫn bị tàn quá đến không còn sức sống.
Khắp nơi đều là một màu xám ngắt đầy tử khí, yêu tộc mệt mỏi mấy canh giờ nhưng trong tâm một chút cũng không vui vẻ.
Phải nói là khóc không ra nước mắt.
...
Lại nói về hai người Bạch Dữ, tại thời điểm đám danh môn chính phái kia bắt đầu đánh âm sát khí thì hai người đã âm thầm vòng ra sau lưng, lẻn vào vùng đất tràn ngập tử khí trầm trầm kia, đến gần mỏ tinh thạch.
Một đường này đi đặc biệt thuận lợi.
Cái này phải kể đến công lao của Bạch Cửu, thế nhưng nơi này không có linh khí để bổ sung, nguyên lực tiêu hao buộc lòng phải dùng đan dược đến bổ cứu.
Chuyện này đối với ai cũng khó chứ đối với nó thì đơn giản.
Họ không biết rõ vị trí của mỏ tinh thạch, tử khí còn bao trùm ở phía trên như vậy khiến họ không thể dựa vào độ nồng đậm bất thường của linh khí để tìm vị trí.
Chưa kể linh mạch đã chuyển hóa thành tinh thạch, lại còn là cực phẩm, mức độ thất thoát rất ít, muốn tìm trong tình huống bình thường còn không dễ chứ đừng nói là hiện tại tử khí tràn ngập như vậy.
Cũng không biết đám đại phái kia làm sao mà tìm được.
Từ rìa tử khí đi tới mỏ tinh thạch cũng phải có mấy dặm đường, trên đường còn một đám âm sát khí cản trở, muốn ở trong tình trạng này mà còn tìm được mỏ tinh thạch, thật sự là vận may bộc phát.

Hiện tại hai người có thể đi tới được đều là do trên đường có ký hiệu để lại, Khúc Tử Nhi đã nói cho họ biết, chỉ cần dựa vào đó là có thể tìm thấy mỏ tinh thạch.
Lối vào mỏ tinh thạch là một hang động.
Ở lối vào có dấu vết đánh nhau, có lẽ người tìm thấy nơi này đã dựa vào nó để tránh đám âm sát mới vô tình phát hiện mỏ tinh thạch.
Cái hang động này không phải đặc biệt thoáng đãng, ngược lại nó giống như một động chết.
Bởi vì càng đi vào lối đi càng nhỏ, đến cuối cùng là ngỏ cục.
Nếu phải miêu tả cái động này như nào thì, nó giống như một con ốc, miệng lớn đáy nhỏ, cuối đường không hề có lối ra nào khác.
Nếu chỉ có như vậy thì không còn gì để nói rồi, cái quan trọng là ở điểm cuối của hang động, ngay dưới chân họ tồn tại một cái hố.
"Đi vào từ chỗ này sao?"
Bạch Cửu ngồi xổm cúi đầu nhìn vào cái hố.
Bên dưới là một màu đen kịt, Bạch Cửu không thể nhìn rõ được độ rộng của lối đi.
Nó từ trong giới chỉ lấy ra một viên dạ minh châu to cỡ quả trứng gà, không chút chần chừ ném vào cái hố.
Dạ minh châu ở trong bóng tối chẳng khác gì một mặt trời nhỏ, chiếu ra một cái lối đi không tính là nhỏ, có dấu vết bị sụp lỡ rất rõ ràng, chiều cao khoảng một trượng.
Cái hố này vừa đủ cho một người trưởng thành đứng trong đó.
Có điều họ không nhìn thấy được phía dưới có đường hay không.
Họ không thể dùng thần thức nên chỉ dành tự mình đi mò đường vào.
Khúc Tử Nhi không có nói cho họ tình huống cụ thể, đoán chừng là nàng cũng không rõ.
Bạch Dữ cho tiểu chuột một cái ánh mắt, đợi nó biến về nguyên hình, chui vào vạt áo hắn, chỉ còn cái đầu nhỏ với đôi mắt đen lúng liếng hé ra ngoài nhìn xem, lúc này mới thả mình nhảy xuống cái lỗ.

Bộp.
Hai người nhanh chóng đáp đất.
Bạch Dữ tiện tay nhặt viên dạ minh châu lên.
Lúc này hai người đều nhìn thấy tình hình bên dưới, Bạch Dữ không chút chần chừ bước vào lối đi trên vách động.
Lối đi này buộc Bạch Dữ phải cúi đầu khom lưng mới có thể đi vào.
Thế nhưng bước vào được rồi thì không có gì khó nữa, bên trong là không gian thoáng đãng hơn nhiều, chẳng có chút thử thách nào hơn.
Bạch Cửu dựa vào ánh sáng của dạ minh châu không ngừng quan sát nơi mà họ đang đứng.
Nơi này giống như một hang động khác, lối đi so với cái hang phía lớn phải nói là lớn hơn nhiều lắm, còn có hình chữ U úp xuống.
Bạch Cửu không rõ nên này là tự nhiên hay có ai khoét ra nữa.
Thế nhưng dựa vào vết tích bên ngoài, trừ khi nơi này còn có một lối đi khác nữa, nếu không nó thật sự là tự nhiên.
Trong lúc nó nghĩ đông nghĩ tây thì Bạch Dữ đã cầm dạ minh châu dọc theo vách động mà xem xét lên.
Có điều khúc đầu này vẫn chưa có cái gì gọi là tinh thạch cực phẩm cả.
Vậy nên Bạch Dữ bắt đầu chầm chậm mà đi vào sâu bên trong.
...................................................................



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.