Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 170: Bị Trùng Nhớ Thương





Tiểu chuột nói với tiểu ấu tể, sau đó bản thân hai móng đặt trên bụng nhỏ, bắt đầu điều động linh khí, bắt đầu tu luyện.
Tiểu ấu tể thở dài, cũng không rời đi mà nằm ở đó, cũng tu luyện.
Linh khí dưới sự điều động của tiểu chuột, dần dần tụ lại trên đỉnh đầu của nó.
Tiểu ấu tể căn bản không cần làm gì cũng có linh khí dùng.
Nó chỉ cần kéo ra một tia mỏng như cái lá là đủ dùng rồi.
Mà tiểu chuột cũng không keo kiệt, để cho nó ăn ké.
Một chuột một tiểu cự viên ở bên hồ nước tu luyện, không khí hòa hợp vô cùng.
Thái Viên cảm thấy khí tức của tiểu ấu tể không ở bên người thì đưa thần thức ra, nhìn đến cảnh tượng này thì khuôn mặt hơi nhăn nhún lại, rất là hài lòng.
Lâu dần, hắn cũng hơi hiểu sao tiểu chuột lại không thừa nhận mình là Yêu Vương.
Đến cả tiểu cự viên cũng không xem nó là Yêu Vương kia mà.
Mà Yêu Vương nào tính tình dễ chịu như nó đâu.
Cứ như vậy, những ngày tháng bình yên của Bạch Cửu ở Huyền Dữ sâm lâm nhẹ nhàng trôi đi.
Chớp mắt lại qua một tháng.
Cốc Mẫn Nguyệt bôn ba nhiều ngày, nhưng không có kết quả.
Bà từ phía Bắc đi đến phía Nam, chỉ có thiếu chưa đi vào hai địa bàn lớn của yêu tộc thôi.
Bà cảm thấy mình đã đề cao bản thân quá rồi.
Tìm một con vật nhỏ giữa đại lục, chẳng khác nào tự hành xác mình.
Vậy nên, bà quyết định trở về Long giới một lần xem sao.
Hiện tại bà nghĩ chỉ có mình nhi tử bà có thể tìm được nó.
Bạch Dữ bị người nhớ thương, từ lúc tỉnh lại đến nay cũng không mở mắt ra lần nào nữa.
Thế nhưng, thương thế của hắn trở nên tốt hơn rất nhiều.

Lần này Bạch Dữ tuy dùng cấm thuật, nhưng bị thương là căn nguyên long mạch của hắn, không phải hy sinh tu vi.
Kinh mạch trong cơ thể hắn gần như vỡ tung ra, tràn ngập vết nứt.
Hắn hiện tại chữa trị, là kinh mạch.
Không thể trị tốt, hắn cũng không thể điều động nguyên lực được.
Bên trong Long giới tràn ngập linh khí, mà nơi hắn đang nằm lại là vị trí gần long mạch của nơi này nhất.
Long mạch là căn nguyên của tu sĩ.
Tông môn khi chọn nơi lập phái cũng phải chọn nơi có long mạch cao giai.
Nhưng long mạch của họ do thiên địa hình thành, sẽ có một lúc cạn kiệt.
Còn long mạch của Long giới lại được tổ tiên của long tộc bồi đắp, ngày ngày tháng tháng.
Ngọn nguồn của long mạch nằm trong long mộ, nên Bạch Dữ hiện tại là đang nằm bên dưới long tộc mộ địa, thánh địa của Long giới.
Nơi này, Cốc Mẫn Nguyệt cũng không có quyền đi vào.
Bạch Dữ là trọng điểm bồi dưỡng đời này của Long giới, nên khi hắn có chuyện, long tổ mới đặc cách cho hắn vào.
Bạch Mặc cũng không phải mỗi ngày đều có thể đến.
Nên Bạch Dữ đã tỉnh lại rồi cũng chưa có ai phát hiện ra, trừ long tổ.
Thực chất, chỉ cần nhìn Bạch Dữ là biết hắn đã tỉnh hay chưa.
Nên khi Bạch Thương trở lại nơi này lần nữa, lão chỉ liếc qua là biết hắn thế nào.
"Tiểu tử này, tỉnh lại cũng không nói một tiếng."
Bạch Thương buồn bực mắng.
Bạch Dữ không lý đến lão, vẫn nằm yên như vậy.
"Ngươi hỏi xem cái tiểu chuột kia đang ở đâu đi.
Mẫu thân ngươi đã tìm nó hơn một tháng nay nhưng vẫn không tìm được."
Bạch Thương ra chiêu.
Quả nhiên, vừa nhắc đến tiểu chuột thì người trên giường đã có động tỉnh.
Bạch Dữ đương nhiên là biết Bạch Cửu ở nơi nào.
Mỗi ngày Bạch Cửu đều sẽ đối với hắn trò chuyện, chỉ là hắn không đáp lại mà thôi.
"Nó ở Huyền Dữ sâm lâm."
Bạch Dữ nhả ra một câu rồi không có động tỉnh nữa.
Bạch Thương chỉ muốn mang hắn ra đánh mông.
Lão biết hắn vì chữa thương nên mới liều mạng như vậy, nhưng ít nhiều gì cũng phải nhiều lời một chút chứ.
Thật khó ưa!
Đi lâu như vậy, biết lão lo lắng lắm không...
Bạch Thương hậm hực trong lòng, nhưng lão cũng chịu, ôm buồn bực rời đi.
"Nó sao rồi phụ thân?"
Cốc Mẫn Nguyệt thấy lão thì gấp hỏi.
"Tỉnh lại rồi."
Bạch Thương buồn bực nói.
Hai người không hiểu, nhi tử tỉnh rồi mà sao gia gia nó không vui nhỉ.
"Tiểu tử thúi khó ưa, kiệm lời như quỷ.
Bình thường có tiểu chuột kia mới thấy nó đáng yêu một chút."
Hai người nghe lão càu nhàu thì buồn cười.
Nhưng lão cũng nói đúng.
Tuy không tiếp xúc lâu nhưng mà, Bạch Dữ khi có tiểu chuột kia sẽ nói nhiều hơn, còn biết đùa giỡn.
"Vậy nó có biết tiểu chuột ở đâu không?"
Cốc Mẫn Nguyệt vẫn rất quan tâm đến cái này.
"Nó bảo ở Huyền Dữ sâm lâm.
Nhưng cũng không nói ở đâu, biết làm sao mà tìm?"
Bạch Thương nhận ra, nhưng giờ đã muộn.
Hai người còn lại nhìn nhau.
Huyền Dữ sâm lâm lớn như vậy...
"Để ta đi đi.
Giờ nó mang ấu long, chắc chắn trên người có khí tức long tộc.
Cùng tộc dùng bí pháp là có thể tìm được."
Bạch Mặc so ra vẫn còn tỉnh táo.
"Đúng nha."
Bạch Thương y như cái ngốc lão nhân mà cảm thán.
Cốc Mẫn Nguyệt buồn cười gì đâu.
Lão bị tôn tử chọc cho tức đến hồ đồ luôn rồi.
"Vậy hai đứa đi cùng luôn đi.
Đại lục hiện tại hỗn loạn.
Nếu có thể giúp được gì thì giúp một chút."
Bạch Thương lấy lại phong phạm Long Vương của lão, nghiêm nghị nói.
Hai người gật đầu, cũng không chậm trễ nữa mà lập tức lên đường.
Nói ra thì, họ càng phải đi nhanh hơn mới đúng.
Họ đã quên, khí tức long tộc trên người Bạch Cửu không chỉ họ mới có thể nghe.
Yêu thú đều có cái mũi rất thính, chúng nó có thể nghe ra được.
Bạch Cửu lại không được dạy qua cách che giấu, nếu gặp yêu tộc có ý xấu, nó sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu gặp kẻ có huyết mạch long tộc không thuần huyết, đảm bảo sẽ không bỏ qua mà muốn nuốt chửng ấu long.
Ấu long lúc này chẳng khác gì món mồi ngon cho những kẻ tự xưng là ngụy long kia.
Mà khi họ nghĩ đến điều này, Bạch Cửu ở hang ổ của Thái Viên cũng đã xảy ra chuyện.

...
Huyền Dữ sâm lâm là nơi tụ tập nhiều yêu thú nhất, tất nhiên chủng tộc ngụy long không thiếu.
Đại biểu là con giao long cấp bậc Yêu Vương cấp hai trong đầm lầy Huyền Dữ.
Huyền Thường hắn hầu hết thời gian đều đắm mình trong đầm lầy, không dễ đi ra ngoài.
Nhưng hắn có một cái tật, hắn rất thích rượu linh quả mà Thái Linh Cự Viên cất giữ.
Mà Thái Linh Cự Viên cũng cần Băng Linh Quả bên cạnh đầm lầy của hắn, nên mỗi lần Huyền Thường muốn uống rượu, hắn sẽ hái linh quả đến cùng Thái Viên đổi rượu.
Nói hắn là khách quen của Thái Viên cũng không sai.
Nhưng bình thường hắn đều ở bên ngoài phạm vi lãnh địa của Thái Viên mà trao đổi.
Tuy nhiên...!Hôm nay hắn lại ngửi thấy một mùi vị khiến hắn thèm muốn không thôi, ngay bên trong lãnh địa của Thái Viên.
Nên hắn không chút nghĩ ngợi gì mà đi vào.
Hắn vừa vào, Thái Viên đã biết.
Chỉ cần ngẫm nghĩ một chút Thái Viên đã hiểu nguồn cơn.
Nhưng chính vì hiểu nên hắn mới không ngồi yên, lập tức chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài, Bạch Cửu nhìn người vừa mới đến kia, không cần biết ý đồ của hắn là gì, nó đã theo bản năng mà cảnh giác nhìn đối phương.
Huyền Thường phát hiện ra ấu long trên thân Bạch Cửu thì bất giác li3m môi.
Tuy hắn không hiểu tại sao một con tiểu thú lại có thể dựng dực ấu long, nhưng cũng không trở ngại hắn muốn nuốt chửng nó.
"Ngươi là ai?"
Bạch Cửu lạnh giọng hỏi.
Nó dù ngốc cũng cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình không hề có ý tốt.
Nó không ngu mà tỏ ra hảo hữu với hắn.
..............................................................



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.