Nhật Ký Sa Tăng

Chương 20:








Ngày 21 tháng 02 năm thứ nhất

Những gì tu luyện lâu năm, đều sẽ trở thành yêu, thành tinh!

Hôm nay, trong quán nước ven đường, mấy con yêu tinh đang đàm luận chuyện thế sự nhân sinh.


Yêu tinh chậu rửa chân tao nhã lịch sự nói: “Nhân sinh a! Đến thì sạch sẽ, đi thì hôi dơ…”

Yêu tinh giày rách lắc đầu nói: “Ài! Nhân sinh vốn nhiều phiền não, rồi sẽ trôi về đâu? Cứ tầm thường chút chút mới là chân thực, cho nên tốt nhất là vứt bỏ danh lợi, làm người tầm thường thôi…”

Yêu tinh lọ vỡ nói: “Đừng có tưởng ta là cái lọ vỡ mà nhầm nhá! Nếu chọc vào ông, ông vẫn chích hắn một cái như thường!”

Cuối cùng, yêu tàn thuốc thê lương nói: “Trước kia ta còn có thể ‘cháy’, ài! Hiện tại muốn ‘cháy’ cũng chẳng ‘cháy’ nổi…”

Nghe bọn họ nói xong, sư phụ có vẻ hiểu chút chút nói: “Con người nếu ngày ngày tu luyện, không biết sẽ biến thành vật gì nhỉ?”

Bốn con yêu tinh nghe xong, cùng quay đầu lại mà nói: “Thành thần tinh (kinh)!”

[tinh : Tinh trùng (nam)– kinh : kinh nguyệt (nữ), ý ở đây là thành thần d*m]


Ngày 22 tháng 02 năm thứ nhất

Buổi sáng, trên đường có một đám hòa thượng và đạo sĩ xách gậy đánh nhau, đại khái là tranh đoạt địa bàn.

Sư phụ bèn chạy tới, cứ tưởng người đi khuyên giải, ai ngờ người chộp cổ một tên đạo sỹ, đá một phát làm hắn bổ nhào! Tay đấm chân đá, còn miệng kêu lớn: “Các đồ đệ! Mau tới oánh chết bỏ đám đạo sĩ thúi này cho sư phụ!”

Chúng ta thét to một tiếng, tuy chỉ vài người đã làm đám đạo sĩ chạy bán sống bán chết.

Sư phụ sửa sang lại vạt áo, quay lại các hòa thượng và nói: “Ta sớm đã ngứa mắt đám đạo sĩ thúi đó, không biết trời cao đất dày, còn dám cùng chúng ta tranh đoạt miếng ăn! Mụ nội nó! Lão đại của chúng - thằng cu già Thái Bạch muốn so với lão đại Như Lai của chúng ta à? Còn xa lắm! Ha ha…”

Mình nghĩ : Hòa thượng và đạo sĩ vốn là đồng nghiệp cả, hiện tại lại cực đoan như thế! Ôi! Cái chế độ phong kiến vừa bảo thủ vừa mê tín thật là hại người mà!

Ngày 25 tháng 2 năm thứ nhất

Đại sư huynh có khi cũng rất là ngây thơ nhé!


Hôm qua hắn hỏi một con cá chép đã thành tinh: “Ngươi cả thân đều là đâm đâm chọt chọt, không cảm thấy luống cuống, khó chịu à?”

Cá chép thành tinh nói: “Đúng thế! Ta nhiều vảy thế này cũng là bất đắc dĩ lắm! Nhưng không như vậy, sợ rằng chẳng chóng thì chày cũng vô chảo, ài, vảy cũng là tốt lắm nha!”

Hôm nay đại sư huynh lại hỏi nhị sư huynh: “Bát Giới, đệ nói khi mi nhau, cái đầu lưỡi nên đặt nơi nào mới tốt nhỉ?”

Nhị sư huynh giả vờ tí tởn: “Cứ cầm trên tay không phải rất là tốt à!”

Mình nói với lão: “Khi mi nhau, đầu lưỡi hai người có thể cùng quấn lấy nhau.”

“Than ôi! Quấn cùng một chỗ? Quả thật là độc ác!” Đại sư huynh giật mình nói, “Sư phụ, thầy trò mình cùng thử một lần nha?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.