Nhật Ký Sa Tăng

Chương 18:








Ngày 29 tháng 1 năm thứ nhất.

Hôm nay, mới sáng sớm chúng ta đã bị tiếng chạy nhảy la hét của bọn trẻ nhỏ đánh thức dậy.

Vừa tỉnh dậy thì nhìn thấy trong chùa có một lão hòa thượng đang dạy đám trẻ nhỏ học. Dường như là đang dạy bọn chúng nhận thức về : ‘Màu sắc’

Lão hòa thượng hỏi: “Các cậu bé của ta, màu sắc của cây cỏ là gì?”


“Màu xanh lục!” Những đứa trẻ đồng thanh đáp lời, âm thanh vang lên khắp chùa.

“Vậy còn bầu trời thì sao?”

“Màu xanh lam”

“Thật là thông minh! Vậy các con hãy nhìn hàm răng của ta xem là màu gì nào?” Lão hòa thượng chính là đang muốn dạy bọn trẻ nhận thức màu trắng. Nhưng là phía dưới nhất thời im lặng, có thể nhìn thấy sự phân vân của bọn nhỏ.

Rồi một chú nhóc cất giọng yếu ớt: “Là màu vàng nhạt phải không ạ.” Lão hòa thượng có chút cụt hứng

Lại một đứa trẻ khác lên tiếng: “Không đúng! Là màu da cam chứ!”

“Không phải! chính là màu đen giống như than!”

“Sai rồi! Hình như là màu xanh thì phải!”…bên dưới tranh cãi loạn xị.

Lão hòa thượng không nhịn được mắng ầm lên: “Mẹ nó! Răng của bố chúng mày màu xanh thì có! Đầu óc chúng mày toàn là bã đậu hả!” Sau khi mắng chửi xong lại cảm thấy không ổn bèn nói: “Thôi được rồi, bây giờ chúng ta chuyển sang phần học văn hóa. Ta hỏi các con, chữ ‘hồi’ trong ‘hạt hồi hương’ có mấy cách viết?”

Bọn trẻ đáp: “Không biết ạ.”


Lão hòa thượng khẽ cười nói: “Có bốn cách viết, thứ nhất là dùng bút lông viết, thứ hai là dùng bút máy viết, thứ ba là dùng bút bi viết và thứ tư là dùng bút chì để viết…”

“Thưa sư phụ, con còn biết một cách viết khác nữa.” Một tên nhóc nhanh nhẩu đứng lên nói: “Dùng cây gậy chọc vào bãi c*t rồi viết lên tường ạ!”

Lão hòa thượng bất đắc dĩ nói: “Ừ, cũng được, xem như là cách viết thứ năm đi! Các con bình thường dùng cách nào vậy?”

“Loại thứ năm ạ!” Tất cả lũ nhóc đồng thanh đáp lời.

Lão hòa thượng tức giận đến mức sùi bọt mép.

Buổi tối, lão hòa thượng mời chúng ta vào gặp, thì ra y chính là phương trượng của nơi này, cũng chính là người trên cây đã ám chỉ: ‘Con lừa già ngu ngốc.’

Sư phụ hỏi phương trượng: “ Ngài thật là vất vả quá! Ngoài việc quản lý chùa lại còn phải dạy dỗ một lũ trẻ nữa.”

Phương trượng nói: “Không có gì, những đứa trẻ đó đều là con cái những gia đình giàu có dưới chân núi, kỳ thực ta dạy học mục đích cũng không phải vì kiếm tiền mà chẳng qua là vì nhận lầm đệ tử đó thôi.”

Sư phụ nhanh chí nói: “Thì ra là vậy. kỳ thực ta đi Tây Phương mục đích cũng không phải vì lấy kinh phổ độ chúng sinh mà là để được ngắm nhìn mỹ nữ khắp thiên hạ đó thôi….”

Phương trượng bèn nói với sư phụ: “Nếu tất cả chúng ta đã là đệ tử nhà Phật, ta muốn hỏi mọi người một vấn đề về Phật: Chúng ta mỗi ngày đều bái Phật, vậy Phật có thể biết được hay không?”

Sư phụ trả lời: “Đương nhiên có thể!”


“Vậy thì vì sao còn có nhiều tín đồ của Phật phải chịu khổ nạn như vậy?”

“Ừm! Về việc đó thì. Ngày trước ta có hỏi qua Phật tổ, Phật tổ nói: Bởi vì quá nhiều người bái Phật cho nên Ngài không thể làm gì khác hơn là làm theo cách của đài phát thanh đó là chọn đại ra một vài thính giả gửi thư đến rồi giúp bọn họ một vài biện pháp giải quyết thôi!” Sư phụ đáp.

“Đừng nói giỡn nữa đi! Ngươi còn tưởng rằng có Phật thật hay sao? Nói cứ như đúng rồi!” Phương trượng cười nói, “Không nghĩ tới ngươi tuổi còn trẻ như vậy mà đã trúng độc quá sâu rồi!”

“Phương trượng! Ngài không thể nói như vậy được! Đại ca của ta ‘Như Lai Phật Tổ’ thực sự là có thật. Không tin ngươi gọi điện thoại hỏi ông ấy thử xem!” Sư phụ nghiêm nét mặt nói.

“Ha ha ha ha…” Phương trượng đã cười đến gập cả người lại: “Hay, hay lắm, xem như ngươi lợi hại, đúng là một kẻ cuồng tín, ha ha…”

“Hạng người trong mắt không có Phật Tổ như ngươi vì sao lại có thể làm phương trượng trong chùa này được?” Sư phụ lớn tiếng hỏi.

“Kỳ thực ta mở cái chùa này chủ yếu cũng vì ý thích…thường thường có thể gặp được những hòa thượng cù lần như các ngươi vậy, thật sự là rất có ý tứ a! Ha ha…”

“Nhận một đạp của ta đi!” Sư phụ liền tặng cho con lừa già ngu ngốc một cước làm đại lễ!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.