Nhật Ký Ngoại Tuyến Của Ánh Trăng Sáng Lót Đường

Chương 2:




04
Người nhà của tài xế gây tai nạn gấp rút trở về từ nước ngoài.
Lần này kẻ xui xẻo là một chàng trai tuổi vị thành niên chưa có giấy phép lái xe, còn chủ của chiếc xe gây tai nạn là chị gái cậu ta.
Sau khi tôi bay sau Tề Giới đi vào phòng hòa giải, ba mẹ của thiếu niên kia khóc sướt mướt cầu xin ba mẹ tôi tha thứ.
Một bóng người màu trắng quỳ trước mặt Tề Giới.
Tôi nhìn xuống, là một cô gái xinh đẹp đang khóc.
“Rất xin lỗi, là lỗi của em trai tôi. Rất xin lỗi, nó còn nhỏ…”
Tề Giới không hề lay chuyển.
Người đẹp lau nước mắt, mũi cô ấy hồng hồng: “Em trai tôi phạm sai lầm đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Do chúng tôi không dạy bảo tốt, rất xin lỗi! Nhưng nó thật sự không cố ý.”
Tề Giới nhíu mày, hỏi ngược lại cô ấy: “Em trai cô không cố ý, chẳng lẽ bạn gái tôi cố ý đi chết?”
“…”
Người đẹp bình tĩnh lại, đứng dậy lấy danh thiếp ra đưa cho Tề Giới: “Nếu anh muốn đưa ra điều kiện bồi thường, xin cứ liên hệ tôi, tôi tên Mạnh Linh.”
Tôi đánh giá cô ấy.
Tề Giới cũng nhìn cô ấy chằm chằm, hồi lâu không đưa tay nhận danh thiếp.
Tình cảnh bế tắc.
Cho đến tôi đột nhiên nghe thấy một âm thanh quen thuộc, hệ thống nhắc nhở Tề Giới một cách cứng nhắc ——
“Nữ chính của anh đã trực tuyến.”

Cốt truyện này quá rẻ mạt đúng không?
Tề Giới nhận danh thiếp của cô ấy, sau đó giây tiếp theo xé nó làm đôi.
Mạnh Linh hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc: “Tôi sẽ chủ động liên hệ với anh.”
Mặt Tề Giới vô cùng lạnh nhạt: “Hẹn gặp ở Toà.”
Mạnh Linh đỡ ba mẹ cô ấy lên, đi lướt qua Tề Giới.
Tôi nhìn cô ấy rồi lại nhìn anh, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bây giờ là mười 12 giờ trưa ngày thứ ba sau khi tôi chết.
Đáng lẽ mười hai tiếng nữa là tôi có thể bắt đầu vòng tuần hoàn thứ một trăm, quay trở lại một tháng trước khi tôi xảy ra chuyện.
Nhưng bây giờ tôi nhận ra, tôi không bao giờ trở về được nữa.
Nữ chính của Tề Giới đã xuất hiện, cuộc đời của anh có thể tiếp diễn rồi.
Vậy cuộc đời của tôi thì sao?
Cuộc đời của tôi chính là rõ ràng đã sống hơn hai mươi năm, nhưng lại trở thành vai phụ trong cuộc đời người khác, cuối cùng chỉ có thể mang danh ánh trăng sáng lót đường, vấn vương trong ký ức của nam chính, trở thành ảo ảnh hư vô.
05
Tôi không sống lại nữa.
Tôi vẫn cứ lơ lửng bên cạnh Tề Giới, hệ thống muốn tôi đi theo bên cạnh anh, tận mắt chứng kiến anh và nữ chính rơi vào bể tình như thế nào.
Lúc này bọn họ vẫn trong trạng thái thù địch.
Hệ thống nói muốn tạo tình huống anh hùng cứu mỹ nhân để kéo bọn họ lại gần nhau.
Tề Giới buồn rầu ở trong nhà liên tiếp hơn mười ngày. Anh ngủ từ sáng đến tối, ngủ đến trời đất mờ mịt. Cuối cùng bạn của anh nhìn không nổi nữa, kéo anh ra ngoài uống rượu.
Bạn bè anh khuyên anh nên nghĩ thoáng ra, sớm thoát khỏi bóng tối.
Tề Giới cúi đầu không nói gì. Tôi nghĩ anh vốn chưa từng bước vào bóng tối.
Nửa đêm, tôi và Tề Giới một người một ma đi dạo trên một con phố yên tĩnh.
Có tiếng bước chân dồn dập phía sau chúng tôi, tôi còn chưa kịp quay đầu lại xem, đã có người đi xuyên qua tôi kéo Tề Giới lại.
“Làm ơn giúp tôi!”
Giọng nói này thật quen.
“Có người bám đuôi tôi, xin hãy giúp tôi… Anh Tề.” Thấy đó là Tề Giới, Mạnh Linh xấu hổ buông tay ra.
Tôi quay đầu lại nhìn, quả nhiên có một người đàn ông đang lén lút ở đằng xa.
Tề Giới liếc nhìn Mạnh Linh một cái, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Chắc chắn anh ta không cố ý bám đuôi cô.”
Tề Giới đi về phía trước, Mạnh Linh thận trọng đi theo bên cạnh anh.
Người đàn ông bám đuôi phía sau do dự không dám tiến lên.
Đi đến gần chốt cảnh sát, Mạnh Linh thở phào nhẹ nhõm, nói cảm ơn Tề Giới.
Tề Giới hỏi cô ấy: “Cô sợ sao?”
Cô ấy không hiểu lắm: “Bây giờ không sợ nữa.”
Tề Giới kẹp điếu thuốc trên tay, chỉ vào ngã tư đường trước mặt.
“Vậy cô nói xem, khi bạn gái tôi đứng ở đó, tận mắt nhìn thấy em trai cô đâm mình, cô ấy có sợ không?”
Mạnh Linh nhìn theo hướng anh chỉ, không khỏi run lên: “Đây là đâu…”
“Đây là nơi em trai cô giết người. Cô nhìn mặt đất đi, vẫn còn máu của bạn gái tôi.”
Mạnh Linh như thể mới thoát khỏi ổ sói lại đi vào hang cọp. Ánh mắt hung ác của Tề Giới làm đầu ngón tay cô ấy run lên.
Tôi buồn bã nhìn họ giằng co.
Thật khó tưởng tượng nổi, Tề Giới lúc này ghét Mạnh Linh như vậy lại có một ngày sẽ ôm cô ấy gọi cục cưng.
06
Vì em trai Mạnh Linh là trẻ vị thành niên, hơn nữa cậu ta có giấy chứng nhận giám định tâm thần nên phán quyết cuối cùng của phiên tòa không khả quan.
Tề Giới mất kiểm soát ở Toà án, từng muốn xông lên đánh người.
Anh bị một nhóm người kéo ra hành lang.
Bực tức, anh đấm vào tường, máu tươi chảy ròng.
Người thân và bạn bè của tôi ghét anh vì anh không rơi một giọt nước mắt nào ở tang lễ của tôi, nên cho rằng lúc này anh đang giở vờ thâm tình.
Người rời Toà án đi mua cồn và băng gạc cho anh lại là Mạnh Linh.
Cô ấy ngồi xổm bên cạnh anh, giúp anh xử lý vết thương.
Câu đầu tiên cô ấy nói là: “Rất xin lỗi.”
Câu thứ hai là: “Bạn gái anh nhất định không muốn nhìn thấy anh như vậy.”
… Không, tôi muốn.
Để anh đau đớn một chút cũng tốt.
Câu thứ ba là: “Anh Tề, tỉnh táo lại ——”
Nhưng lời an ủi còn chưa nói xong, Tề Giới bỗng nhiên giơ cánh tay bị thương đập mạnh vào tay vịn ghế.
Vết thương vừa ngừng chảy máu lại thấm đỏ băng gạc.
Anh nhìn chằm chằm Mạnh Linh bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng đạo đức giả nữa.”
Mạnh Linh không chịu được anh phát cáu, bỏ cồn và băng gạc trong tay xuống, đứng dậy rời đi.
Tôi nghe thấy hệ thống thở dài bên tai. Chậc, nam nữ chính có lẽ vẫn còn một chặng đường dài phía trước.
Tối đó, khi Tề Giới về nhà, đây là lần đầu tiên sau khi chết tôi nhìn thấy anh khóc.
Nước mắt anh tựa như vòi nước đã lâu không có nước trong nhà, cuối cùng cũng hoạt động lại. Âm thanh vang dội lấp đầy phòng khách rộng lớn.
Đáng tiếc, ba mẹ tôi đã đem toàn bộ di vật của tôi đi rồi. Anh muốn khóc cũng không biết nên nhìn đâu khóc.
Bởi vì, đến bây giờ, Tề Giới vẫn không đặt di ảnh của tôi.
Anh đi vào phòng lục lọi, tìm được một chiếc nhẫn phụ kiện mà tôi làm rơi. Sau đó đeo trên ngón áp út.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.