Nhật Ký Ma Cà Rồng

Chương 12:




Stefan nghe thấy một giọng nói khe khẽ cất lên trong đau đớn, “Ôi, không”.
Một giọng hắn đã tưởng như không bao giờ quên. Từng cơn ớn lạnh lướt qua da, và Stefan cảm thấy trong lòng run bắn. Quay về phía tiếng nói, sự chú ý của Stefan ngay lập tức bị hút vào, tâm trí gần như ngưng hoạt động vì không kham nổi quá nhiều cảm xúc đang dâng trào lên cùng một lúc.
Đôi mắt Stefan mờ đi. Hắn chỉ loáng thoáng phân biệt được một luồng sáng như cả nghìn ngọn nến đang cháy. Nhưng chẳng ảnh hưởng gì, Stefan cảm thấy được cô đang ở đó. Cũng giống như cái ngày đầu tiên đến Fell’s Church hắn đã cảm thấy sự hiện diện của cô vậy, như một quầng sáng vàng chói lọi chiếu rọi vào trong ý thức. Tràn đầy vẻ lạnh lùng, đam mê sôi sục và sức sống mãnh liệt. Như mời gọi Stefan đến gần, thôi thúc hắn quên đi tất cả mọi thứ khác trên đời.
Elena. Đây đúng là Elena rồi.
Sự hiện diện của cô tràn ngập Stefan, lấp đầy đến tận những đầu ngón tay. Mọi giác quan háo hức của hắn đều tập trung vào dòng thác ánh sáng đó, kiếm tìm Elena. Khao khát cô.
Rồi Elena bước ra.
Cô bước ngập ngừng, chậm rãi. Giống như đang phải ép mình làm việc đó. Stefan cũng tê liệt cả người.
Elena.
Hắn nhìn những đường nét trên người cô như mới thấy lần đầu. Mái tóc vàng nhạt phủ xuống khuôn mặt và bờ vai như một vầng hào quang. Làn da trắng trẻo không tì vết. Thân hình thon thả, đầy đặng đang né ra khỏi Stefan, tay giơ lên phản đối.
“Stefan” tiếng thì thầm vọng đến, và đó chính là giọng nói của cô. Giọng cô đang gọi tên hắn. Nhưng nó đau đớn đến mức Stefan chỉ muốn chạy đến bên Elena, ôm cô vào lòng, hứa với cô rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả. “Stefan, xin anh… em không thể”.
Hắn có thể trông thấy đôi mắt cô lúc này. Màu xanh sẫm của lam ngọc, điểm vàng do ánh sáng của căn phòng. Đôi mắt ấy đang mở to vì đau khổ, rơm rớm những giọt nước mắt. Nó khiến cho ruột gan Stefan quặn thắt.
“Em không muốn nhìn thấy anh sao?” – Giọng hắn khô như ngói.
“Em không muốn anh nhìn thấy em. Stefan ơi, kẻ đó có thể làm mọi chuyện. Và hắn sẽ tìm ra chúng ta. Hắn sẽ đến đây ngay thôi…”.
Nhẹ nhõm và vui sướng tràn qua người Stefan. Hắn gần như chẳng nghe rõ những gì cô nói, mà cũng chẳng sao hết. Nghe thấy cái cách cô gọi tên mình là đủ rồi. Hai tiếng “Stefan ơi” đó đã cho Stefan biết mọi điều mà hắn quan tâm.
Stefan khẽ tiến về phía Elena, đưa tay lên chạm vào cô. Elena lắc đầu phản đối, đôi môi hé mở vì nhịp thở gấp gáp. Khi nhìn gần, làn da cô ửng lên như một ngọn lửa toả sáng xuyên qua lớp sáp nến trắn nhờ. Những giọt nước mắt long lanh như kim cương đọng trên mi mắt Elena.
Tuy vẫn lắc đầu, vẫn phản đối, cô không hề đưa tay ra chỗ khác. Ngay cả khi những ngón tay duỗi ra của Stefan chạm vào nó, ép vào những đầu ngón tay lành lạnh của Elena, giống như cả hai đang đứng cách nhau một làn kính vậy.
Ở khoảng cách này, ánh mắt cô không thể lẩn tránh được nữa. Họ nhìn nhau, cho đến khi Elena thôi lẩm nhẩm “Stefan, không được” mà chỉ còn gọi tên hắn.
Stefan không thể nghĩ ngợi gì được. Tim hắn như muốn nhảy ra ngoài Chẳng có gì quan trọng ngoài chuyện Elena đang ở đây, họ đang ở đây cùng nhau. Hắn chẳng bận tâm đến quang cảnh kỳ lạ chung quanh, hay việc có ai đang quan sát hay không.
Một cách từ tốn, thật từ tốn, Stefan nắm lấy tay cô, đan những ngón tay vào nhau như đáng ra phải thế. Tay kia của hắn đưa lên mặt Elena.
Mắt cô nhắm nghiền lại khi Stefan chạm vào, cô áp má vào tay hắn. Stefan cảm thấy đầu ngón tay mình ươn ướt. Hắn bật cười. Những giọt nước mắt trong mơ. Nhưng chúng có thật, cô ấy có thật, Elena.
Sự ngọt ngáo xâm chiếm lấy Stefan. Một niềm vui sướng đột ngột đến phát đau, khi hắn dùng ngón tay gạt nước mắt ra khỏi khuôn mặt Elena.
Tất cả những sự mệt mỏi của sáu tháng vừa qua, tất cả những cảm xúc Stefan đã giấu kín trong lòng bấy lâu nay đang ùa ra cùng một lúc, nhấn chìm hắn. Nhấn chìm cả hai người họ. Chỉ bằng một cử động nhỏ là hắn đã ôm cô trong lòng.
Một thiên thần trong vòng tay Stefan, mát lạnh, đẹp đẽ và tràn đầy sức sống. Một tạo vật làm nên từ không khí và lửa. Elena run rẩy trong tay hắn, rồi mắt vẫn nhắm nghiền, cô hé môi ra.
Nụ hôn đó chẳng có gì gọi là lạnh hay mát cả. Nó khiến cho những dây thần kinh của Stefan toé lửa, làm tan chảy tất cả mọi thứ chung quanh nó. Hắn thấy sự tự chủ của mình đã cố công gìn giữ từ khi mất Elena đến nay như tan thành mây khói. Mọi thứ trong Stefan đều trôi tuột đi mất, tất cả các nút thắt được tháo gỡ, mọi cánh cổng mở toang. Hắn cảm thấy những giọt nước mắt của chính mình khi ôm cô vào lòng, như muốn hoà quyện hai tấm thân làm thành một. Để không còn gì có thể chia cắt họ được nữa.
Cả hai đều khóc nhưng vẫn không rời môi nhau. Cánh tay mảnh mai của Elena đang vòng qua cổ Stefan, mọi phân trên người cô đều hoàn toàn hoà hợp với hắn, như thể chưa bao giờ thuộc về bất cứ nơi nào khác. Những giọt nước mắt mằn mặn của Elena đọng trên môi hắn, nhấn chìm Stefan trong cảm giác ngọt ngào ngây ngất.
Hắn vẫn lờ mờ nhận thức được rằng mình có chuyện cần phải nghĩ đến. Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên chạm vào làn da mát lạnh của Elena, một dòng điện choáng váng đã đánh bật tất cả lý trí ra khỏi đầu Stefan. Họ đang đứng chính giữa một vòng xoáy rực lửa; vũ trụ này có nổ tung hay đổ sụp, thậm chí cháy tan thành tro bụi thì hắng cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là cô được an toàn.
Nhưng Elena đang run rẩy.
Không chỉ vì cảm xúc mãnh liệt đang khiến Stefan choáng váng, ngất ngây vì vui sướng. Mà vì sợ hãi. Hắn có thể cảm thấy điều đó trong tâm trí Elena. Stefan những muốn bảo vệ cô, che chở, nâng niu cô và giết chết bất cứ thứ gì dám làm cô sợ. Hắn gầm gừ ngẩng mặt lên nhìn quanh.
“Chuyện gì thế?” Stefan hỏi, nghe giọng mình nhuốm âm sắc của một kẻ săn mồi. “Nếu có thứ gì dám làm hại em thì…”.
“Không gì có thể làm hại em được cả.” Elena vẫn bíu lấy Stefan, nhưng cô hơi lùi lại một chút để nhìn vào mặt anh ta “Em sợ là sợ cho anh, Stefan à, sợ những gì kẻ đó có thể làm với anh. Và những gì hắn ta sẽ bắt anh chứng kiến…”. Giọng cô run lên “Stefan, anh đi ngay đi, trước khi kẻ đó đến. Hắn ta có thể tìm ra anh thông qua em đấy. Xin anh, làm ơn, đi đi…”.
“Em muốn anh làm gì cũng được, trừ chuyện đó” Stefan đáp. Tên sát nhân kia có xé xác anh ra thành trăm nghìn mảnh thì hoạ may mới bắt anh rời xa Elena được.
“Stefan, chỉ là một giấc mơ thôi mà.” Elena tuyệt vọng kêu lên, nước mắt lại tuôn trào “Chúng ta đâu thể chạm vào nhau hay ở bên nhau được. Chuyện đó không được phép”.
Stefan không quan tâm. Nó đâu có giống một giấc mơ. Cảm giác rất thật. Mà cho dù có là mơ đi nữa, hắn cũng không đời nào chịu rời bỏ Elena vì bất cứ kẻ nào. Không quỷ thần nào có thể khiến hắn…
“Nhầm rồi, cậu nhóc. Ngạc nhiên chưa!” Một giọng khác cất lên, một giọng Stefan chưa bao giờ nghe thấy. Tuy nhiên, nhờ vào bản năng của mình, hắn vẫn nhận ra đó là giọng của một sát thủ. Một thợ săn giữa những kẻ săn mồi. Và khi quay đầu lại, Stefan nhớ đến những gì mà Vickie tội nghiệp đã nói.
Gã nhìn như ác quỷ. Nếu như ác quỷ cũng tóc vàng và đẹp trai như vậy.
Gã mặc một chiếc áo mưa cũ sờn như Vickie đã tả. Bẩn thỉu và rách mướp. Nhìn gã chẳng khác gì mấy tên đầu đường xó chợ trong các thành phố lớn, trừ chuyện cao lênh khênh với đôi mắt sáng rực. Màu xanh điện, sắc lạnh như nước đá. Tóc gã gần như trắng bạc, dựng đứng như bị một luồng gió bấc thổi qua. Nụ cười rộng ngoác trên môi gã ta khiến cho Stefan muốn bệnh.
“Đây hẳn là cậu Salvatore,” gã nói, giả bộ cúi chào “Và dĩ nhiên, cả nàng Elena xinh đẹp nữa. Nàng Elena xnh đẹp quá cố. Đến đây đoàn tụ cùng cô ta chứ gì, Stefan? Hai người là một cặp trời sinh mà”.
Trông gã rất trẻ, già hơn Stefan, nhưng vẫn trẻ. Mặc dù không phải vậy.
“Stefan, rời khỏi đây ngay.” Elena thì thào “Hắn ta không thể làm hại em, nhưng anh thì khác. Hắn có thể gây ra chuyện gì đó bám được theo anh ra khỏi giấc mơ này đấy”.
Stefan vẫn không buông cô ra.
“Hoan hô!” Gã đàn ông mặc áo mưa vô tay, nhìn quanh như thể đang khích lệ những khán giả vô hình làm theo mình. Gã hơi lảo đảo, và nếu gã là người, Stefan dám nói chắc rằng tên này đang say quắc cần câu.
“Stefan, làm ơn đi mà,” Elena thì thào.
“Chưa làm quen với nhau mà đã bỏ đi là bất lịch sự lắm đấy,” gã tóc vàng bảo. Tay đút túi áo, gã bước thêm một, hai bước về phía trước. “Ngươi không muốn biết ta là ai sao?”
Elena lắc đầu, không phải tỏ ý phản đối mà là chịu thua, rồi gục mặt vào vai Stefan. Hắn áp tay vào tóc cô, như muốn che chắn cô khỏi te điên đang đứng trước họ.
“Có, ta muốn biết,” Stefan đáp, mắt nhìn gã tóc vàng.
“Ta chả hiểu sao ngay từ đầu ngươi không chịu hỏi ta,” gã đàn ông đáp, lấy ngón tay giữa gãi gãi má. “Thay vì đi hỏi người này người nọ. Chỉ mình ta là người duy nhất có khả năng cho ngươi biết. Ta ở đây cũng lâu rồi còn gì”.
“Lâu là bao lâu?” Stefan hỏi, tỏ ra chẳng mấy quan tâm.
“Lâu lắm rồi…” Ánh mắt gã đàn ông tóc vàng thoắt trở nên mơ màng, tựa như đang ôn lại những năm tháng đã qua. “Ta xé nát khá nhiều cổ họng trắng trẻo xinh xẻo trong lúc tổ tiên ngươi xây đấu trường La Mã. Ta tham gia giết chóc cùng với quân đội của Alexander Đại đế. Ta chiến đấu trong cuộc chiến thành Troy. Ta già lắm rồi, Salvatore ạ. Ta là một trong các Nguyên Bản mà. Trong những ký ức xa xưa nhất mà ta có, ta còn sử dụng một lưỡi rìu bằng đồng kìa”.
Stefan chầm chậm gật đầu.
Hắn đã từng nghe đến các Tiền Bối. Giới ma cà rồng bàn tán về họ rất nhiều, nhưng những người Stefan biết chưa từng có ai thực sự giáp mặt họ. Mỗi ma cà rồng đều được tạo ra bởi một ma cà rồng khác, nhờ vào sự trao đổi máu mà biến đổi. Nhưng một lúc nào đó ngược dòng thời gian, đã từng tồn tại những Nguyên Bản, những ma cà rồng không do ai tạo ra cả. Tính liên tục của nòi giống ngưng lại ở đó. Chả ai biết họ đã thành ma cà rồng bằng cách nào. Nhưng Quyền năng của họ thì đã đi vào huyền thoại.
“Ta đã tiếp tay trong việc lật đổ chế độ La Mã,” gã đàn ông tóc vàng vẫn tiếp tục mơ màng. “Chúng gọi bọn ta là lũ man rợ – chẳng qua bởi vì chúng không biết mà thôi! Chiến tranh, Salvatore à! Chẳng có gì giống như vậy cả. Lúc đó châu Âu sôi động lắm. Ta quyết định lui về quê sống an nhàn một thời gian. Mà lạ lắm, ngươi biết không, thiên hạ có vẻ như lúc nào cũng căng thẳng khi ở gần ta ấy. Không bỏ chạy thì cũng giơ thánh giá ra.” Gã lắc đầu. “Nhưng rồi có một mụ đàn bà đến xin ta giúp. Mụ là gia nhân trong gia đình một nam tước, và tiểu thư nhà mụ đang bệnh nặng. Sắp chết, mụ bảo thế. Mụ nhờ ta ra tay cứu giúp, thế là…” Nụ cười quay trở lại nở rộng trên môi gã, làng lúc càng ngoác ra đến mức không tưởng, “ta đã rón tay làm phúc. Cô ả mới bé bỏng xinh xắn làm sao”.
Lúc này Stefan đã quay người sang bên để giữ cho Elena tránh xa tên tóc vàng, đến lúc này, hắn ngoảnh luôn cả mặt đi. Lẽ ra Stefan phải biết, phải đoán ra chứ. Thế ra mọi thứ đều bắt nguồn từ hắn mà ra. Cái chết của Vickie, và của Sue, cuối cùng cũng đều quy cả về Stefan. Hắn đã khởi động chuỗi sự kiện dẫn đến kết cục này.
“Katherine,” hắn nói, ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông “Ngươi chính là tên ma cà rồng đã biến đổi Katherine”.
“Để cứu mạng cô ta,” gã tóc vàng đáp, làm như Stefan là một học trò tối dạ. “Thứ mà cô người yêu nhỏ bé này của ngươi đã tước đi mất”.
Một cái tên. Stefan lục tìm trong óc một cái tên, chắc chắn rằng Katherine đã cho hắn biết, cũng như đã có lần tả cho hắn nghe về gã đàn ông này. Stefan có thể nghe những lời của Katherine vang vọng trong tâm trí: Em tỉnh dậy lúc nửa đêm và trông thấy người đàn ông mà nhũ mẫu Gudren dắt về. Em sợ phát khiếp lên được. Tên gã đó là Klaus, và em nghe người trong làng kháo nhau rằng gã rất xấu xa, độc ác…
“Klaus,” gã đàn ông tóc vàng điềm nhiên nói, như đang đồng ý với điều gì đó. “Ít ra thì đó cũng là cái tên cô ả gọi ta. Cô nàng quay về với ta sau khi bị hai thằng nhóc con người Ý bỏ rơi. Katherine đã làm mọi thứ vì chúng, biến chúng thành ma cà rồng, cho chúng cuộc sống vĩnh hằng, nhưng bọn vô ơn đó đã đá cô nàng thẳng cánh. Kì lạ thật”.
“Chuyện không phải như thế,” Stefan rít qua kẽ răng.
“Lạ hơn nữa là Katherine chưa bao giờ quên được ngươi, Salvatore à. Một mình ngươi. Lúc nào cô ả cũng đem chúng ta ra so sanh này kia. Ta đã ráng làm cho cô ta tỉnh ra, nhưng gần như chả được tích sự gì. Lẽ ra ta nên tự tay giết ả cho rồi, nhỉ. Nhưng đến lúc đó, ta lại quen cô ả ở cùng mất rồi. Cô ta chả thông minh xuất sắc gì. Nhưng được cái xinh mắt, và chịu chơi nữa. Ta chỉ cho cô nàng cách tận hưởng việt giết chóc, và cuối cùng thì não cô ta cũng sáng ra được một chút, nhưng ai thèm quan tâm? Ta đau có giữ Katherine lại vì đầu óc cô nàng”.
Trong tim Stefan chẳng còn lại vết tích nào của tình yêu dành cho Katherine, vậy mà hoá ra hắn vẫn có khả năng căm hận gã đàn ông đã biến nàng ta thành như vậy.
“Ta! Ta ư, nhóc?” Klaus chỉ vào ngực mình ra vẻ sửng sốt. “Chính ngươi đã biến Katherine thành thứ như bây giờ đấy chứ, hay đúng hơn là con bạn gái bé nhỏ của ngươi. Ngay lúc này đây, ả chỉ còn là cát bụi Làm mồi cho giun dế. Nhưng hiện thời thì người yêu của ngươi lại hơi nằm ngoài tầm với của ta một chút. Nói theo kiểu đồng cốt thì là “đang phiêu diêu ở cõi trên”, đúng không Elena ? Sao cô em không chịu xuống dưới đây với những người còn lại trong chúng ta nhỉ?”
“Phải chi ta có thể,” Elena thì thào, ngẩng mặt lên nhìn gã sôi sục căm thù.
“Ờ. Trong lúc đó thì ta xài đỡ mấy con bạn của cô vậy. Nghe nói Sue cũng ngọt ngào lắm.” Gã liếm môi. “Còn Vickie thì hết sức ngon lành. Mảnh mai nhưng chất lượng, mùi thơm nữa chứ. Giống mười chín tuổi hơn mười bảy tuổi nhiều”.
Stefan dợm lao về phía trước, nhưng Elena đã chụp anh lại. “Stefan, đừng! Đây là lãnh địa của gã, năng lực tinh thần của gã mạnh hơn chúng ta nhiều. Gã đang kiểm soát tình thế đấy”.
“Chính xác. Đây là lãnh địa của ta. Thế giới siêu thực.” Klaus lại nở nụ cười điên loạn của gã. “Nơi những cơn ác mộng kinh hoàng nhất của ngươi được biến thành hiện thực, hoàn toàn miễn phí. Ví dụ như, ” gã nhìn Stefan, “ngươi có muốn biết cô người yêu bé bỏng của ngươi thực sự trông như thế nào vào lúc này không? Khi không trang điểm ấy?”
Elena khẽ kêu lên một tiếng, gần như rên rỉ. Stefan ôm cô chặt hơn.
“Cô ta chết được bao lâu rồi ấy nhỉ? Khoảng sáu tháng chứ gì? Ngươi có biết cơ thể người ta bị chôn dưới đất sáu tháng thì sẽ thế nào không?” Klaus lại liếm môi, y như loài khuyển.
Giờ thì Stefan đã hiểu. Elena rùng mình, đầu cúi gục, tìm cách tách ra khỏi hắn, nhưng Stefan vẫn cố ôm cô chặt cứng.
“Không sao đâu,” hắn khẽ bảo Elena, rồi quay sang Klaus. “Ngươi lú lẫn rồi đấy. Ta đâu phải con người bình thường mà khiếp vía trước máu me hay bóng tối. Ta biết rõ về cái chết, Klaus à. Nó chẳng khiến ta sợ hãi được đâu”
“Thế nó có làm ngươi thích chí không?” Klaus hạ giọng rù quến. “Mùi thối rữa, lớp thịt phân huỷ, chẳng hay ho lắm sao? Chẳng hưng phấn lắm sao?”
“Stefan, buông em ra, làm ơn đi mà.” Elena đang run rẩy, lấy tay xô hắn, đầu cô ngoảnh đi chỗ khác để Stefan không thấy mặt cô. Giọng cô nghe như sắp khóc tới nơi. “Xin anh đấy”.
“Quyền năng duy nhất ngươi có chỉ là tạo ra ảo giác mà thôi.” Stefan bảo Klaus. Hắn ghì sát Elena vào người, áp má lên tóc cô, cảm thấy cơ thể mình đang ôm cô trong tay từ từ thay đổi. Mái tóc nơi gò má Stefan có vẻ khô xác đi, còn cơ thể Elena thì như theo quắt lại.
“Da người có thể rắn lại như da thuộc khi chôn trong một vài loại đất nhất định mà.” Klaus khẳng định, gã nhe răng cười, mắt sáng rỡ.
“Stefan, em không muốn anh nhìn em”.
Mắt vẫn nhìn Klaus, Stefan dịu dàng gạt những cọng tóc bạc xác xơ sang một bên và vuốt ve một bên má Elena, mặc kệ cảm giác thô ráp trên đầu ngón tay mình.
“Nhưng dĩ nhiên, trong đa số trường hợp nó chỉ đơn thuần là phân huỷ thôi. Đúng là một kết thúc đẹp đẽ. Ngươi sẽ mất hết mọi thứ, da này, thịt này, lục phủ ngũ tạng này – tất cả đều trở về với đất hết…”.
Thân hình trong vòng tay Stefan đang co rút lại. Hắn nhắm mắt lại, ôm chặt hơn nữa, lòng sôi sục căm thù đối với Klaus. Ảo giác, đây chỉ là ảo giác mà thôi…
“Stefan ơi…” Đó là một lời thầm thì khô khốc, nhẹ như tiếng lá cuốn trên nền lối đi. Nó nghe vang trong không khí mọt lúc rồi tan biến, và Stefan thấy trong vòng tay mình chỉ còn mỗi nắm xương tàn.
“Và cuối cùng thì nó kết thúc như thế này đây, hoá thành hơn hai trăm mảnh rời nhau, dễ-dàng-lắp-ghép. Đi kèm hộp riêng hết sức tiện dụng…” Ở tít đầu kia của vòng sáng có tiếng kẽo kẹt. Chiếc quan tài trắng nằm đó đang tự mở ra, nắp nâng lên. “Nhường vinh dự này cho ngươi đấy, Salvatore. Đến đặt Elena vào đúng chỗ của cô ta đi nào”.
Stefan quỳ sụp xuống, run rẩy nhìn những lóng xương trắng mảnh dẻ trong tay mình. Tất cả chỉ là ảo giác thôi mà – Klaus chỉ đang kiểm soát giấc mơ của Bonnie, để cho Stefan nhìn thấy những gì gã muốn. Gã đâu có thực sự làm hại Elena, nhưng cơn giận dữ nóng bỏng trong lòng Stefan không nhận ra điều đó. Stefan cẩn thận đặt những lóng xương mỏng manh lên nền đất, khẽ chạm vào chúng một lần. Rồi hắn ngẩng lên nhìn Klaus, môi cong lên vì khinh bỉ.
“Thứ đó không phải là Elena,” anh nói.
“Dĩ nhiên là phải chứ. Ta có thể nhận ra con bé ở bất cứ đâu.” Klaus giang tay ra, giọng nói oang oang, “Tôi có quen một cô nàng, đáng yêu từ tận trong xương tuỷ…” (*thơ Theodore Roethke:1908-1963)
“Không.” Mồ hôi đọng thành giọt trên trán Stefan. Hắn lờ giọng nói của Klaus đi và tập trung vào tâm trí, tay siết thành nắm đấm, cơ bắp muốn rách ra vì quá sức. Chống lại ảnh hưởng của Klaus cũng như đang vần một tảng đá lên dốc vậy. Nhưng trên nền đất, những chiếc xương mỏng manh bắt đầu run rẩy, và một quầng sáng vàng nhạt yếu ớt toả ra chung quanh chúng.
“Chỉ toàn giẻ rách, tóc và nắm xương… tên ngốc lại gọi ‘cô nàng dễ thương’…(*Thơ Rudyard Kipling:1865-1936)”.
Ánh sáng lung linh, nhún nhảy, liên kết những lóng xương lại với nhau. Một màu vàng ấm áp bao lấy những chiếc xương khi chúng bay lên trong khoảng không. Giờ đây, đúng đó là một quầng sáng nhạt không hình dạng. Mồ hôi chảy cả vào mắt Stefan, hắn thấy phổi mình như sắp nổ tung.
“Đất sét thì nằm im, còn máu cứ lang thang”(*Thơ A.E.Housman:1859-1936)
Mái tóc dài vàng mượt như tơ của Elena mọc ra trên đôi vai ửng sáng. Những đường nét trên mặt Elena dược định hình, ban đầu lờ mờ, sau dần rõ nét. Stefan âu yếm tái hiện lai từng chi tiết một. Lông mi dày, chiếc mũi nhỏ, đôi môi hé mở như cánh hoa hồng. Ánh sáng trắng cuộn xoay chung quanh thân người cô, tạo thành một chiếc váy dài mỏng.
“Và vết nứt trên tách trà mở lối đưa ta đến chốn âm ti…”(*Thơ W.H.Auden:1907-1973)
“Không.” Cơn choáng váng quét qua người Stefan khi chút Quyền năng cuối cùng vụt thoát ra khỏi người hắn. Lồng ngực của thân người nọ bắt đầu phập phồng, rồi đôi mắt xanh như lam ngọc bừng mở ra.
Elena mỉm cười, và Stefan cảm nhận được tình yêu bừng cháy trong cô chạm vào hắn. “Stefan.” Cô ngẩng cao đầu, kiêu hãnh như một bà hoàng.
Stefan quay sang Klaus. Gã đã ngừng nói và đang im lặng quắc mắt nhìn.
“Đây,” Stefan gằn giọng, “mới đúng là Elena. Không phải bất kỳ cái vỏ rỗng nào cô ấy bỏ lại trong lòng đất. Đây mới là Elena, và ngươi chẳng làm gì đụng chạm đến cô ấy được đâu”.
Stefan đưa tay ra, Elena nắm lấy và bước đến cạnh bên hắn. Khi họ chạm vào nhau, hắn thấy nảy lên một cái, và rồi cảm nhận được Quyền năng từ cô tuôn chảy sang tiếp sức cho mình. Họ đứng bên nhau, vai kề vai, đối mặt với gã đàn ông tóc vàng. Stefan chưa bao giờ thấy mình say men chiến thắng hơn thế, hay hùng mạnh hơn thế trong đời.
Klaus trừng trừng nhìn họ có đến hai mươi giây, rồi phát khùng lên.
Mặt gã méo mó lại vì căm hận. Stefan cảm thấy những luông Quyền năng hiểm độc ập vào người Elena và hắn, bèn vận dụng hết sức mạnh để kháng cự lại nó. Cơn bão xoáy thịnh nộ đen tối đang tìm cách giằng hai người ra hai hướng, gầm rú khắp căn phòng và huỷ diệt tất cả mọi thứ trên đường đi của nó. Những ngọn nến tắt phụt, văng vào khoảng không như gặp phải lốc. Giấc mơ đang vỡ vụn ra chung quanh họ, nát tan thành từng mảnh.
Stefan bám chặt lấy tay kia của Elena. Gió thổi tung tóc quất vào mặt cô.
“Stefan!” Elena hét lên, tìm cách át tiếng gió. Rồi Stefan nghe thấy giọng cô vang lên trong đầu.
“Stefan, nghe em đây! Có một chuyện anh làm được để chặn bàn tay của hắn. Anh cần một nạn nhân, Stefan ạ – hãy đi tìm một nạn nhân của hắn. Chỉ có một nạn nhân mới biết được.”
Tiếng ồn đã đến mức không thể nào chịu nổi, như thể thời gian và không gian đang bị xé toạc ra vậy. Stefan thấy tay Elena vụt khỏi tay mình. Hắn kêu lên tuyệt vọng, đưa tay ra định tìm lại cô nhưng chẳng thấy gì cả Nỗ lực chống chọi với Klaus khi nãy đã rút cạn sức lực của Stefan, và hắn không thể giữ cho mình tỉnh táo thêm được nữa. Bóng tối lôi hắn quay mòng mòng và nhấn chìm Stefan xuống đáy.
Bonnie đã chứng kiến tất cả.
Thật lạ lùng, khi bước tránh sang bên nhường chỗ cho Stefan tiến về phía Elena. dường như cô cũng đánh mất luôn sự hiện diện về mặt thể chất trong giấc mơ đó. Như thể cô không còn là một diễn viên mà trở thành cái sân khấu nơi mọi thứ diễn ra. Bonnie nhìn thấy, nhưng chẳng thể làm bất cứ thứ gì khác.
Vào phút cuối, cô đã rất hoảng sợ. Bonnie không đủ mạnh để giữ cho giấc mơ liền mạch, thế là cuối cùng mọi thứ vỡ vụn ra, ném cô ra khỏi cơn lên đồng, quay trở lại phòng Stefan.
Cậu ta đang nằm trên sàn như chết rồi. Trắng bệch và im lìm. Nhưng khi Bonnie kéo mạnh, tìm cách đưa cậu lên giương thì ngực Stefan phập phồng, và cô nghe thấy cậu hớp vào một hơi.
“Stefan? Cậu có sao không?”
Cậu ta cuống cuồng nhìn quanh phòng như thể đang tìm cái gì đó. “Elena!” Stefan kêu lên, rồi ngừng lại, rõ ràng là đã lấy lại trí nhớ.
Khuôn mặt cậu nhăn nhúm. Trong một khoảnh khắc đáng sợ, Bonnie tưởng như Stefan sắp khóc tới nơi, nhưng cậu ta chỉ nhắm mắt và vùi mặt vào hai bàn tay.
“Stefan?”
“Tôi đã để vuột mất cô ấy. Tôi không thể giữ được.”
“Tôi biết.” Bonnie nhìn cậu một thoáng, rồi gom hết can đảm quỳ xuống trước mặt Stefan, đưa tay chạm vào vai cậu. “Tôi rất tiếc.”
Stefan ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt xanh lục ráo hoảnh, nhưng tròng đen giãn ra đến mức gần như thành màu đen. Lỗ mũi cậu nở rộng, hàm răng nhe ra.
“Klaus!” Cậu ta bật ra cái tên như một lời rủa. “Cậu có thấy hắn không?”
“Có” Bonnie đáp, lùi lại. Cô nuốt nước bọt, bụng dạ nôn nao hết cả. “Lão ta loạn trí rồi, đúng không Stefan?”
“Ừ.” Stefan nhỏm dậy. “Và chúng ta phải ngăn hắn lại.”
“Nhưng bằng cách nào mới được?” Từ lúc trông thấy Klaus, Bonnie đâm ra hoảng sợ hơn bao giờ hết, hoảng sợ hơn và kém tự tin hơn. “Cách gì có thể ngăn hắn lại đây, Stefan? Tôi chưa từng thấy Quyền năng nào như thế cả.”
“Nhưng chẳng phải cậu…?” Stefan quay ngoắt sang nhìn cô “Bonnie, bộ cậu không nghe thấy Elena nói gì ở khúc cuối sao?”
“Không. Ý cậu là sao? Tôi có nghe được gì đâu, lúc đó đang có lốc xoáy mà.”
“Bonnie…” Mắt Stefan chợt trở nê xa xăm, cậu như tự nói với chính mình. “Tức là có khi chính hắn cũng không nghe thấy. Vậy thì hắn không biết, và sẽ không tìm cách ngăn bọn ta lại.”
“Ngăn bọn mình làm gì kia? Stefan, cậu đang nói chuyện gì thế?”
“Ngăn bọn mình tìm ra một nạn nhân. Nghe này, Bonnie, Elena bảo tôi rằng nếu tìm ra được một nạn nhân còn sống của Klaus, chúng ta sẽ tìm ra được cách chặn bàn tay hắn lại.”
Bonnie chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra so. “Nhưng… sao lại thế?”
“Bởi vì ma cà rồng và người cho máu – con mồi của họ – chia sẻ tâm trí với nhau trong một khoảnh khắc khi trao đổi máu. Đôi lúc nạn nhân có thể biết được thông tin về ma cà rồng theo cách đó. Không phải luôn luôn, nhưng thỉnh thoảng. Chắc điều đó đã xảy ra, và Elena biết thế.”
“Nghe thì rất hay – ngoại trừ một chi tiết nhỏ.” Bonnie nhấm nhẳng. “Cậu có thể làm ơn nói tôi nghe trên đời này có ai bị Klaus tấn công mà còn sống không?”
Cô tưởng cậu ta sẽ xìu xuống, nhưng không. “Có ma cà rồng,” Stefan nói ngắn gọn. “Người bị Klaus biến thành mà cà rồng cũng có thể được coi là nạn nhân. Miễn họ có trao đổi máu thì tâm trí sẽ kết nối với nhau thôi.”
“À. Ra thế. Vậy thì… nếu chúng ta tìm được một ma cà rồng do hắn tạo nên… nhưng ở đâu mới được?”
“Chắc là châu Âu.” Stefan bắt đầu bước vòng quanh phòng, mắt nheo lại. “Klaus có một lý lịch dài, và một số ma cà rông tạo nên hắn phải ở đó. Có thể tôi sẽ phải đi tìm.
Bonnie hoảng hồn. “Nhưng Stefan, cậu không thể bỏ chúng tôi lại được đâu. Không thể được!”
Stefan đứng phắt lịa ở đầu kia căn phòng, không nhúc nhích. Rồi cuối cùng, cậu quay lại đối mặt với cô. “Tôi đâu có muốn vậy,” cậu khẽ bảo. “Chúng ta sẽ có tìm một cách khác trước – ví dụ như tóm cổ Tyler thêm lần nữa chẳng hạn. Tôi sẽ đợi một tuần lễ, đến thứ Bảy tuần sau. Nhưng có thể tôi sẽ phải đi, Bonnie à. Cậu cũng biết rõ là vậy mà.”
Họ im lặng một lúc lâu thật lâu.
Bonnie cố chống lại cảm giác cay cay nơi mắt, quyết tâm tỏ ra người lớn và chín chắn. Cô không phải là trẻ con, và sẽ chứng tỏ điều đó ngay lúc này. Cô đón lấy ánh mắt của Stefan, chầm chậm gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.