Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Chương 47:




Hách Thuần đi loanh quanh trong rừng thật lâu, đột nhiên thấy Darklin xuất hiện trước mặt mình, Hách Thuần ngại ngần nhìn Darklin.
Darklin vẫn nói chuyện với Hách Thuần như bình thường: “Chúng ta về trước đi, trời cũng sắp tối rồi, nguy hiểm lắm.”
Hách Thuần theo Darklin về. Chuyện xảy ra hôm nay khiến người ta rất khó tiếp nhận, tinh thần Hách Thuần sa sút, có xúc động muốn về Trái Đất ngay, thế giới này quá mức bạo lực, không thích hợp cho cô sống. Hai người về đến thùng hàng thì trời đã tối đen, mọi người đều có vẻ mất tự nhiên khi gặp Hách Thuần.
Giles nói: “Hách Thuần, anh và Pu Nasen đã bàn với nhau xong. Bọn anh quyết định sẽ về công hội, chờ hội trưởng sắp xếp việc nghênh địch. Vậy nên bọn anh về trước đây!”
Hách Thuần cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối, Pu Nasen và Giles thì ra ngoài chuẩn bị quyển trục truyền tống để rời đi. Darklin sốt ruột, không hiểu sao Hách Thuần không giữ đám người Pu Nasen lại. Tuy hành động của họ biểu hiện công việc trong công hội quan trọng hơn việc che chở Hách Thuần, nhưng thái độ của Hách Thuần rất tổn thương người khác. Dù công hội có mạnh, nhưng đối đầu với hai công hội âm hiểm giả dối, thập ác bất xá như bọn chúng thì cũng rất khó khăn, công hội nhất định sẽ phải chịu tổn thất.
Thế là Darklin vào bếp nói với Hách Thuần: “Hách Thuần, chuyện này em không thể trách bọn chị được, bọn họ không chết thì người chết sẽ là chúng ta, em có từng nghĩ tới chưa!”
Hách Thuần trở nên giận dữ: “Chẳng lẽ các chị muốn giết người thì giết sao? Dù bọn họ muốn giết chúng ta thì chúng ta nên cố gắng bắt họ lại rồi giao cho cơ quan quản lý thành thị xử lý chứ không phải tự ra tay giết người như vậy!”
Darklin nghe thấy những lời nói của Hách Thuần, cảm thấy cô không thể cứu nổi nữa rồi. Làm vậy thì có ích gì? Bọn người đó là ma pháp sư, không phải người bình thường, bắt giao cho quản lý thành thị có khác gì thả người đâu? Chẳng lẽ mỗi lần họ đến chúng ta lại phải bắt rồi thả sao!
Darklin chỉ đành kết luận một câu: “Hách Thuần, em ngây thơ thật, nghĩ hay thật. Bây giờ ngay cả một đứa trẻ mười tuổi còn hiểu rõ đạo lý đó mà em lại không hiểu. Pu Nasen nói đúng, em ở trên núi lâu quá nên u mê thật rồi!”
Sau đó, Darklin không để ý đến Hách Thuần nữa, cũng ra ngoài, mở quyển trục truyền tống rồi biến mất.
Hách Thuần âm thầm tự hỏi: Mọi người đi hết rồi, chẳng lẽ mình nói sai ư?
Rồi Hách Thuần cũng ngộ ra: Đây không phải là Trái Đất! Cũng không phải đất nước có hệ thống quản lý quen thuộc như Trung Quốc.
Cô ở trong phòng bếp, cảm thấy vừa buồn vừa lạc lỏng.
Cuối cùng Hách Thuần vẫn chậm chạp làm cơm chiều, động tác rất cứng nhắc. Hách Thuần khóc, cảm thấy không thích cuộc sống như thế này. Cô kéo khẩu trang xuống, dùng tay lau nước mắt. Không thể quay về Trái Đất, cũng không thể sống một mình, vậy chỉ còn một cách là phải thích nghi với lối sống và cách xử sự ở đây. Khóc thật lâu, Hách Thuần kéo lại khẩu trang, chậm rãi làm buổi tối, làm đến khi trời tối sẫm, tối hôm nay ngay cả ánh sao cũng không thấy, chắc là ngày mai trời sẽ mưa!
Hách Thuần bưng một phần cơm vào phòng cho Helen. Helen cũng cảm giác được tâm trạng Hách Thuần không tốt nên nàng quyết định chờ đến lúc tâm trạng cô khá hơn mới nói với cô.
Hách Thuần mang cơm cho nàng rồi ra ngoài, không biết đang nghĩ gì mà chỉ ăn hết ngụm ngày đến ngụm cơm khác, cũng không gắp thức ăn. Cuối cùng trong chén đã hết cơm mà đôi đũa trong tay vẫn cứ lùa trong chén.  Không biết mất bao lâu Hách Thuần mới phát hiện chén cơm của mình đã hết, cô cất thức ăn và dụng cụ ăn uống vào bếp, chuẩn bị mọi thứ rồi sang chỗ Helen.
Helen cũng đã ăn xong, thấy trong chén rau dưa không còn bao nhiêu, Hách Thuần cảm thấy vui hơn, Helen bắt đầu chịu ăn rau rồi!
Hách Thuần nói với Helen: “Em nghỉ ngơi đi, chị rửa chén xong sẽ cho em ngâm bồn tắm.
Helen đáp: “Dạ.”
Hách Thuần rửa chén xong lập tức cho Helen đi tắm. Cô cũng không biết bây giờ mình nên làm gì, cũng không biết bọn họ về rồi có còn để ý đến mình nữa hay không. Nhưng bây giờ chẳng còn cách nào, cô chỉ có thể đi đến đâu tính đến đó. Hách Thuần đỡ Helen vào bồn tắm, bản thân cô ra phòng khách ngồi. Đột nhiên cô thấy hôm nay lòng mình thật vắng vẻ, đêm nay thật yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.