Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Chương 44:




Orpheus tiếp tục nói: “Mỹ nhân ngư kia cuối cùng bị Punator cướp đi, người bên Hồng Nhãn không cam lòng cướp lại, vừa khéo được chúng ta cứu đi.” Pu Nasen và Darklin vô cùng kinh ngạc, không tin được, Helen chính là mỹ nhân ngư! Mỹ nhân ngư không có chân, nhưng Helen rõ ràng có đủ hai chân mà!
Pu Nasen là người phản đối đầu tiên: “Chắc không phải Helen đâu, nàng không có đuôi cá! Bọn họ muốn cướp Helen đi vì Helen biết thông tin về mỹ nhân ngư, biết đâu Helen đã giấu mỹ nhân ngư rồi!”
Darklin: “Tổng hợp tất cả những điều Helen biết về mỹ nhân ngư, hai công hội đó muốn bắt nàng cũng đúng.”
Orpheus lại nhìn Hách Thuần trong lòng mình, cau mày nói: “Tôi cảm thấy nàng ta rất đáng nghi, tôi để ý thấy những thứ Hách Thuần mang đến cho Helen phần lớn là nước, còn bắt gặp Hách Thuần thường xuyên châm nước vào ấm nước cho Helen, một người bình thường uống nhiều nước như thế làm gì?”
Uống nhiều nước thì khó giải thích thật nhưng mỹ nhân ngư có đuôi cá, hai chân của Helen giải thích thế nào?
Đang lúc căng thẳng, Orpheus đề nghị: “Hay chúng ta trực tiếp hỏi Helen đi.”
Pu Nasen nhìn Orpheus rồi lại nhìn Hách Thuần, cuối cùng, nàng quyết định đứng dậy gõ cửa chỗ Helen.
Thật ra Helen nằm bên trong đã loáng thoáng nghe được những gì họ nói, nhưng nàng phải đợi Hách Thuần tỉnh lại mới nói được, Helen chỉ tin Hách Thuần, bây giờ cứ ổn định những người kia trước đã!
Helen mở cửa, chờ các nàng hỏi.
Pu Nasen nhìn thấy Helen phía sau cánh cửa, không biết phải mở lời thế nào, nàng nhìn sang Orpheus.
Orpheus nhìn chằm chằm Helen, hỏi: “Vừa rồi chắc cô cũng nghe được những điều chúng tôi nói, bây giờ tôi hỏi cô, tại sao cô lại bị người của hai công hội kia tranh cướp?”
Helen vẫn bình tĩnh nhìn Orpheus sau đó nhìn Hách Thuần trong lòng hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Chừng nào Hách Thuần mới hoàn hồn lại?”
Orpheus nhìn xuống Hách Thuần, phát hiện ánh mắt ba người kia đồng thời nhìn về phía này khiến hắn ta cảm thấy mất tự nhiên. Orpheus lại chuẩn bị vỗ vào mặt Hách Thuần.
Darklin là người đầu tiên lên tiếng ngăn lại: “Vỗ cái gì mà vỗ, chúng ta chỉ có thể chờ cô ấy chấp nhận sự thật mình đã thấy tận mắt cảnh giết người, chấp nhận sự thật rồi tự khắc sẽ hoàn hồn, cậu vỗ bao nhiêu cái cũng vô dụng.”
Orpheus để tay xuống, lại nhìn Helen, Helen vẫn giữ vẻ hờ hững như không để ý đến chuyện gì cả.
Helen nhìn mọi người, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Orpheus, nói: “Bất kể là chuyện gì, tôi cũng chỉ nói cho Hách Thuần biết.” Sau đó nàng không nhìn bọn họ thêm nữa, thuận tay đóng cửa lại.
Nằm trên giường, Helen không biết sau này sẽ ra sao, tuy nàng chỉ ở chung với Hách Thuần một thời gian ngắn nhưng cảm giác Hách Thuần mang lại cho cô là sự thiện lương vô cùng.
Mọi người chỉ có thể đợi Hách Thuần hoàn hồn lại.
Bây giờ, trước mắt Hách Thuần, hình ảnh những người đó chết cứ lặp đi lặp lại, cô không thể chấp nhận sự thật hai người lại có thể chết trước mặt mình như thế, Orpheus đang ôm cô cảm giác cơ thể cô đang run lên.
Darklin trách móc: “Orpheus, sao cậu có thể giết người trước mặt Hách Thuần như vậy? Biết rõ Hách Thuần chưa từng thấy qua những cảnh đó mà cậu lại giết thẳng tay trước mặt người ta, sao cô ấy không sợ cho được? Tôi biết cậu là người quyết đoán, nghĩ là làm, nhưng cũng phải biết suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chứ.”
Darklin tức không chịu được, tên Orpheus này không nghĩ tới người khác gì cả.
Orpheus đen mặt, lựa chọn im lặng trước sự chỉ trích của Darklin. Hắn cau mày nhìn Hách Thuần, sau đó thở dài thườn thượt, hắn tưởng Hách Thuần tỉnh táo và rất trầm ổn, xem ra hắn đánh giá cô quá cao rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.