Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm

Chương 39:




Hách Thuần nói với Helen: “Ăn toàn thịt sẽ không tốt cho cơ thể, chị sẽ phối hợp thức ăn chay mặn cho em, em ăn bữa sáng trước đã, chị còn phải chuẩn bị bữa sáng cho những người khác.”
Hách Thuần rời phòng, mang theo bình nước muối to đã cạn sạch.
Helen thấy Hách Thuần đi khỏi, cầm lấy ly sữa lên, trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy thứ này, nhưng cảm thấy uống vào cũng không tệ lắm, một hơi hết sạch.
Hách Thuần thong thả làm bữa sáng, lúc dọn bàn lên không thấy Giles và Orpheus, cô cảm thấy hơi lo lắng. Với thực lực của Orpheus hẳn là sẽ không có gì nguy hiểm đâu nhỉ? Cô dọn bữa sáng lên bàn trà trong phòng khách sau đó gõ cửa phòng Pu Nasen. Darklin cũng đã thức dậy, nàng đang rửa mặt trong toilet. dien.dan Le Quy Don
Hách Thuần còn nhớ lúc đầu bọn họ không dùng bất cứ thì gì trong này. Darklin còn nhịn tiểu đến mức nửa đêm phải tỉnh dậy, không biết phải đi tiểu ở chỗ nào lại không dám ra ngoài một mình, thế là cô nàng trực tiếp tiểu trong bồn tắm. May mà Hách Thuần phát hiện ra dấu vết trong nhà tắm nên đã tiến hành đào tạo bọn họ một phen, chỉ cho bọn họ cách sử dụng vật dụng trong nhà. Nhớ đến, trong mắt Hách Thuần đong đầy ý cười.
Lúc này, Pu Nasen bước ra từ phòng ngủ, gõ cửa toilet: “Chị xong chưa vậy?”
“Sắp xong rồi, em đợi chút đi!”
Pu Nasen từ từ di chuyển đến chỗ sofa, ngồi chờ Darklin.
Hách Thuần bưng bữa sáng ra, thấy Pu Nasen, cô liền hỏi: “Chị thấy đám Giles đâu không? Em chưa thấy họ về.”
“Bọn họ còn chưa về à? Hôm qua bọn họ nói muốn vào trong thành xem nên mới sáng sớm đã ra ngoài rồi, chắc đến trưa mới về.”
Hách Thuần nghe Pu Nasen nói thế cũng đoán ra bọn Giles định làm gì. Còn không phải đi dò xét xem đám người trong thành có dây dưa gì với Helen hay không sao?
Hách Thuần bĩu môi, quay về phòng bếp chuẩn bị món thịt cho bữa trưa.
Darklin vừa ra khỏi toilet, Pu Nasen đã vọt vào ngay, Darklin thấy Pu Nasen gấp gáp đến thế thì bật cười. Nàng bước tới, thấy thức ăn trên bàn, bụng cũng sôi lên: “Hách Thuần, Pu Nasen à, chị ăn trước đây!”’
Darklin vui vẻ ăn, Hách Thuần lại tâm sự nặng nề. Không biết Giles và Orpheus có tra được gì không nữa. Nếu Helen thật sự có vấn đề, vậy cô phải làm sao đây? Hách Thuần nghĩ mãi, cảm thấy mình không thể xuống tay với Helen. Cô thở dài, tiếp tục xử lý món thịt.
“Giles, anh tra được gì chưa?”
“Tôi chỉ biết công hội của bọn họ quả thật có người có ý định với mỹ nhân ngư nhưng chuyện của Helen thì không tra ra được, còn cậu?”
“Tôi cũng vậy, Helen này không đơn giản đâu!”
Giles cũng cảm thấy vụ điều tra thân phận của Helen này không dễ, anh ta đề nghị: “Chúng ta về trước đi, để Hách Thuần một mình ở chung với Helen tôi sợ xảy ra chuyện gì đó.”
“Có Pu Nasen ở đó chắc là không sao đâu.”
Giles và Orpheus nhanh chóng mang theo một ít vật dụng ma pháp ra khỏi thành, họ về đến nơi cũng đã giữa trưa.
Vừa lúc Hách Thuần chuẩn bị xong cơm trưa, thấy họ về tiện thể kêu họ vào ăn cơm.
Hách Thuần mang thức ăn vào phòng cho Helen, Orpheus nhìn thoáng qua Hách Thuần bằng một ánh mắt khó dò nhưng cũng không nói gì cả.
Hách Thuần nói: “Em xem, bữa trưa hôm nay có hợp khẩu vị của em không? Sáng nay em chỉ uống sữa, còn chưa ăn gì, chị lo lắm đó.”
Helen nhìn những món ăn kia, đúng là có thịt nhưng cũng có rau, nàng nói: “Chị cũng đi ăn đi, em ăn xong sẽ gọi chị.”
Hách Thuần mỉm cười: “Ăn xong em có muốn ra ngoài phơi nắng không?”
Helen nghe Hách Thuần nói thế thì bày ra vẻ mặt chán ghét: “Em không thích phơi nắng, chân em còn chưa khỏe!”
Hách Thuần cảm thấy Helen không muốn ra ngoài là do chân nàng không đi được, dường như nàng rất để tâm đến chân của mình.
Hách Thuần im lặng ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.