Nhật Ký Chăm Sóc Vai Ác Ốm Yếu

Chương 1:




Qua một tháng huấn luyện quân sự, đám học sinh mới vào cấp ba vốn không quen biết nhau giờ đây đã trở nên thân thiết hơn với bạn cùng lớp, túm năm tụm ba nói chuyện chơi đùa với nhau.Lúc này đang là thời gian nghỉ giải lao sau tiết thể dục buổi sáng.
Không có thầy cô quản lý, đám học sinh ồn ào nhốn nháo vô cùng, chạy qua chạy lại, Kiều Lam đang nằm ngủ trên bàn cuối cùng cũng bị đánh thức.Xung quanh vô cùng hỗn loạn, những tiếng hò hét cứ vang vọng bên tai, làm đau cả màng nhĩ.
Còn chưa kịp nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, Kiều Lam vừa mở mắt đã trông thấy một nam sinh đang đùa giỡn gần đó lao thẳng đến chỗ mình.Như một phản xạ có điều kiện, cô nhanh chóng đứng dậy tránh qua một bên.
Nam sinh đập người vào ghế rồi ngã xuống đất.
Lúc đứng dậy, cậu ta xoa xoa cánh tay bị đau, không vui lườm Kiều Lam một cái, chửi tục: “Mẹ kiếp, cậu tránh cái gì.”Kiều Lam???Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Cô nhìn về phía cậu trai.Cậu ta có một khuôn mặt to và ngắn, vài nốt mụn nổi lên trên khuôn mặt dữ dằn, cao chừng một mét chín.Thân hình cao to như thế, lao đến chỗ cô chưa xin lỗi đã đành, bây giờ còn hỏi cô tại sao lại tránh, cậu ta nghĩ mình gầy lắm sao?“Không tránh chẳng nhẽ lại chờ cậu…”Lời còn chưa nói xong, nữ sinh ngồi phía trước Kiều Lam đã quay đầu lại nhìn nam sinh kia một cái: “Tần Dương, cậu yên lặng chút đi.”Giọng nói của nữ sinh kia rất dễ nghe.
Kiều Lam – người vẫn còn hơi bối rối vì tình huống lúc này – vô thức nhìn thoáng qua cô gái ấy một cái, sau đó không kiềm lòng được mà lại nhìn thêm lần thứ hai.Cô gái có một làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo.
Cho dù đang mặc đồng phục, tết tóc đuôi ngựa bình thường, cô gái ấy vẫn trông rất xinh đẹp.
Nổi bật nhất là đôi mắt to tròn kia, long lanh như mắt búp bê vậy.Khuôn mặt vừa rồi còn vô cùng khó chịu với Kiều Lam của cậu trai giờ đây lập tức tràn đầy ánh nắng: “Không sao không sao.” Cậu ta cười vài tiếng rồi quay đầu nhìn cô: “Giỡn tí thôi mà.
Nè Kiều Lam, kẹo hôm nay đâu?”Kẹo?“Kẹo gì cơ?”“Thì là kẹo đó, cậu mơ ngủ hả?”Tần Dương vừa nói vừa bước lại gần Kiều Lam, thò tay sục sạo hộc bàn của cô.Cho dù là bạn rất thân với nhau đi chăng nữa thì cũng không thể nào tự tiện lục lọi hộc bàn của người khác như vậy được, hơn nữa cô vốn không hề biết nam sinh này.
Kiều Lam bắt lấy tay cậu ta, mất kiên nhẫn hỏi: “Làm gì vậy?”Tay Tần Dương bị ngăn ở bên ngoài, trong phút chốc cậu ta hơi sửng sốt.Trước kia đám cậu ta coi thường Kiều Lam, căn bản chẳng thèm để cô vào mắt.
Sau đó Tống Dao lúc nào cũng mang cô theo chơi cùng, thỉnh thoảng Kiều Lam cũng mua bánh kẹo, nước nôi cho bọn họ.
Mặc dù bọn họ chẳng ưa gì mấy hành động nịnh hót lộ liễu đó nhưng miếng ăn đưa đến miệng ai lại nỡ chối từ.
Dần dà, có đôi khi Kiều Lam không mua quà vặt, đám cậu ta sẽ đòi thẳng mặt cô, dù sao cô cũng không từ chối.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland.
Bản sẽ không đầy đủ.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Việc trực tiếp lục hộc bàn của cô như hôm nay là vô cùng bình thường.Không ngờ Kiều Lam lại đột nhiên ngăn cậu ta lại.Nhưng Tần Dương chỉ hơi sửng sốt một chút thôi, chẳng hề xem hành động của Kiều Lam như một việc gì đó to tát, hay là nói, cậu ta căn bản chẳng thèm để ý đến thái độ của cô.“Hôm nay không mua hả, vậy thì đến chiều đừng có quên đấy nhé.
Tôi muốn vị nguyên bản, mua nhiều chút.” Tần Dương nói vô cùng tự nhiên, rút tay lại rồi trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra tờ giấy bài tập tiếng Anh vứt lên bàn Kiều Lam: “Với cả làm bài tập hộ tôi với, đến bài luận thì viết nhiều một chút, nếu không thầy Lưu lại mắng nữa.
Ông già ấy bắt làm nhiều thứ như vậy, ngày nào cũng kiểm tra, không thấy phiền sao…”Vứt bài tập cho Kiều Lam xong, cậu ta về chỗ ngồi của mình lục lọi cặp sách, sau đó phóng ra khỏi lớp với một đám nam sinh khác, tiếp tục đùa giỡn trên hành lang.Kiều Lam: …Cô nhìn những học sinh khác trong lớp, không có ai cảm thấy chuyện vừa rồi không ổn cả.
Họ vẫn cười nói vui vẻ như cũ, ăn sáng, tán gẫu với nhau.“Tống Dao, mình đi rót nước, cậu có cần không?”Cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện đưa bình nước trên bàn cho nữ sinh hỏi chuyện: “Cần, cảm ơn nhé.”“Diệu Dương làm gì mà giờ còn chưa đến lớp nhỉ?”“Mới thấy cậu ấy đi mua đồ ăn sáng cùng với Phàm Phàm.”Tất cả đều là mấy câu tám nhảm vớ vẩn, nhưng chúng lại khiến Kiều Lam cảm thấy mông lung.Nếu một mình Tống Dao còn chưa đủ để cô chắc chắn, thì bây giờ có thêm một cái tên Diệu Dương.
Gần đây Kiều Lam tình cờ đọc qua một quyển tiểu thuyết, vì trong tiểu thuyết có một nhân vật trùng tên với mình nên cô mới lật ra xem.Tống Dao, Trần Diệu Dương, chính là nữ chính và nam chính của quyển sách này.Bỏ tờ giấy bài tập tiếng Anh mà nam sinh kia vừa mới vứt lên bàn mình qua một bên, cô mở sách giáo khoa ra, phía trên là hai chữ xinh xắn, Kiều Lam.Giây phút này, Kiều Lam chỉ muốn chửi tục.Con mẹ nó.Một chuyện không thể nào tưởng tượng được như xuyên sách ấy thế mà lại rơi xuống người cô? Đã xuyên sách thì thôi đi, tại sao cô không trở thành nữ chính xinh đẹp giỏi giang giàu có, mà lại xuyên thành Kiều Lam?Vì cô cũng tên là Kiều Lam sao?Nhưng Kiều Lam trong truyện là nhân vật phản diện, mà còn là một phản diện bia đỡ đạn thảm hại đến nỗi không thể nào thảm hại hơn nữa chứ!Một đứa con gái xui xẻo đã nghèo lại còn học hành chẳng đâu vào đâu, ở nhà thì bị bố mẹ chèn ép, đi học thì bị bạn bè bắt nạt.
Sau đó, nữ chính Tống Dao xinh đẹp tốt bụng không nhìn nổi, chủ động kết bạn với cô ấy, thế là cô ấy miễn cưỡng trở thành một thành viên trong hội chị em của Tống Dao.Được Tống Dao giúp đỡ là một chuyện, nhưng việc đám học sinh có quan hệ tốt với Tống Dao vẫn coi thường cô ấy là một chuyện khác.
Vì để lấy lòng những người này, Kiều Lam thường xuyên chủ động mua đồ, làm bài tập rồi trực nhật hộ bọn họ, cốt là để khi bọn họ chơi đùa thì có thể cho cô tham gia cùng.Hồi trước lúc đọc truyện Kiều Lam tức muốn hộc máu.
Trong sách miêu tả Kiều Lam gầy đến mức da bọc xương, có chút tiền sao không giữ lại để ăn nhiều hơn một chút, mà lại tìm mọi cách để cúng cho đám này chứ?Sợ là đầu óc có vấn đề mới vậy.Không cần phải suy nghĩ, Kiều Lam lập tức đứng lên vứt tờ giấy bài tập tiếng Anh về trên bàn của Tần Dương.Sau đó ngồi xuống lấy tờ giấy bài tập của mình từ trong cặp ra.Mấy câu hỏi trắc nghiệm đều đã khoanh xong hết, mặt sau còn bài sửa lỗi và bài luận là chưa làm.Nghĩ đến lời Tần Dương nói vừa nãy rằng gì mà thầy sẽ kiểm tra, Kiều Lam nhanh chóng lấy bút ra làm bài sửa lỗi, sau đó bắt đầu viết luận..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.