Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 38:




Sau khi nói hết với Liễu Dật, tâm tình của Nguyệt Ly rất tốt, ngay cả lúc ăn cơm, đều cười không ngừng.
Minh Minh thấy, hỏi: "Này! vui như vậy sao?"
Một bạn nữ sinh trong ký túc xá trả lời cô: "Đây thường là phản ứng của nữ sinh khi rơi vào tình yêu, Minh Minh, chờ cậu cũng yêu ai đó, cậu sẽ biết."
Minh Minh gật đầu một cái, ý nói đã hiểu, nói đến tình yêu, cô lại nhịn không được nghĩ đến đêm đó gặp được anh đẹp trai, sau hôm đó cô thường đi quán ốc tìm vận may, đáng tiếc, đều không gặp được.
Nhìn Nguyệt Ly cười sáng lạn, hạnh phúc như vậy , trong lòng cô có chút không bằng lòng.
"Ly Ly, tuần này ở ký túc xá cùng mình có được không?" Minh Minh vẻ mặt chờ đợi nói.
"Không được." Nguyệt Ly không hề nghĩ ngợi liền từ chối.
"Lại như vậy, có người yêu liền quên bạn tốt." Minh Minh oán trách: "Đều nhiều lần như vậy, thiếu một lần cũng không sao."
"Không được." Nguyệt Ly giải thích, "Một tuần thì 5 ngày mình ở cùng cậu, chỉ có hai ngày ở cùng cậu ấy, hai vợ chồng son nhà người ta mới đáng thương chứ."
"Được rồi." Minh Minh bĩu môi, buồn bã trừng mắt nhìn Nguyệt Ly, mới trở lại chỗ ngồi của mình, một mình xem Anime.
Nguyệt Ly đang nghĩ nên đưa thứ gì cho Liễu Dật?
Này có chút khó làm.
Hôm sau, Cố Phương Phương xin nghỉ. Cô luôn luôn kiêu ngạo như thế, xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ là ngất thật hay giả vờ ngất, đều bị bọn họ càng tô càng đen, dứt khoát trốn ở trong nhà, yên tĩnh.
Buổi trưa, Cố Phương Phương gọi điện thoại cho Hạ Thần.
"Thần, có rảnh không tới đón em?"
Hạ Thần cười: "Đương nhiên là có."
"Buổi trưa muốn ăn cái gì?"
Cố Phương Phương suy nghĩ một chút, nói: "Thời tiết chuyển lạnh, chúng mình cùng đi ăn lẩu có được không?"
"Được, vậy em ở nhà đợi anh...anh lập tức tới."
"Ừ, lát nữa gặp." Từ đầu đến cuối Cố Phương Phương vẫn duy trì nụ cười.
Mặc dù không có bạn bè, nhưng, có Hạ Thần, chẳng khác nào có tiền bạc.
Cố Phương Phương cẩn thận soi vào gương, kiểm tra lại xem có chỗ nào trang điểm chưa ổn không, nhìn một lát, cảm thấy lông mày có chút thô, liền bắt đầu tỉ mỉ sửa lại, đến khi hài lòng mới thôi.
Đợi mười phút, rốt cuộc Hạ Thần cũng tới.
Hạ thần nhìn thấy Cố Phương Phương xinh đẹp, con ngươi đen tỏa sáng, khóe miệng giơ lên, nhịn không được khen: "Phương Phương của anh thật đẹp."
Hôm nay, Cố Phương Phương mất không ít thời gian để trang điểm, khuôn mặt như vẽ, lông mi dài như cánh bướm, hai mắt như nước, nhộn nhạo rất tình ý, đôi môi đỏ mọng, khá nóng bỏng. Một thân màu đỏ váy dài cổ chữ V quá đầu gối, theo mỗi bước đi của cô, lộ ra hai đùi thon dài trắng nõn, làm người khác chú ý. Anh ta đi tới gần, còn ngửi được mùi thơm tràn ngập ở chóp mũi, lòng của anh dần dần trầm luân.
Cố Phương Phương nhẹ nhàng cười một tiếng: "Anh thích là được."
Hạ Thần còn không biết, Phương Phương thậm chí có một mặt gợi cảm như vậy, may mắn chính mình tinh mắt, liếc mắt một cái liền chọn trúng, mới không bị rơi vào tay người khác.
"Được rồi, chúng mình lên xe thôi."
Xe chạy được 30 phút, đã đến quán lẩu lớn nhất, mùa này, rất nhiều người ăn lẩu, trong quán người đến người đi, rất vội vàng, trên căn bản đã ngồi đầy, Hạ Thần là ai, gọi điện thoại, rất nhanh có người nhiệt tình tiếp đãi, dẫn bọn họ vào phòng.
Đây chính là ưu thế khi gả cho người có tiền, Phương Phương vừa đi vừa tưởng tượng, cảm giác sau này khi là bà chủ nhà giàu, nhất định rất thích, không biết có giống trên ti vi không, thậm chí càng tốt, càng sang trọng hơn.
Đến phòng, nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Hạ Thần lập tức ôm lấy Cố Phương Phương. Đoạn đường này, Cố Phương Phương đều vô ý quyến rũ anh, tại không có người, anh có thể đòi lại.
Bàn tay to đang sờ loạn eo cô, Cố Phương Phương sẳng giọng: "Buông em ra, Thần, lát nữa sẽ có người tới."
Giờ phút này, giọng nữ mềm mại êm tai làm nũng, giống như dấy lên một đoàn hỏa ở trong cơ thể Hạ Thần, anh bất chấp nhiều như vậy, kéo cô ngồi vào trong lòng anh.
"Ghét." Nhẹ nhàng đánh vào ngực, giống như gãi ngứa.
Bàn tay Hạ Thần đang xoa nắn bộ ngực của cô, đôi môi trực tiếp hôn lên cổ tuyết trắng của cô. Theo sự mơn trớn của anh ta, những tiếng rên rỉ từ đôi môi đỏ mọng ướt át tràn ra, sắc mặt của Cố Phương Phương trở nên đỏ ửng, hai mắt lại càng sương mù (say đắm, mê hoặc), cảm thấy thân thể tê dại, khát vọng trong thân thể anh dânh lên.
Khi Cố Phương Phương biết được chuyện của bạn gái trước, liền hiểu được một đạo lý, ngoại trừ trói chặt lòng của đàn ông, còn phải trói chặt thân thể của bọn họ, cô lén nhìn phim con heo, còn xem các loại tài liệu, còn có trang phục hôm nay, chính là vì giờ phút này.
Chờ khi bầu ngực săn cứng lại, bàn tay bắt đầu di chuyển xuống giữa bắp đùi trêu chọc.
Cố Phương Phương hiểu rõ một cái đạo lý, càng không chiếm được mới là tốt nhất, biết không sai biệt lắm, liền nhanh chóng đứng dậy, cười nói: "Em muốn đi toilet, chờ em một chút."
Lúc này, sắc mặt của Hạ Thần rất khó coi, hai mắt nồng đậm dục vọng, cả người nóng bỏng, càng đau đến khó chịu, cô gái nhỏ này thế nhưng lại cùng anh diễn trò lạt mềm buộc chặt, một chút thủ đoạn này, anh căn bản(hoang toàn) không để vào mắt, anh từ trên người cô ấy chiếm được cảm giác trước kia chưa từng có, thân thể tuyệt vời của cô ấy, làm cho anh ham muốn. Anh xem lạt mềm buộc chặt như một thủ đoạn tán tỉnh, chính vì vậy, anh mới nguyện ý cùng cô ấy chơi trò chơi này, anh là người từng trải, một cô gái chưa biết mùi đời làm sao có thể là đối thủ của anh?
Phương Phương, hãy đợi đấy, đốt lửa dễ dàng, dập lửa khó khăn.
Cố Phương Phương rửa tay, trang điểm lại, đã qua 10 phút, khi cô trở lại phòng, đồ ăn đã được mang lên.
"Phương Phương, ăn nhiều một chút, những thứ này đều rất ngon." Hạ Thần híp mắt, cười nói.
Không thể không nói, bề ngoài của Hạ Thần đúng là rất hấp dẫn, khẽ cười, chính là một bộ tà mị cuồng quyền cuốn hút , làm cho người ta cảm giác lưu luyến.
Hạ Thần vẫn mỉm cười gắp thức ăn cho Cố Phương Phương, trong lòng Cố Phương Phương rất ấm áp, ngọt ngào giống như rót mật.
"Anh cũng ăn đi." Cố Phương Phương nói xong, cũng gắp cho anh ấy một miếng thịt bò, từ từ đút cho anh ấy.
Hai người vừa ăn, vừa tán tỉnh, thời gian trôi qua, không hề hay biết, chỉ cảm thấy giờ phút này rất hạnh phúc.
Hai người ăn cơm rất vui vẻ, Hạ Thần đưa Cố Phương Phương tới nhà anh, ba mẹ anh cho anh nhà riêng, chưa bao giờ đưa cô gái nào tới, Cố Phương Phương là người đầu tiên.
Khi xe tiến vào một căn nhà nhỏ, Cố Phương Phương hỏi: "Đây là chỗ nào?"
"Nhà của anh."
"Cái gì?" Cố Phương Phương nghĩ rằng Hạ Thần đưa cô đi gặp ba mẹ anh, cô cái gì cũng chưa chuẩn bị, còn ăn mặc như vậy, nhất định sẽ rất tệ, kinh hãi nói, "Tại sao anh không nói trước cho em biết? Em như vậy sao gặp ba mẹ được?"
Hạ Thần biết cô ấy lo lắng, cười với cô nói: "Đây là nhà riêng của anh, ba mẹ anh không ở đây.”
Lần này Cố Phương Phương yên tâm, sợ bóng sợ gió một hồi, điều này cũng nhắc nhở cô, "Sau này, anh dẫn em đi gặp ba mẹ anh, phải nói trước cho em biết."
"Ừ."
Vào phòng, Cố Phương Phương quan xát cẩn thận, phòng khách rộng rãi, bày biện đủ loại đồ dùng đắt tiền, sàn nhà sáng bóng, phòng tắm, nhà bếp, không có chỗ nào là không có đồ dùng đắt tiền, cho thấy chủ nhân là người có tiền, đến phòng ngủ, đập vào mắt là cái giường đôi thật lớn, không cần sờ, cũng biết trên giường đồ dùng là cực tốt.
Đang chuẩn bị xem nơi khác, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, xoay cô lại, anh liền vội vàng hôn cô.
Nụ hôn của anh, mãnh liệt làm cho cả người Cố Phương Phương mềm nhũn, liên tục thở gấp.
Tay của anh, di chuyển khắp người cô, khắp nơi đốt lửa.
Rất nhanh, quần của cô bị kéo ra, bàn tay to đưa đến giữa bắp đùi, cảm giác xa lạ, làm Cố Phương Phương tỉnh táo lại, cô kịp thời ngăn cản anh ấy.
"Tại sao?" giọng nói của Hạ Thần khàn khàn, bao hàm tình dục.
"Chỉ cần anh đồng ý cưới em, em chính là của anh." Trên mặt Cố Phương Phương mặc dù hiện đầy tình dục, nhưng mục đích ban đầu không phải vậy. Cô là người có chút bảo thủ, hi vọng đem lần đầu tiên của mình cho người mình yêu, cũng là người nguyện ý cưới cô.
Trầm mặc chốc lát, bỗng nhiên Hạ Thần đứng dậy rời đi, nhanh chóng chạy vào nhà tắm. Anh rõ ràng có thể lừa cô ấy, nhưng, vì tính toán lâu dài, lần này anh nhịn. Anh cho là Cố Phương Phương không có đầu óc, anh coi thường cô ấy. Anh nói yêu là muốn vui đùa một chút, cưới ai anh căn bản không cách nào làm chủ. Chỉ là, anh có thể làm cho cô ấy yêu mình, sau đó tự nguyện làm người tình của anh, như vậy cuộc sống hạnh phúc của anh không còn xa nữa?
Chỉ là hiện tại muốn ổn định cô, tắm xong, anh mặc áo tắm đi ra ngoài, giọt nước trong suốt còn trên mặt anh, làm cho Cố Phương Phương nhìn thấy, quả thực rất hấp dẫn, cô không tự chủ nhìn ngây dại, cũng có chút ngứa.
Nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô, Hạ Thần thiếu chút nữa quên mất bề ngoài của anh rất tốt, đủ để mê đảo rất nhiều nữ sinh. Hoặc là hai bút cùng vẽ, khẳng định, làm ít công to.
Anh ho nhẹ vài tiếng, Cố Phương Phương hoàn hồn, mặt còn nóng , nhỏ giọng nói: "Thời gian không còn sớm, em muốn đi về, anh cũng phải đi học."
"Được, em chờ anh một chút."
"Ừ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.