Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 19:




Đã chạm mặt, tất nhiên phải chào hỏi rồi.
Liễu Dật và Nguyệt Ly đang nói chuyên vui vẻ chợt nghe tiếng của cô ta, cùng lúc quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thần đang nắm tay Cố Phương Phương, hiển nhiên là bộ dạng của một đôi đang yêu đương. Nguyệt Ly sớm biết rõ là ngày đó sau khi giả vờ đồng ý lời đề nghị bắt đầu lại với Hạ Thần thì anh ta sẽ không đến tìm cô nữa, cô biết là mình đã thành công cắt bỏ cái đuôi là anh ta. Hiên tại lại gặp mặt, anh ta lại cầm tay em họ của cô. Rất tốt, dù sao cô cũng không chào đón bọn họ, họ ghép thành đôi thì tốt rồi, tránh cho sau này lại gây tai họa cho người khác.
Hạ Thần đang tìm chỗ ngồi nghe thấy Cố Phương Phương gọi liền quay mặt lại, thấy được dáng vẻ thân mật của Liễu Nguyệt Ly và Liễu Dật, trong lòng bỗng dâng lên một ngọn lửa giận không rõ nguyên do.
Nguyệt Ly khẽ cười nói: "Thật trùng hợp."
Cố Phương Phương gật đầu: "Đúng vậy, chị họ và em họ cùng đi ăn bò bít-tết sao?"
"Đúng vậy, hai người cũng vậy sao?"
Vẻ mặt của Cố Phương Phương để lộ sự hạnh phúc, mỉm cười nói: "Đúng vậy."
Nhìn dáng vẻ như người vợ nhỏ hạnh phúc của cô ta, Nguyệt Ly yên lặng mặc niệm cho cuộc sống sau này của cô ta, hy vọng kết cục sẽ không quá bi thảm.
"Nguy rồi, không có chỗ ngồi." Hạ Thần bỗng nhiên nói ra.
"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Phương Phương lo lắng nhìn Hạ Thần.
Hạ Thần cảm thấy thắc mắc chuyện của Nguyệt Ly, hiên tại vừa vặn có cơ hội liền nói: "Bàn của chị họ em vẫn còn chỗ, không biết chúng ta có thể ngồi ở đây hay không?"
"Được rồi." Quay đầu nhìn về phía Nguyệt Ly: "Chị họ, có được không?"
Liễu Dật và Liễu Nguyệt Ly bốn mắt nhìn nhau, đều im lặng.
"Hai người không nói nghĩa là đồng ý." Hạ Thần mặt dầy lôi kéo Cố Phương Phương nhanh chóng ngồi xuống.
Hạ Thần ngồi một bên cho Cố Phương Phương giới thiệu mọi người với nhau, thỉnh thoàng lại liếc về phía Liễu Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly rất là bất đắc dĩ, rõ ràng là đã có niềm vui mới, còn nhìn cô như thế để làm gì?
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Liễu Dật cũng không có hứng thú ăn tiếp nữa, nhìn thấy Hạ Thần lén la lén lút nhìn Nguyệt Ly nhà cậu, trong lòng vô cùng tức giận nhưng cũng không tiện phát tác.
Không khí có chút đông lạnh, Hạ Thần mở miệng trước: "Phương Phương, em gọi họ là em họ, chị họ thì hai người hẳn là chị em, sao có thể làm ra hành động thân mật như vậy?"
"Đúng là chị em nhưng mà không phải chị em ruột. Bọn họ đã sớm cùng một chỗ rồi." Cố Phương Phương đáp.
Lời vừa ra khỏi miệng thì Cố Phương Phương liền nhận được một ánh mắt sắc như dao cạo từ chỗ Nguyệt Ly phóng tới. Cô ta nói như vậy thì những gì cô làm trước kia không phải sẽ trở thành củi kiếm ba năm mà thiêu trong một giờ sao. Khẳng định là Hạ Thần sẽ nghi ngờ, thực sự là gây phiền phức cho cô mà.
Liễu Dật nhìn sắc mặt biến đổi của Nguyệt Ly thì cũng không có sắc mặt tốt, hung dữ trừng mắt liếc Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương rất ấm ức, cô nói thật mà, cũng không có gì sai, bọn họ làm sao vậy?
"Tôi và Nguyệt Ly ăn no rồi, hai người từ từ ăn đi." Liễu Dật biết là không cần thiết phải ở lại nữa, vươn tay nắm lấy tay Nguyệt Ly đi ra khỏi cửa hàng bò bít-tết.
Trong lòng Hạ Thần cười lạnh, Liễu Nguyệt Ly này quả nhiên là giả vờ, tốt lắm, để xem tôi làm thế nào để thu phục cô.
Cố Phương Phương nhìn thấy sắc mặt Hạ Thần cũng trở nên âm trầm thì cẩn thận hỏi: "Thần, anh làm sao vậy?"
Hạ Thần hơi nhếch môi nói: "Không có gì, bò bít-tết cũng sắp có rồi, chờ một chút."
"Ừ."
Ra khỏi cửa hàng bò bít-tết, tâm tình Nguyệt Ly nhanh chóng hồi phục như cũ, cô cũng không cần phải tức giận vì loại đàn ông này, vừa rồi là cô tức giận Cố Phương Phương.
Nhưng mà, cho dù có biết rõ lần đó là lừa anh ta đấy, vậy thì sao nào? Anh ta hiện tại đã có Cố Phương Phương, còn có lí do gì để đến làm phiền cô?
"Đã khá hơn chút nào chưa?" Liễu Dật quan tâm săn sóc hỏi han.
"Khá hơn nhiều rồi, nhìn thấy bọn họ liền thấy phiền." Nguyệt Ly tức giận nói: "Về sau chúng ta không tới cửa hàng bò bít-tết kia nữa."
Liễu Dật nắm tay cô, yêu chiều nói: "Được, chỉ cần em vui vẻ là được."
"Anh thật tốt." Nguyệt Ly cảm thán, may mắn ông trời cho cô sống lại một lần, để đáp lại tình cảm chân thành của cậu.
"Hiện tại muốn đi đâu?" Liễu Dật hỏi.
"Muốn về nhà." Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói.
"Được."
Hai người ngồi xe bus trở về, đến nhà thấy ba mẹ đang ngồi xem ti vi. Ba Liễu thấy dáng vẻ càng ngày càng thân thiết của họ thì trong lòng cũng ngày càng yên tâm. Thẳng bé Liễu Dật này là ông nhìn từ nhỏ đến lớn, ông biết rõ con người của cậu.
"Trở về rồi hả?" Ba Liễu hiền lành cười nói.
"Dạ." Hai người gật đầu.
"Trời nóng nực, hai con ra ngoài mới về hắn là cũng khát nước rồi, chị Trương, lấy cho chúng cốc nước."
"Được, ông chủ." Dì Trương nhanh chóng rót hai cốc nước lạnh đưa cho hai người.
Ba Liễu nói: "Hai con ngồi xuống đi."
Hai người ngồi xuống chờ ba Liễu nói chuyện.
Ba Liễu trầm ngâm một chút rồi nói: "Quan hệ của các con càng ngày càng tốt, ba và mẹ các con cũng yên tâm, nhưng mà cũng không thể vì yêu đương mà bỏ bê học tập, biết không?"
"Dạ biết." Hai người trăm miệng một lời đáp.
"Biết là tốt rồi, còn nữa, nếu các con thiếu tiền thì cứ việc xin ba."
Nguyệt Ly di chuyển qua ngồi ở bên cạnh ba Liễu, tựa đầu lên vai ông, làm nũng nói: "Ba cho chúng con rất nhiều tiền, như vậy đủ rồi, ngược lại là ba đó, suốt ngày đi công tác, hầu hết thời gian đều không ở nhà.
Mẹ Liễu thở dài: "Ba con cũng không muốn như vậy nhưng bât giờ công ty phát triển rất nhanh, không có cách nào khác."
"Chúng con biết." Liễu Dật nói tiếp "Chờ chúng con tốt nghiệp rồi, nhất định sẽ tới công ty san sẻ với ba mẹ."
Ba Liễu nói: "Đúng vậy, các con bây giờ vẫn là học sinh, cố gắng học tập cho tốt, không để ba phiền lòng là ba đã vui rồi."
Mẹ Liễu nói với Nguyệt Ly: "Được rồi, đi cả ngày, trời lại nóng, trên người con chắc chắn dính đầy mồ hôi, nhanh đi tắm rửa đi."
"Dạ, vậy con đi, Liễu Dật ở lại xem ti vi với ba mẹ."
"Ừ."
"Về sau con nhất định phải chăm sóc tốt cho Nguyệt Ly, ba giao Nguyệt Ly cho con."
Liễu Dật nghiêm túc nói: "Con biết rồi, con sẽ không để hai người thất vọng."
"Được, được!"
Ba người trò chuyện một lúc, ngày mai ba Liễu lại phải đi công tác rồi nên cùng với mẹ Liễu về phòng nghỉ ngơi sớm.
Liễu Dật thì đi lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Nguyệt Ly tắm xong cảm thấy vô cùng thoải mái, cả người nhẹ nhòm, đi lên lầu. Khi Liễu Dật tắm xong về phòng thì nhìn thấy Nguyệt Ly mỉm cười nhìn cậu, trong lòng vô cùng vui vẻ.
"Sao còn chưa nghỉ ngơi?" Liễu Dật cười hỏi.
Nguyệt Ly đứng dậy, cầm một quyển sách tiếng anh nói: "Em giúp anh ôn tập bài học một chút, được không?"
"Được chứ."
Liễu Dật ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Ly, Nguyệt Ly bắt đầu giảng bài. Thật ra những gì cô nói, Liễu Dật đều hiểu hết rồi nhưng mà thanh âm của Nguyệt Ly thanh thúy dễ nghe, cậu rất thích nghe cô nói.
Hai người ngồi rất gần nhau, dường như Liễu Dật còn ngửi được mùi hương thơm ngát từ cơ thể cô khiến cho người ta say mê. Nguyệt Ly chỉ mặc một cái áo ngủ hai dây cho nên Liễu Dật chỉ cần hơi cúi xuống là có thể thấy được phong cảnh bên trong lớp áo.
Nguyệt Ly hỏi Liễu Dật một vấn đề nhưng lại không nhân được câu trả lời, vừa mới quay đầu liền đụng vào môi của cậu. Rất nhanh, Liễu Dật bắt đầu công kích, chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Cánh môi hấp thu hương vị ngọt ngào trong miệng cô.
Nguyệt Ly khẽ vùng vẫy nhưng cuối cùng cũng thất thủ, triền miên chơi đùa với môi lưỡi của cậu.
Đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoang miệng của cô, nhấm nháp ngọt ngào của cô.
Hai người đều nhắm mắt tận hưởng nụ hôn nồng nhiệt đầy kích thích.
Sau khi nụ hôn dài kết thúc, đôi má phấn của Nguyệt Ly ửng hồng, yêu kiều thở gấp, mị nhãn như tơ, gợi cảm xinh đẹp không nói nên lời. Liễu Dật hận không thể ngay lập tức trải nghiệm điều tuyệt diệu kia với cô, chỉ là, lí trí nói cho cậu biết rằng bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.