Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 52: Nói như vậy là ngươi phục rồi chứ gì




Lưỡi đao ma có ánh sáng màu tím chém trúng Cương Hổ, trong nháy mắt khiến hẳn ta bay ra xa mấy trượng, từ trên không trung phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã quy xuống đất!
Một kích này chính là thần thông mà Phương Thần đã ngộ ra khi tu luyện Lăng Lệ Ma Kiếm Quyết, có thể tập hợp ma khí và kiếm ý chỉ trong nháy mắt, lại chém ra uy lực khủng bố đến cực điểm!
Tu sĩ Hậu Thiên Cảnh tiền kỳ cũng không thể ngăn cản được!
Cương Hổ cảm thấy đầu mình choáng váng, trên ngực truyền đến một cơn đau như bị xé rách!
Lúc này, Phương Thần tới gần, chĩa kiếm vào Cương Hổ, nói: “Ngươi thua rồi”
Cương Hổ nhìn Hắc Minh Kiếm gần trong gang tấc, biết mình đã thua.
“Ta không phục! Ta còn chưa xuất hết toàn lực đâu! Ta bị ngươi đánh lén nên mới không thực hiện được, cái này không tính!” Hắn ta trợn mắt nhìn Phương Thần, tỏ vẻ không phục.
Phương Thần vẫn bình tĩnh, thậm chí còn hơi nhếch khóe miệng lên.
“Vậy thế này thì sao? Ngươi vẫn không phục à?” Chỉ thấy một chữ “Kiếm” chậm rãi xuất hiện sau lưng
Phương Thần, xung quanh chữ “Kiếm” có một vầng sáng bao quanh, chính là Đạo Văn!

“Đây là Đạo Văn! Hơn nữa lại là Đạo Văn cấp haii
Cương Hổ hóa ngây dại, tròng mắt kia suýt nữa đã bật ra ngoài!
Đạo Văn! Đó chính là ước mơ của vô số tu sĩ! Mặc dù hẳn ta được gọi là thiên tài nhưng phải sau khi lên được Hậu Thiên Cảnh mới chỉ ngộ ra được một tia đại đạo chỉ
vận mà thôi.
Nhưng Phương Thần chỉ mới là Tụ Linh Cảnh đỉnh phong mà đã ngộ ra Đạo Văn!
“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi làm thế nào mà ngộ ra được?” Cương Hổ lắp bắp hỏi.
Phương Thần cười nhạt nói: “Chuyện nào có đáng gì, nếu ngươi gia nhập Phong thứ bảy ta, ta có thể dạy ngươi.”
“Được!”
Vừa dứt lời, Cương Hổ đã lập tức đồng ý mà không hề do dự!
Ánh mắt của hắn ta rực lửa, nói: “Chỉ cần ta có thể ngộ được Đạo Văn, ta sẽ rời Phong thứ ba, gia nhập Phong thứ bảu!"
Phương Thần cũng không có gì ngạc nhiên, Đạo Văn chính là giấc mộng mà tất cả tu sĩ đều theo đuổi.
Để có thể ngộ được Đạo Văn, họ có thể hy sinh tất cả.
Phương Thần biết điều này và kết luận răng chắc chăn một tên si mê võ đạo như Cương Hổ sẽ gia nhập Phong thứ bảy.
“Nói như vậy là ngươi phục rồi chứ gì?” Hắn hỏi.
“Phục, ta phục rồi!” Cương Hổ không hề do dự gật đầu:
“Bây giờ ta sẽ quay về để xử lý! Mấy ngày nữa ta sẽ gia nhập Phong thứ bảy!”
Phương Thần có thể hiểu được Đạo Văn ngay tại Tụ Linh Cảnh, chắc chẳn tài năng thiên phú phải trên hẳn ta một bậc! Đây có thể là cơ hội tuyệt vời để hắn ta một bước lên trời!
Tuy rằng rất mạo hiểm nhưng trên đường tu đạo vốn tràn ngập các loại nguy hiểm không thể lường trước được.


“Được” Phương Thần gật đầu: “Vậy ta chờ ngươi tới.”
Sau đó Cương Hổ không nhiều lời nữa, sau khi hứa hẹn, hắn ta lập tức rời đi.
Mà Phương Thần cũng không lo lắng chuyện để lộ Đạo Văn của mình.
Chuyện hắn ngộ ra Đạo Văn là chuyện không thể giấu giếm được, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
Hơn nữa bị phát hiện cũng không hẳn là chuyện xấu, có thể hẳn sẽ được tông môn chú ý.
Xa xa, giờ phút này Tĩnh Di mới khôi phục lại tinh thần, nhưng trong lòng vẫn vô cùng chấn động!
“Đạo Văn cấp hai, thảo nào tiểu thư lại coi trọng hắn như thế, thì ra hẳn chính là một yêu nghiệt đỉnh cấp!”
Nghĩ đến đây, trong mắt nàng ta hiện lên một tia sáng: “Tiểu thư thật là có mắt nhìn người, nếu kẻ này trưởng thành, nhất định ngày sau sẽ có tiền đồ vô lượng.”
Giờ phút này, vẻ khinh thường Phương Thần trước đây trong mắt nàng ta đã hoàn toàn phai nhạt, thậm chí còn cố ý kéo tiểu thư và Phương Thần lại gần nhau.
“Không được! Ta không thể để cho loại có thiên phú yêu nghiệt như Phương Thần bị tông môn biết, nếu để kẻ khác thừa dịp nắm được nhược điểm đến phá hoại, vậy chẳng phải tiểu thư đã trả giá không công rồi ư?”
“Ta phải đuổi theo tiểu tử kia, cho dù thế nào cũng không thể để hẳn ta công bố chuyện Phương Thần đã ngộ ra Đạo Văn cấp hai ra ngoài được.”

Nghĩ đến đây, thân hình nàng ta chợt loé lên, đuổi theo Cương Hổ.
Khi Phương Thần trở về phủ đệ, hắn biết, cho dù Cương Hổ thật sự muốn tới thì cũng phải đợi mấy ngày.
Nhưng sáng sớm hôm sau, Cương Hổ đã xuất hiện! Hơn nữa hắn ta còn cầm một tấm văn bằng ngọc giản được chuyển đến Phong thứ bảy!
“Phương sư đệt! Ta đã chuyển đến Phong thứ bảy!”
Hẳn ta kích động nói.
“Nhanh vậy à?” Phương Thần hơi kinh ngạc.
Cương Hổ gãi đầu nói: “Ta cũng không ngờ mọi suôn sẻ như vậy. Ta đoán là sư tôn cảm thấy ta đã quyết ra đi”
Phương Thần cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu
Cương Hổ mong đợi nói: “Vậy Phương sư đệ, ngươi có thể bắt đầu dạy ta được không?”
Phương Thần vội hảng giọng nói: “Không vội, đợi đến khi đột phá lên Hậu Thiên Cảnh, ta sẽ dạy cho ngươi cũng không muộn. Đến Hậu Thiên Cảnh, sự hiểu biết của ta về đại đạo sẽ càng mạnh mẽ hơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.