Nhất Kiếm Thành Ma

Chương 32: Tuyết nghiên




Hắn sẽ không đời nào đứng mãi sau lưng Mộng Dao, nếu chút chuyện nhỏ này mà cũng phải làm phiền Mộng Dao thì hắn là loại nam nhân kiểu gì chứ.
Nghe vậy, Mộng Dao nhoẻn cười, nói: “Ừm ừm, ta tin chắc huynh sẽ làm được thôi. Mặc dù hiện tại cảnh giới của huynh hơi yếu một chút nhưng với thiên phú của huynh, ta tin huynh sẽ nhanh chóng mạnh lên thôi.”
Mộng Dao nhích lại gân người Phương Thần, cánh môi anh đào chúm chím gần như dán hẳn vào tai hẳn, phả nhẹ hơi thở thơm ngát: “Ta đã nhìn thấy đạo văn chữ Kiếm của huynh rồi”
Khi Mộng Dao tới gần, Phương Thần cảm thấy trái tim mình sắp bắn ra ngoài.
Nghe vậy, hắn lập tức giật mình.
Mộng Dao cười tươi, lùi người lại, trông đầy quyến rũ động lòng người.
“Yên tâm, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu, đây là bí mật của riêng hai chúng ta” Mộng Dao nháy mắt, nói.
Phương Thần nhìn Mộng Dao chăm chú rồi gật đầu thật mạnh.

Mộng Dao nói tiếp: “Cho nên huynh phải cố gắng mạnh lên, rồi tới cưới ta nhé!”
Phương Thần cầm tay Mộng Dao, gật đầu thật mạnh: “Ta sẽ không để nàng thất vọng.”
Lúc này, Vu Nguyên Văn đã đi rồi nhưng hai người vẫn cầm tay nhau, không buông ra.
Đương nhiên họ biết điều ấy nhưng đều giả bộ như không biết.
“Mộng Dao!” Thế nhưng, đúng lúc này, một giọng nói quen tai vang lên.
Lâm Tuyết Nghiên tới.
Lâm Tuyết Nghiên trông thấy Phương Thần cầm tay Mộng Dao, trong lòng giận dữ không để đâu cho hết!
Nàng ta bước tới bên cạnh Mộng Dao, kéo Mộng Dao lại gần.
“Tuyết Nghiên, sao vậy?” Mộng Dao thắc mắc hỏi. Lâm Tuyết Nghiên nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi.” Phương Thần thấy Lâm Tuyết Nghiên tới, bèn nói với Mộng
Dao: “Mộng Dao, Lâm sư tỷ đã tới rồi, vậy ta xin phép cáo từ trước.”
“Được thôi.” Mộng Dao thấy Lâm Tuyết Nghiên có địch ý với Phương Thần như vậy cũng chỉ còn biết bất đắc dĩ gật đầu.
Sau đó, Phương Thần lập tức cáo từ.
Lâm Tuyết Nghiên kéo Mộng Dao lên linh thuyền, Mộng Dao hỏi: “Tuyết Nghiên, rốt cuộc là sao vậy?”
“Mộng Dao, ngươi đừng mắc lừa hẳn. Ta đã hỏi chuyện Tô Uyển Nhi rồi, nàng ta đã kể cho ta nghe tất cả. Trước đây, Phương Thần vẫn luôn ngược đãi nàng ta, vì muốn lấy được. báu vật nên nàng ta không còn cách nào khác mới phải bắt tay với La Vân để lấy Thiên Đạo Cốt của Phương Thần. Hơn nữa, trước đây Phương Thần vốn là một tên đàn ông cặn bã”

“Tuyết Nghiên!” Mộng Dao giả Nghiên.
“Tuyết Nghiên!” Mộng Dao giả bộ giận dỗi nhìn Lâm Tuyết Nghiên.
Mộng Dao nói: “Ngươi không biết Tô Uyển Nhi là ai nhưng ta biết. Phương Thần và sư nương của hắn vẫn luôn yêu chiều nàng ta nhưng nàng ta lại phản bội Phương Thần, thậm chí còn định giết sư nương của hẳn. Không thể nào Phương Thần lại là một tên cặn bã được. Năm năm qua, hẳn vẫn luôn thủ mộ cho Thiên Linh Tử. Chỗ đó ngươi cũng đã tới rồi đấy, rừng hoang núi vắng, làm gì có ai lại tới đó?”
“Hơn nữa, khi đó Phương Thần chỉ là một người phàm, làm thế nào mà hắn có thể ngược đãi một người có tu vi như Tô Uyển Nhi đây?”
“Với lại, chỉ với tu vi Tụ Linh Cảnh mà hẳn đã có thể leo được 359 bậc ở thang Thông Thiên, ngươi phải hiểu là sức mạnh ý chí của hắn mạnh mẽ biết nhường nào. Có lý nào một người như vậy lại làm ra loại chuyện đó?”
“Nhưng mà...” Lâm Tuyết Nghiên vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng ta lại cảm thấy những điều Mộng Dao nói đều có phần có lý.
Mộng Dao tiếp tục nói: “Tuyết Nghiên, ngươi thường xuyên tu luyện một mình nên có khi rất khó phân biệt đúng sai mà chỉ luôn tin theo điều mình tin tưởng.”
“Ngươi nghĩ kĩ lại mà xem, từ đầu tới cuối Phương Thần là người như thế nào?”
Lâm Tuyết Nghiên hoàn toàn im lặng.

Đúng vậy, hình như Phương Thần cũng không hề làm chuyện gì khác người, chẳng lế nàng ta nhìn lầm người thật rồi sao?
Mộng Dao cầm bàn tay ngọc của Lâm Tuyết Nghiên, nói: “Tóm lại, muốn biết một người là người như thế nào thì không thể chỉ quan sát bằng mắt, mà còn phải quan sát bằng cả trái tim nữa!”
“Chẳng phải ngươi cũng có hôn ước với hẳn hay sao? Chỉ bằng ngươi đừng hủy bỏ hôn ước nữa, cùng gả cho hẳn với ta! Dù sao hồi nhỏ chúng ta cũng đã nói là sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi! Nếu lấy chồng thì cũng sẽ lấy chung một người.”
Mộng Dao chớp đôi mắt to, nở nụ cười quyến rũ.
Lâm Tuyết Nghiên lập tức đỏ mặt, giận dỗi trừng mắt: “Ngươi đang nói linh tỉnh gì vậy?”
Mộng Dao mỉm cười nói: “Dù sao ta cũng không để bụng đâu, hơn nữa ngươi còn là bạn thân của ta! Ta không nỡ để ngươi lấy người khác!”
Hai người nói chuyện cười đùa với nhau.
Trên linh thuyền không ngừng vang lên tiếng cười khúc khích như chuông bạc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.